Dựa theo đơn thuốc lão đại phu kê, hàn độc trong cơ thể Lý Phượng Kỳ ngày một ít đi.

Hơn nữa mấy ngày nay, trước khi đi ngủ Diệp Vân Đình sẽ dành nửa canh giờ xoa bóp huyệt vị cho hắn. Đến ngày thứ tám, hai chân của hắn đã hoàn toàn khôi phục cảm giác, có thể làm một số động tác nhỏ. Sau khi kiểm tra, lão đại phu nói hắn có thể tập đứng và đi.

Hai chân đã mất cảm giác khoảng hai tháng, nếu muốn đứng lên, không chỉ phải khắc chế hai chân thiếu linh hoạt mà còn phải vượt qua tâm lý của bản thân.

Diệp Vân Đình sợ trong lòng hắn để ý, lặng lẽ đuổi hạ nhân ra ngoài, dọn hết bàn ghế trong phòng sang một bên để tránh va chạm. Y vốn còn muốn tìm một cây quải trượng, nhưng Lý Phượng Kỳ thế nào cũng không đồng ý, y đành phải từ bỏ.

Y lo lắng nhìn người đang ngồi trên xe lăn, nỗ lực khắc chế âm thanh run rẩy, duy trì vẻ mặt bình tĩnh: "Từ từ đi, đừng gấp. Ta ở bên cạnh che chở cho ngài."

Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn, ngửa đầu nhìn y, phát hiện y so với mình còn sốt sắng hơn. Nghĩ đến mấy đêm nay, y chưa bao giờ chịu mượn tay người khác, kiên trì cẩn thận giúp mình khơi thông kinh mạch hai chân, trong lòng liền mềm nhũn.

Hắn mím môi, hai tay chống trên thành xe lăn, ngập ngừng đặt chân trên mặt đất, dựa vào sức mạnh của hai cánh tay, cố gắng đứng thẳng.

Nhưng quá lâu rồi hắn không trải qua cảm giác đứng thẳng và bước đi bằng hai chân, hầu hết sức lực đều dồn vào cánh tay, hai chân vừa nhận lực, liền hơi run rẩy, những cơn đau từ chân truyền đến, gần như đã khiến hắn tiêu hao hết khí lực, nhưng nụ cười trên mặt hắn ngày càng lớn.

Có thể cảm giác được đau đớn, điều đó có nghĩa là hắn vẫn chưa mất đi đôi chân này.

Hắn cắn răng, từng chút nới lỏng sự chống đỡ của cánh tay, chuyển điểm chịu lực xuống hai chân.

Diệp Vân Đình đứng cách hắn một bước, thấy hai chân hắn run lên, trên trán đầy mồ hôi hột. Y căng thẳng không dám thở mạnh, mắt thấy Lý Phượng Kỳ đột nhiên ngã ngồi xuống, sốt ruột muốn tiến lên đỡ hắn, lại bị hắn giơ tay ngăn cản.

Nam nhân trên trán lấm tấm mồ hôi, nụ cười lộ ra vẻ vô lại quen thuộc: "Ngươi đứng ở đằng kia, chỉ cần nhìn thấy ngươi, ta sẽ có sức lực."

Diệp Vân Đình dừng lại động tác, chỉ có thể đứng cách xa thêm một bước lo âu nhìn hắn, ôn thanh nói: "Ta vẫn luôn đứng ở đây, ngài đừng vội. Không nên miễn cưỡng chính mình."

"Không miễn cưỡng, chỉ là có chút không quen." Lý Phượng Kỳ tựa như rất bất mãn với việc y không không tin tưởng mình, hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại thử đứng lên lần nữa.

Lần này hắn đứng vững hơn so với lúc trước, hai chân tuy rằng vẫn hơi run, nhưng cả người không lay động như sắp ngã nữa. Hắn mím môi, mắt phượng như phát sáng, khoá chặt ánh nhìn vào Diệp Vân Đình đứng cách đó không xa, gian nan thận trọng bước từng bước chân.

Một bước hắn bước ra không bằng nửa bước người bình thường. Một bước của người bình thường, hắn ít nhất phải đi bốn bước.

Diệp Vân Đình khắc chế ý muốn tiến lên đỡ hắn, ánh mắt cũng khoá chặt trên người hắn.

Một bước, hai bước, ba bước... trong con ngươi đen láy của Lý Phượng Kỳ phản chiếu khuôn mặt lo lắng sốt ruột của y, hắn dùng hết lực khí toàn thân bước đến bước cuối cùng, mở cánh tay ôm chặt người trước mặt, cằm đặt trên hõm vai y, thở hồng hộc nói: "Nhìn này, ta ôm được ngươi rồi."

Đây là cái ôm đầu tiên từ khi hai người thẳng thắn bày tỏ tâm ý với nhau.

Lý Phượng Kỳ thân hình cao lớn, cao hơn Diệp Vân Đình nửa cái đầu, thân hình cũng cường tráng hơn rất nhiều, đủ để ôm trọn Diệp Vân Đình trong ngực. Lúc này hắn khom lưng, cằm đặt trên vai Diệp Vân Đình, dường như dựa cả vào y.

"Ừm." Diệp Vân Đình trong lòng xúc động, nói ra giọng mũi nghèn nghẹn, gắt gao ôm chặt lấy hắn, cố gắng chống đỡ sức nặng của hai người.

"Vậy có phải nên thưởng hay không?" Người ôm y lại dùng ngữ khí không đứng đắn trêu đùa, mặc dù sau lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Diệp Vân Đình tốt tính nghe theo hắn: "Ta dìu ngài trở lại, rồi nghĩ thuởng gì cho ngài."

Y dễ nói chuyện như vậy lại khiến Lý Phượng Kỳ hoài nghi, cố ý dùng sức cọ loạn trên hõm vai y, ngữ khí mập mờ nói: "Tùy ý qua loa không tính."

"Không qua loa với ngài." Diệp Vân Đình đặt cánh tay hắn lên bả vai mình, đỡ hắn đi về phía giường.

Lý Phượng Kỳ phối hợp với y, bước đi vẫn khó khăn như trước, nhưng động tác so với lúc trước đã linh hoạt hơn rất nhiều.

Diệp Vân Đình đỡ hắn ngồi xuống bên giường, vốn định ra ngoài gọi Quý Liêm bưng nước nóng tiến vào đưa hắn lau mặt, vừa mới xoay người đã bị người phía sau kéo tay. Lý Phượng Kỳ không buông tha hỏi: "Thưởng đâu?"

Y nhìn Lý Phượng Kỳ nửa ngày, than thở một tiếng, xoay người lại, cúi người nâng mặt hắn hôn lên.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn môi, nhưng động tác của Diệp Vân Đình vẫn hơi trúc trắc, y dán môi lên đôi môi ấm áp của đối phương cọ nhẹ mấy lần, học theo những gì hắn đã làm lần trước, thưởng cho hắn...

Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp khiến Lý Phượng Kỳ giật mình hồi phục lại tinh thần.

Cảm giác mềm mại như tơ liễu ngày xuân phất qua trong lòng, khiến tim hắn chấn động da đầu tê dại. Ánh mắt Lý Phượng Kỳ sâu thẳm, đổi khách thành chủ, ôn nhu nhưng cường thế đáp lại y.

Diệp Vân Đình vốn đứng ở một bên giường, nhưng hai người một đứng một ngồi, chênh lệch độ cao khiến y phải khom người xuống, một đầu gối đặt trên giường, lảo đà lảo đảo gian nan chống đỡ.

Chờ khi hai người thở hồng hộc tách nhau ra, đùi phải của Diệp Vân Đình gian nan chống đỡ đã hơi mỏi.

Lý Phượng Kỳ lại ý do vị tẫn* ở trên môi y mổ thêm mấy cái, khàn khàn cười nói: "Phần thưởng này ta rất thích, sau này mỗi ngày đều phải luyện tập."

*ý là cảm thấy chưa đủ, chưa đã

"..." Diệp Vân Đình sắc mặt ửng đỏ, mím môi muốn đứng lên lui người ra lại bị Lý Phượng Kỳ dụng lực giam lại, không thể động đậy.

"Chân ta sắp khỏi rồi, về sau sẽ không thiếu chuyện như vậy, hôm nay đại công tử tập quen trước một chút." Lý Phượng Kỳ mặt dày, càng ôm chặt y hơn.

"..." Diệp Vân Đình khiếp sợ vì vẻ vô lại không biết xấu hổ của hắn, trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, đến cùng mặt đỏ tới tận mang tai tránh ra.

Y chật vật sửa sang lại vạt áo, vội vàng đi ra ngoài: "Ta kêu người đưa nước nóng tới, tự ngài... sửa sang lại một chút đi."

Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra, phía sau là Lý Phượng Kỳ cười vô cùng vui vẻ.

***

Mấy ngày nay đại môn Vĩnh An vương phủ đóng chặt, trên triều đình gió nổi mây vần.

Đầu tiên là Đại Lý tự khanh Vương Thả dâng tấu, trình lên lời khai, có rất nhiều quan chức đã cúi đầu nhận tội.

—— Từ sau khi hoàng đế thân chinh đánh trận trở về, rất nhiều quan chức bị giam giữ trong hình ngục Đại Lý tự, cây đao này vẫn luôn treo trên đầu họ. Nay Vương Thả trình lên bản lời khai, không khác nào cây đao này cuối cùng cũng rơi xuống.

Các quan viên chưa bị liên luỵ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sờ mồ hôi lạnh trên trán.

Án này liên lụy rất rộng, chỉ riêng bản khai nhận tội đã có năm mươi hai phần.

Lý Tung tùy ý lật lời khai đã điểm chỉ, không có tâm tình gì nói: "Nếu đã điều tra rõ ràng, vậy ấn theo luật xử trí đi. Chọn ngày tháng tốt, chém hết."

Lời này vừa nói ra, cả điện đều kinh hãi.

Quan viên bị bắt giam trong hình ngục, có tiểu quan xuất thân hàn môn, không có bối cảnh gì. Nhưng cũng có không ít quan viên xuất thân thế gia đại tộc. Hơn nữa theo sử sách, cho dù là tiền triều, hoàng đế một lần chém đầu mười mấy quan viên cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Kiều Hải Nhân bước ra khỏi hàng nói: "Xin bệ hạ cân nhắc! Chém giết nhiều quan viên như vậy, sợ sẽ mang danh bạo quân. Huống hồ nếu giết hết những người này, trong thời gian ngắn cũng không tìm được người bổ khuyết..."

"Bạo quân minh quân, không sợ người bình luận, khi đó trẫm sớm hoá thành một nắm cát vàng, làm sao phải sợ?" Lý Tung đứng lên, thong thả bước hai bước, ánh mắt lạnh lùng đảo qua văn võ bá quan, hơi mỉm cười nói: "Trẫm chỉ muốn nói cho chư vị biết, người có ý đồ không tốt, chắc chắn sẽ chết!"

Thanh âm hắn không lớn, thậm chí không có tâm tình gì, nhưng lại như lưỡi dao cứa qua mặt mỗi người. Khiến tất cả mọi người ý thức được, đế vương bây giờ, đã không còn là người có thể tùy ý bắt bí bài bố như lúc trước.

Hắn trẻ tuổi nhưng hắn là hoàng đế, nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay.

Quần thần đồng loạt khấu đầu, hô lớn: "Thần không dám".

Lý Tung hài lòng nhìn quần thần lộ vẻ mặt sợ hãi, nhắc đến việc lật lại bản án Triệu gia: "Vương ái khanh phá án chắc chắn, vậy giao cho ngươi phụ trách phúc thẩm án mưu phản của Triệu gia." Hắn chắp tay nhìn qua phía dưới: "Lòng trẫm đã quyết, không hy vọng có thêm người đến Đại Lý tự làm loạn, các khanh rõ ràng chứ?"

Trước điện Thái Hoà các lão thần đang quỳ liếc mắt nhìn nhau, âm thầm hoảng sợ.

Xem ra hoàng đế quyết tâm muốn lật lại bản án.

Việc này với người không biết nặng nhẹ thì không sao, nhưng bọn họ biết rõ vì sao Triệu gia bị diệt, nào có thể để Lý Tung tuỳ ý lật lại bản án?

Kiều Hải Nhân khẽ cắn răng, vẫn quỳ thẳng người, khuyên: "Án mưu nghịch của Triệu gia, liên quan đến tiên hoàng, can hệ trọng đại. Nếu tùy tiện lật lại bản án, sợ sẽ làm dao động nền tảng lập quốc. Vạn mong bệ hạ cân nhắc!" Hắn nói xong, tại chỗ dập đầu mạnh ba cái. Lúc ngẩng đầu lên, trên trán đã có vết máu loang lổ.

Hắn là lão thần tam triều, từ Thành Tông hoàng đế cho tới bây giờ, trải qua chìm nổi, rất nhiều chuyện đặt ở trong mắt, nhưng vì triều đình ổn định, thiên hạ thái bình, miệng kín như bưng.

Không phải hắn nguyện thấy trung thần bị hàm oan, nhưng một khi chuyện xưa bị tra ra, chính thống không còn là chính thống, triều đình này, Bắc Chiêu giang sơn này, sợ sẽ rơi vào cảnh rung chuyển bất an.

Nhưng Lý Tung đã sớm quyết tâm muốn lật lại bản án, hắn lạnh lùng liếc nhìn Kiều Hải Nhân: "Ta thấy Kiều trung thị đại nhân đã thành lão hồ đồ, như vậy, vị trí trung thị này cũng nên dành cho người sáng suốt hơn. Kiều ái khanh trở về dưỡng lão thôi."

Một câu nói, liền đoạt lại chức quan của Kiều Hải Nhân.

Kiều Hải Nhân sắc mặt biến xấu, không phải là vì mình bị tước chức quan, mà vì dự đoán đến loạn tượng. Chỉ là hắn biết mình vô lực ngăn cản, chỉ có thể dập đầu tạ ân.

Có Kiều Hải Nhân là ví dụ ở phía trước, không người nào dám khuyên can nữa. Phúc thẩm lại bản án mưu nghịch của Triệu gia là chuyện bắt buộc phải làm.

*

Mùa đông năm nay đã định không có cách nào bình yên.

Năm mươi hai quan viên đồng loạt bị xử trảm tại ngọ môn vào một ngày mùa đông giá rét, khiến mọi chuyện càng thêm mù mịt.

Trước giờ luôn có quan hành hình, luôn có bách tính đến xem. Nhưng lần này,gần như không có ai xuất hiện.

Mười đao phủ, sáu lượt hành hình, vừa mới hoàn thành xong lượt cuối. Trên pháp trường máu tươi lẫn vào băng tuyết, ngưng tụ thành một mảng đông cứng đỏ sậm, giống như địa ngục biển máu. Cho dù là đao phủ có nhiều năm kinh nghiệm, nhìn thấy pháp trường đỏ sậm, trong lòng cũng thấy ớn lạnh.

Sau lần hành hình này, trên triều đình không ai dám dễ dàng khuyên can nữa.

Còn án mưu nghịch của Triệu gia bắt đầu được phúc thẩm đươi sự chủ trì của Đại Lý tự.

Hết chương 81.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play