Cuối tháng mười một, trời hạ xuống một trận tuyết lớn.

Gió Bắc cuốn tuyết rơi che kín bầu trời, nửa kinh thành bao trùm trong tuyết. Nhiều ngôi nhà ở các thành trấn phụ cận bị tuyết lớn đè bẹp, bách tính trôi giạt khắp nơi, chết lạnh ở đầu đường. Các châu phủ ở phía Bắc không ngừng trình lên tấu sớ báo cáo tình hình, chất đầy trong thư phòng của hoàng đế.

Mà hoàng đế vẫn như trước không lên triều, vung tay lên, toàn bộ tấu sớ được đưa đến chính sự đường, yêu cầu bọn họ tự mình thương lượng.

"Thôi Thường Thị dừng chân." Kiều Hải Nhân bước nhanh đuổi theo Thôi Hi, có chút lo âu hỏi: "Bệ hạ đã mấy ngày chưa lên triều, là long thể còn chưa khỏi hẳn? Nước không thể một ngày không có vua, bây giờ chúng ta còn có thể nỗ lực chống đỡ, nhưng còn có rất nhiều chuyện cần mời bệ hạ định đoạt."

Hắn thở dài một hơi: "Bây giờ rất nhiều quan chức đã bị bắt giam, vốn đã thiếu nhân lực. Bây giờ lại có tuyết tai, không biết có bao nhiêu bách tính đang trôi giạt khắp nơi."

"Long thể bệ hã đã không còn đáng ngại." Thôi Hi dừng bước, thấy người đuổi theo là Kiều Hải Nhân, cũng không có ý định giấu hắn: "Chỉ là chuyện của Thái phó và trận chiến trên sông Mặc Thuỷ khiến trong lòng bệ hạ có khúc mắc, sợ là chưa thông suốt ngay được."

"Những chuyện lộn xộn này, vẫn cần chư vị đại nhân quan tâm nhiều hơn." Thôi Hi hướng hắn chắp tay.

Thấy hắn như thế nói, Kiều Hải Nhân chỉ có thể thở dài một hơi: "Bệ hạ nhờ vào Thôi Thường Thị, mong rằng Thôi Thường Thị khuyên nhủ nhiều hơn để bệ hạ sớm ngày giải sầu. Trận đánh Mặc Thuỷ chỉ là thất bại tạm thời, sẽ đến lúc chúng ta phản kích lại."

Nói xong vái chào hắn, than thở ly khai.

Thôi Hi nhìn bóng lưng ông từ từ bị tuyết lớn rơi đầy trời che khuất, thần sắc lãnh đạm, vị trung thị chính trực này vẫn không hiểu được hoàng đế.

Khoé miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt, chậm rãi đi đến Thái Càn cung.

...

Thời điểm Chính sự đường vì chuyện cứu tế mà tranh luận sôi nổi, Lý Phượng Kỳ lần lượt nhận được thư từ Vân Dung và Bắc Cương.

Thư từ Vân Dung có liên quan đến Diệp Vọng, sau khi thám tử mang theo thư của Ân thị tới Vân Dung, cẩn thận che dấu thân phận, vẫn luôn âm thầm tìm hiểu hành tung của Diệp Vọng. Nhưng lén lút trước sau vẫn không tìm được tin tức Diệp Vọng, cuối cùng chỉ có thể theo lời Lý Phượng Kỳ dặn dò, dùng danh nghĩa Ân thị trực tiếp đưa thư tới Ân phủ.

May mắn người nhà họ Ân vẫn còn niệm quan hệ huyết thông tình thân với Ân Hồng Diệp, đọc thư xong không quá mức làm khó dễ, báo lại tin của Diệp Vọng. Nhưng tin tức này cũng không tốt lắm.

Ân Tiếu Chi nói, sau khi Diệp Vọng đến Vân Dung không lâu đã bị giam lỏng trong phủ. Niệm hắn đến cùng vẫn là ngoại tôn nhiều năm yêu thương, Ân gia không nỡ làm gì hắn, chỉ giam lỏng hắn. Chuẩn bị chờ chiến sự qua đi sẽ đưa người trở về, nhưng không nghĩ đến thừa dịp cha con Ân Tiếu Chi xuất binh đến Mặc Thuỷ hắn liền nhân cơ hội chạy trốn, đến nay tung tích không rõ. Ân gia đã từng phái người đi tìm nhưng vẫn chưa phát hiện tung tích của hắn. Còn tưởng rằng hắn đã trở về kinh thành.

Vì chưa tìm được người, thám tử chỉ hồi âm tin tức thăm dò được, người vẫn tiếp tục ở lại Vân Dung để tim thêm manh mối về hành tung của Diệp Vọng.

"Nói dối thành bài." Diệp Vân Đình cau mày, vẻ mặt giận dữ: "Nếu thật sự Ân gia chỉ giam lỏng, hắn hà tất phải mạo hiểm đào tẩu?"

Cho dù người đã trở về kinh thành thì càng là chuyện cười, Ân gia không thể không có tai mắt ở kinh thành, Diệp Vọng trở lại Quốc công phủ sao bọn họ có thể không biết được? Huống chi Diệp Vọng từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, cơm ngon áo đẹp, Vân Dung cách kinh thành mấy trăm dặm đường, hiện giờ trời lạnh đất đông, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn, làm sao có thể tự trở về?

Diệp Vân Đình siết chặt phong thư, đè xuống lo lắng trong lòng, nói với Lý Phượng Kỳ: "Phải phái thêm người đi tìm, tìm trên đường từ Vân Dung lên đến kinh thành."

Nếu Diệp Vọng chạy khỏi Ân phủ, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp hồi kinh. Nếu là những năm trước thì không sao, nhưng mùa đông năm nay tuyết lớn, Diệp Vọng nếu không có lộ phí... Diệp Vân Đình không dám nghĩ nữa.

"Ta sẽ phái người đi tìm." Lý Phượng Kỳ rõ ràng sự lo lắng của y: "Cử người đến các châu phủ dọc đường dán thông cáo, hắn sẽ không có việc gì đâu."

Bây giờ cũng chỉ có thể như thế, Diệp Vân Đình thở dài, im lặng chốc lát, lại nói: "Ta sai người truyền lời cho Ân thị."

Từ sau khi Ân thị giao thư cho y, đã mấy lần tỳ nữ thiếp thân đến hỏi thăm tin tức, Diệp Vọng bây giờ tung tích không rõ, gạt nàng cũng không phải kế hoạch lâu dài.

"Bắc Cương gửi thư nói gì?" Diệp Vân Đình đè xuống sầu lo, nhớ tới còn có một phong thư tín: "Cũng đang chịu ảnh hưởng từ thiên tai bão tuyết sao?"

Vị Châu, tây Ngộ Châu đều nằm ở phía tây bắc, ngày đông giá rét ngày hè nóng bức, khí hậu tương phản rất lớn. Bây giờ mùa đông có tuyết lớn như vậy, ngay cả Lê Châu ở trung tâm cũng bị ảnh hưởng, tình hình ở Bắc Cương chắc chắn sẽ càng nghiêm trọng.

"Tất cả đều hứng chịu thiên tai, cũng may hằng năm Bắc Cương đều có phòng bị, năm nay lại đặc biệt chuẩn bị lương thảo vật tư, có thể vượt qua được."

Tuy nói như vậy, nhưng thần sắc Lý Phượng Kỳ cũng không tốt lắm: "Nhưng Tây Hoàng lần này chịu ảnh hưởng rất lớn, nghe nói không ít dê bò trâu đều bị đông chết... Chu Văn gửi thư tới nói, biên giới có lực lượng nhỏ quân Tây Hoàng đang không ngừng thăm dò, nếu tuyết tai tái tiếp tục kéo dài, năm nay Bắc Cương tất sẽ có một trận đánh ác liệt."

Khí hậu Tây Hoàng so với Bắc Cương càng cực đoan hơn, tuyết lớn rất nhiều dê bò chết rét, Tây Hoàng tổn thất nặng nề, nhất định sẽ đánh chủ ý tới Bắc Chiêu láng giềng, cướp đoạt để đền bù tổn thất.

Diệp Vân Đình quan sắt sắc mặt hắn, âm thanh hơi trầm xuống nói: "Vương gia phải đi Bắc Cương sao?"

"Chắc chắn phải đi." Lý Phượng Kỳ đặt thư xuống, gõ ngón tay lên tay vịn xe lăn: "Nhưng chuyện ở kinh thành còn chưa sáng tỏ, ngươi và mẫu thân cũng phải đi." Hắn nhìn về phía Diệp Vân Đình, chậm rãi nói: "Lần này đi, sợ là trong thời gian ngắn sẽ không trở về được."

Hắn sớm có dự định đi Bắc Cương, hiện tại Ân gia phản loạn, triều cục bất ổn. Lý Tung bây giờ tuy rằng cố kỵ Bắc Cương, tạm thời không dám dễ dàng động vào hắn, nhưng khó bảo đảm không có chuyện bất ngờ, ở lại kinh thành không phải kế hoạch lâu dài. Bây giờ Tây Hoàng dị động chính là cơ hội tốt.

Mang theo Diệp Vân Đình và lão Vương phi sẽ không phải lo lắng nữa.

Diệp Vân Đình hiểu ý hắn, vẻ mặt âm trầm nói: "Vậy cần tìm được thuốc giải càng sớm càng tốt."

Lý Phượng Kỳ gật đầu: "Vậy phải xem Diệp Bạc Như có bản lĩnh lấy được thuốc giải từ tay Hàn Thiền hay không."

Nếu Diệp Bạc Như không thành, cũng chỉ có thể tìm biện pháp khác.

***

Diệp Bạc Như được nhắc tới hắt hơi một cái, kéo kín cổ áo bước vào phòng ngủ của Hàn Thiền.

Trước đó vài ngày, Hàn Thiền vẫn luôn không chịu ăn uống, sau đó dường như không chịu nổi, mới chịu dùng chút cháo loãng. Nhưng tuổi hắn cũng không trẻ nữa, dằn vặt như vậy đến cùng vẫn hại đến thân thể. Diệp Bạc Như nhận được tin Hàn Thiền bệnh nặng, vội vã vào cung bẩm báo, sau đó được phái đến kiểm tra tình hình.

Đây chính là điều hắn muốn.

Hắn không nhanh không chậm đẩy cửa tiến vào, thấy tỳ nữ đang quỳ bên giường trông coi, trong phòng đốt than nhưng chỉ hơi ấm áp, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ lớn đang mở bên ngoài, lạnh thấu xương.

"Sao không đóng cửa sổ lại?" Diệp Bạc Như liếc mắt ra hiệu với tỳ nữ ra gian ngoài đóng cửa sổ.

Tỳ nữ lập tức đứng dậy đi ra đóng cửa sổ, ngoài miệng còn nói: "Đại nhân không cho mở, nói trong phòng ngộp."

"Đại nhân bị bệnh, sao có thể hong gió. Nếu có chuyện gì, ngươi gánh trách nhiệm được không?" Diệp Bạc Như nhìn thị nữ trước mặt bộ dạng phục tùng cúi người, nhẹ giọng lại nói: "Lần trước ngươi nói phát hiện chỗ nào không đúng?"

"Bảo vật trên kệ." Tỳ nữ trầm giọng nói: "Đại nhân chưa bao giờ để ta lau những vật này. Có một lần ta xoa thử, đại nhân cáu kỉnh không nhỏ.

Nghe thị nữ nói thế, trong lòng Diệp Bạc Như đã có tính toán. Hắn khẽ gật đầu, nói: "Ngươi vào trong đi, chờ người vào cung, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, nhớ giữ kín miệng."

Tỳ nữ sợ hãi gật đầu, quay người vào trong phòng.

Diệp Bạc Như đứng sau rèm cửa nhìn vào trong phòng, ánh mắt đảo qua kệ trưng bày bảo vật. Khóe miệng câu lên, hồi cung phục mệnh.

Thái Càn cung.

Ca cơ nhạc công náo nhiệt đều lui xuống, Lý Tung chân trần tóc xoã, tùy ý khoác long bào đứng bên cửa sổ, thấy hắn được nội thị đưa vào, tay nắm thật chặt: "Làm sao?"

"Tình hình không quá tốt, thần tới xem, người đang phát sốt, hôn mê bất tỉnh... Trong phủ Thái phó chỉ có một tỳ nữ hầu hạ, trong phòng còn lọt gió lạnh..." Diệp Bạc Như ngẩng đầu cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, tựa như đang cân nhắc lời nói: "Theo góc nhìn của thần, vẫn phải nhanh chóng thỉnh thái y đi xem, bằng không sợ là..."

Hắn cũng không tính là nói dối, tình hình Hàn Thiền xác thực không tốt. Nhưng mấy lời này có hơi phóng đại. Theo như hắn thấy, hoàng đế vẫn còn nhớ tình cũ với Hàn Thiền, cho dù là tình cảm gì, vẫn có thể khẳng định, hoàng đế nhất định không nỡ để hắn chết như vậy.

Chỉ cần hoàng đế đưa người vào cung chữa bệnh, hắn sẽ có thời gian tỉ mỉ đi tìm thuốc giải.

Lý Tung nghe vậy quả nhiên trầm mặc, hai tay sau lưng nắm chặt thành quyền.

Một lúc lâu sau, Diệp Bạc Như nghe thấy hắn nói: "Tìm một Thiên điện, đưa người vào cung, gọi thái y đến xem, không thể để hắn chết như vậy."

Xong rồi.

Diệp Bạc Như chắp tay, đè xuống nụ cười trên môi: "Thần tuân chỉ."

Hắn liền mang theo thái y và vài nội thị ra khỏi cung, đến Thái phó phủ đưa Hàn Thiền bệnh đến bất tỉnh nhân sự vào cung.

Thái y chẩn mạch cho Hàn Thiền rồi châm kim, sau đó mới gọi nội thị đưa người lên kiệu.

Sau khi mọi người đi hết, Thái phó phủ yên tĩnh trở lại, Diệp Bạc Như đuổi tỳ nữ đi, đóng cửa sổ lại, ánh mắt đảo qua những bảo vật đặt ở trên kệ. Thử hai món đồ trang trí đều không được, khi đến cái thứ ba liền nghe một tiếng tách nhỏ vang lên, kệ trưng bày bảo vật dựa vào tường tách ra, để lộ bậc thang uốn lượn phía dưới.

"Xem ra chính là chỗ này." Diệp Bạc Như thấp giọng lẩm bẩm một câu rồi bước xuống.

Đi tới cuối đường, hắn tìm thấy phòng tối kia. Trong phòng tối bày kín từng hàng bài vị, hai bên là những ngọn nến trắng thô to mới cháy được một nửa. Trước bàn bài vị có một lư hương cắm đầy hương, bên cạnh có một bình ngọc nhỏ.

Trong lòng hắn vui vẻ, mở bình ngọc ra kiểm tra, thấy bên trong quả nhiên có một viên thuốc màu nâu.

"Xem ra chính là cái này." Diệp Bạc Như cẩn thận cất bình ngọc đi, sau đó mới tỉ mỉ quan sát căn phòng này. Hàn Thiền cung phụng nhiều bài vị như vậy để làm gì?

Hắn nhìn qua một lượt, lông mày nhíu thật chặt, những bài vị này đều mang cùng một họ, tất cả đều là họ Triệu.

"Triệu Danh Tuyền, Triệu Danh Ngọc..." Diệp Bạc Như đang cân nhắc Triệu gia này và Hàn Thiền có quan hệ như thế nào, chợt giật mình một cái, nhớ lại nguồn gốc Triệu gia.

Vào thời Thành Tông hoàng đế, Triệu gia cũng coi là một đại thế gia. Nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, phạm vào tội nặng, bị khám nhà diệt tộc. Ghi chép tội danh không tỉ mỉ, hắn chỉ nghe người ta nói chuyện phiếm nên biết chút ít, nên lúc vừa nhìn thấy nhất thời không nhớ ra được.

Hàn Thiền cư nhiên âm thầm cung phụng bài vị người nhà họ Triệu, hắn với Triệu gia... có quan hệ như thế nào?

Diệp Bạc Như sắc mặt thay đổi, suy tư một lúc lâu, vội vã rời khỏi phòng tối, triệu Thần Sách Quân canh gác phòng ngủ, chính mình ngổn ngang trăm mối vào cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play