Hôm nay Diệp Vân Đình mặc trường bào lót bông màu đỏ sậm với hoa văn tương ứng vô cùng quý giá, hông đeo thắt lưng ngọc bích, chân đi giày da dê, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng đen thêu hình chim hạc, tóc dài đen sẫm buộc gọn bằng phát quan bạch ngọc, đuôi tóc buông xuống, bên trong ôn nhuận tuấn nhã lộ ra mấy phần anh khí. Lý Phượng Kỳ cũng mặc cùng kiểu với y, chỉ khác là màu sắc đổi thành màu đen sẫm.

Hai người mặc y phục giống nhau, một người ôn nhuận nho nhã, một người cao quý lãnh đạm. Nhưng đi chung với nhau lại vô cùng hài hòa.

Diệp Bạc Như nhìn hai người chậm rãi đi đến, ánh mắt khẽ động, trên mặt mang theo ý cười tiến lên chào hỏi: "Vương gia, đại ca." Hắn nhìn Diệp Vân Đình, một bộ dáng vẻ vô cùng vui mừng: "Ta còn tưởng đại ca hôm nay sẽ không tới." Nói xong tiến lên nắm cánh tay y, muốn nghênh đón y đi vào.

Khách mời đến dự tiệc đều nhìn bọn họ, nghĩ thầm vị nhị công tử này quả nhiên thủ đoạn cao siêu, dĩ nhiên đã thân cận với Vĩnh An vương phi như vậy?

Thời điểm mọi người còn đang cảm khái, đã thấy Diệp Vân Đình rút cánh tay ra, lạnh nhạt nói: "Ta với ngươi mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, cũng không có quá nhiều giao tình, thực sự không cần phải thân thiết như vậy."

Diệp Bạc Như khóe miệng cứng đơ, lui về sau một bước, thần sắc có chút áy náy: "Đại ca có lẽ là lần đầu thấy ta, nhưng ta thường nghe phụ thân nhắc đến đại ca, trong lòng ngưỡng mộ từ lâu, vì vậy gặp mặt mới không nhịn được đến gần hơn. Đại ca nếu không thích, ta sẽ cách xa chút."

"???"

Diệp Vân Đình nghe hắn nói vậy nổi cả da gà.

Y không hề quen biết Diệp Bạc Như, thậm chí trước đó còn không hề biết đến sự tồn tại của đệ đệ này nên đương nhiên không thể nói thân hay không thân. Diệp Bạc Như đối với y mà nói, chỉ là một người xa lạ. Dưới cái nhìn của y, Diệp Bạc Như lẽ ra cũng nên đối với y như vậy. Nhưng hắn lại cố tình làm trái lẽ thường, chủ động thân cận y. Trái lại khiến y sinh cảnh giác.

So sánh với nhau, vẫn là Diệp Vọng ngốc nghếch đơn thuần tốt hơn.

"Vậy ngươi cách xa một chút, ta không quen thân cận với người khác."

Diệp Vân Đình nhíu mày, không kiên nhẫn đọ sức với hắn. Hôm nay sở dĩ đến đây cùng Lý Phượng Kỳ vì muốn thăm dò tin tức của Diệp Vọng, không có ý định lãng phí thời gian trên người Diệp Bạc Như. Y sống trong vương phủ nhiều ngày như vậy, học hỏi được ba phần lạnh lùng của Lý Phượng Kỳ, không keo kiệt mặt lạnh đối với người mình không thích.

Thấy mặt y đầy vẻ không kiên nhẫn, thần sắc các tân khách đều thay đổi, nghĩ thầm hóa ra không phải hai huynh đệ này có quan hệ tốt. Mà chuyện này là nhị công tử muốn trèo cao với đại công tử. Bất quá nhìn dáng dấp, có vẻ thứ đệ này chẳng hề được Vĩnh An vương phi yêu thích.

Diệp Bạc Như không nghĩ tới y không nể mặt mũi như vậy, hai tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, trên mặt vẫn cười nói: "Vậy ta dẫn Vương gia cùng đại ca đi vào."

Hắn nhìn về phía Lý Phượng Kỳ từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng, đối Diệp Vân Đình nói: "Đại ca là khách, có cần ta an bài người đẩy Vương gia đi vào?"

"Không cần, quốc công phủ này ta còn biết rõ hơn ngươi, tự chúng ta đi vào. Ngươi chiêu đãi khách mời đi." Diệp Vân Đình nhíu mày, càng không thể giải thích được, cau mày từ chối đề nghị của hắn, đẩy thẳng Lý Phượng Kỳ vào trong.

Khi đi ngang qua nhau, Lý Phượng Kỳ ngước mắt liếc nhìn Diệp Bạc Như một cái, lại thấy đối phương ôn hòa nở nụ cười với hắn.

"...?"

Lý Phượng Kỳ mơ hồ cảm thấy ngửi được mùi vị đồng loại. Hắn nhíu mày nói với Diệp Vân Đình: "Ngươi cách hắn xa một chút, nhìn là biết không phải kẻ tốt lành gì."

Diệp Vân Đình cũng cảm thấy thứ đệ này tâm tư thâm trầm, nhưng y sẽ không giao thiệp nhiều với hắn nên thản nhiên gật đầu.

Hai người tới tiền thính. Phần lớn khách mời đều đã đến. Thấy bọn họ đến đây, không ít quan viên ánh mắt do dự, vừa muốn tiến lên trò chuyện, lại e sợ tin tức sẽ truyền đến tai hoàng đế, biến thành lòng mang dị tâm kết giao với Vĩnh An vương, bị bắt vào hình ngục Đại Lý tự.

Vì vậy không ít người đều một bộ muốn tiến mà không dám tiến, ánh mắt do dự không quyết định được.

Lý Phượng Kỳ thầm giễu cười hừ một tiếng, không để ý tới bọn họ. Trước tiên ngồi xuống, ung dung thong thả châm trà cho Diệp Vân Đình.

Khi Diệp Bạc Như theo Diệp Tri Lễ đến, nhìn thấy chính là tình cảnh này.

—— Lý Phượng Kỳ động tác châm trà cực kỳ tao nhã, ngón tay thon dài cầm cốc trà có một cảm giác khó tả. Dường như y nói gì đó với Diệp Vân Đình, Diệp Vân Đình cong môi cười, nhận lấy cốc trà.

Hắn nắm chặt ngón tay, cụp mắt gom lại tất cả cảm xúc, đi theo phía sau Diệp Tri Lễ.

Trong số những vị khách mời ở đây, Vĩnh An vương và Vương phi có thân phận to nhất. Diệp Tri Lễ tuy rằng chiếm thân phận trưởng bối, nhưng Lý Phượng Kỳ không nể mặt mũi, hắn vẫn phải chấp hành thần lễ*.

*lễ nghĩa của bề tôi với bề trên

"Vương gia, Vương phi. Yến hội đã chuẩn bị xong, mời chư vị theo ta ngồi vào vị trí."

Ghế ngồi đều sắp xếp xong xuôi, tân khách được tỳ nữ chỉ dẫn vào vị trí.

Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm đi qua, nhưng không ngờ Diệp Bạc Như liền chủ động tiến tới: "Ta dẫn đường cho Vương gia và đại ca." Hắn cười đến vô cùng thuần khiết lương thiện: "Chỗ ngồi của chúng ta gần nhau."

Khi đang nói chuyện đã đến chỗ ngồi. Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ là khách quý, Diệp Bạc Như theo Diệp Tri Lễ ngồi ở chủ vị, chỗ ngồi hai bên xác thực rất gần.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Bạc Như nâng ly về phía bọn họ.

Diệp Vân Đình giả bộ chưa thấy, nhìn sang một bên khác, cau mày nói thầm với Lý Phượng Kỳ: "Diệp Bạc Như này muốn lấy lòng ta để làm gì?"

Y không nghĩ Diệp Bạc Như giống với Diệp Vọng, thật coi y là đại ca, trong lòng ngưỡng mộ muốn gần gũi.

Diệp Vọng là tấm lòng son, còn Diệp Bạc Như không biết đang tính toán cái gì.

"Đừng để ý tới hắn."

Ánh mắt Lý Phượng Kỳ nhìn Diệp Bạc Như vô cùng xoi mói ghét bỏ, có chút bản lãnh này đã dám múa rìu qua mắt thợ, thực sự không biết xấu hổ. Nếu không phải đang ở quốc công phủ, dám ở ngay trước mặt hắn lấy lòng Diệp Vân Đình, hắn một roi có thể quất chết mấy người.

Hai người vừa kề tai nói nhỏ vừa uống rượu, tạo thành một bầu không khí ngầm hiểu, bài trừ những người khác ở bên ngoài.

Diệp Bạc Như mấy lần muốn tiến lên chúc rượu, nhưng bất luận là Diệp Vân Đình hay Lý Phượng Kỳ, ánh mắt đều không hề liếc nhìn về phía hắn, nhiều người như vậy, hắn đương nhiên không lấy mặt nóng dán mông lạnh, chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại, đọ sức cùng các khách mời khác.

Rượu quá ba tuần, không ít khách mời đều có men say, bữa tiệc cũng tùy ý hơn, các tân khách túm năm tụm ba cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm.

Diệp Tri Lễ liếc mắt nhìn hai người kia tự thành một vòng, nghĩ lại lúc trước bị chọc tức ở vương phủ, cố ý mang Diệp Bạc Như tiến lên giới thiệu: "Đây là đại ca ngươi Vân Đình, lúc trước còn chưa chính thức giới thiệu với ngươi." Lại nói với Diệp Vân Đình: "Đây là nhị đệ ngươi Bạc Như, bây giờ nhậm chức ở Lại bộ."

Diệp Bạc Như cười ôn hòa: "Vừa ta đã thi lễ với đại ca. Đại ca so với tưởng tượng của ta phong thái càng xuất chúng hơn."

"?" Diệp Tri Lễ nghe vào tai lại thấy có chút quái dị. Làm sao hai đứa con thứ đều muốn thân thiết với lão đại như thế??

Hắn nhìn Diệp Bạc Như với một ánh mắt không đồng ý, tiếp tục nói: "Ngươi cần gì phải tự ti, không tới hai mươi tuổi đã ngồi lên vị trí Lại Bộ Thị Lang, ngày sau quốc công phủ sẽ phải dựa vào ngươi."

Diệp Tri Lễ nói ý tứ sâu xa, trên mặt có mấy phần đắc ý.

"Lời này của Tề quốc công là thế nào? Luận đích luận tài, đều không tới phiên một thứ tử chống đỡ quốc công phủ?" Lý Phượng Kỳ cười như không cười, quay đầu nhìn Diệp Vân Đình nói: "Vương phi mới nói với ta, hắn và Diệp Vọng huynh đệ tình thâm, không muốn tranh chấp với y, lần này đến đây, chính là muốn nói với quốc công một tiếng, sớm ngày dâng lên sớ thỉnh phong thế tử."

Diệp Vân Đình cười nói tiếp: "Không sai, lúc trước phụ thân và mẫu thân tới vương phủ, chẳng phải vì việc này hay sao? Bây giờ ta suy nghĩ minh bạch, phụ thân cũng không phải lo lắng thêm nữa."

"..." Diệp Tri Lễ da mặt giật giật, miễn cưỡng làm ra vẻ mặt lo lắng: "Có thể tam đệ ngươi bây giờ..." Hắn không nói hết lời, chỉ sâu sắc thở dài một hơi.

Diệp Vân Đình thấy hắn cư xử như vậy, càng khẳng định suy đoán Diệp Tri Lễ chỉ sợ đã sớm biết Ân gia muốn phản, cố ý đưa Diệp Vọng tới.

Lúc trước y còn không nghĩ ra nguyên do, bây giờ nhìn thấy Diệp Bạc Như liền hiểu.

Lúc trước Diệp Tri Lễ đưa y vào Vĩnh An vương phủ xung hỉ, bây giờ lại đưa Diệp Vọng tới Vân Dung, bất quá cũng vì vị trí của Diệp Bạc Như thôi, những năm gần đây, Diệp Tri Lễ sợ là đã sớm tính toán trước, chỉ là y và Ân Hồng Diệp đều bị che mắt, không thấy rõ chân tướng.

"Phụ thân có từng phái người đi tìm hiểu tin tức của tam đệ chưa?" Diệp Vân Đình lại hỏi.

"Bây giờ Vân Dung loạn đảng chiếm giữ, ta sao có thể tìm được tin tức?" Diệp Tri Lễ thở dài, làm bộ nói: "Mẫu thân ngươi cũng gấp đến phát hỏa, viết cho Ân gia mấy phong thư, đều như đá chìm trong biển lớn."

Diệp Vân Đình thấy hắn từ chối, biết từ hắn không dò ra tin tức hữu dụng nên cũng lười cùng hắn vòng vo, nói: "Phụ thân không cần quá lo lắng, Vương gia đã phái người nghĩ biện pháp đi tìm hiểu tin tức." Y nhìn xung quanh một vòng nói: "Mẫu thân đang ở hậu viện? Diệp Vọng xảy ra chuyện, nàng nhất định rất sốt ruột, ta đi gặp nàng."

Dứt lời không quản Diệp Tri Lễ sắc mặt âm trầm, đẩy Lý Phượng Kỳ đi về phía sau.

Diệp Tri Lễ sau lưng nheo mắt lại, cắn răng nói: "Lúc này lại đóng vai mẹ con tình thâm." Hắn liếc mắt nhìn Diệp Bạc Như, nói: "Ngươi đi nhìn chằm chằm họ, đừng để mẫu thân ngươi nói lời không nên nói."

Việc này như ý muốn của Diệp Bạc Như, hắn gật đầu đuổi theo.

Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ, chưa đi được bao xa, Diệp Bạc Như đã đuổi đến nơi. Hắn đi bên người Diệp Vân Đình, vẫn dáng vẻ ôn hòa: "Phụ thân kêu ta đi cùng đại ca, mấy ngày nay mẫu thân tâm tình không tốt, thường hay nổi nóng..."

Hắn làm bộ ngượng ngùng: "Tính khí mẫu thân đại ca cũng biết, chờ một lát sợ phải chịu đựng một chút."

"..." Diệp Vân Đình một lời khó nói liếc mắt nhìn hắn. Không biết hắn nguỵ trang đến mức mệt như vậy rốt cuộc có mưu đồ gì.

Đến sân sau, ba người dừng lại.

Hôm nay trong hậu viện đều là nữ quyến đến dự tiệc, Ân Hồng Diệp phải ở bên trong chiêu đãi khách nhân, Diệp Vân Đình tìm tỳ nữ mời Ân Hồng Diệp đi ra.

Ân Hồng Diệp nghe nói Diệp Vân Đình tìm nàng còn không muốn đi. Mấy ngày nay nàng vì nghĩ biện pháp ra ngoài phủ tìm người đi dò la tin tức ở Vân Dung, nỗ lực lên dây cót tinh thần, thực sự đã không có tinh lực đọ sức với Diệp Vân Đình, cũng không muốn y thấy chuyện cười của mình.

"Chờ đã."

Tỳ nữ đang muốn đi đáp lời, lại bị gọi lại.

Ân Hồng Diệp suy nghĩ một lúc, nghĩ trước khi Diệp Vọng đi Vân Dung, Diệp Vân Đình còn ngăn cản qua... Có lẽ lần này y không tới nhìn chuyện cười của mình. Nàng giấu trong lòng một phần mười mong đợi, sửa lại vạt áo, cất bước ra ngoài.

Tỳ nữ dẫn nàng tới đình lục giác.

Trong đình ngoại trừ Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ, còn có Diệp Bạc Như.

Ân Hồng Diệp chán ghét nhìn qua Diệp Bạc Như, nhíu mày nói với Diệp Vân Đình: "Sao ngươi cũng ở đây? Ngươi còn có quan hệ thân thiết với dã chủng này."

Diệp Bạc Như ánh mắt buồn bã, nhưng vẫn là cung kính kêu một tiếng "Mẫu thân".

Diệp Vân Đình phảng phất như chưa nghe thấy lời của Ân Hồng Diệp, quay đầu nói với Lý Phượng Kỳ: "Ta có mấy lời muốn nói riêng với mẫu thân." Sau đó nháy mắt ra dấu, ra hiệu Ân Hồng Diệp cùng mình đi nơi khác nói chuyện.

Nghi ngờ liếc mắt nhìn Diệp Vân Đình, Ân Hồng Diệp cuối cùng vẫn đi theo.

Diệp Bạc Như thấy thế cũng nhấc chân định theo sau, lại bị Lý Phượng Kỳ giơ tay ngăn cản, hắn lạnh nhạt nói: "Nhị công tử không nghe thấy sao? Bọn họ muốn nói chuyện riêng."

"..." Diệp Bạc Như chỉ có thể dừng lại, cùng hắn chờ đợi trong đình.

Lý Phượng Kỳ thấy hắn an phận nên lười để ý tới hắn, xoay người buồn bực ngán ngẩm nhìn đình phía đối diện.

"Vương gia và đại ca tình cảm thật tốt." Diệp Bạc Như bên cạnh miệng lại không an phận.

Vấn đề này hắn hỏi coi như có trình độ, Lý Phượng Kỳ nhấc lên mí mắt "Ừ" một tiếng.

Diệp Bạc Như thấy hắn đáp lại, ánh mắt tối tăm. Hắn tiến lên một bước, đứng song song với Lý Phượng Kỳ, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói: "Kỳ thực ta đã ngưỡng mộ Vương gia từ lâu. Những năm gần đây ta đọc nhiều binh thư, vẫn luôn hy vọng có một ngày có thể đi theo Vương gia chinh chiến tứ phương, kiến công lập nghiệp. Lúc trước nghe nói đại ca có thể xung hỉ với Vương gia, ta còn ước ao một trận." Hắn than thở một tiếng: "Chỉ tiếc ta không có phúc khí này."

"Bây giờ Vương gia cùng đại ca tình cảm một lòng, ta cũng không mong muốn chuyện gì khác, chỉ mong có thể làm phụ tá, trợ giúp Vương gia một chút sức lực."

Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Lý

Phượng Kỳ: "Bây giờ ta trước mặt bệ hạ cũng có chút mặt mũi, Vương gia nếu tin ta, Bạc Như có thể mặc Vương gia sai phái."

Hắn tràn đầy tự tin nhìn Lý Phượng Kỳ, cảm thấy y sẽ không từ chối trợ lực này từ hắn.

Bây giờ cuộc chiến giữa hoàng đế và Vĩnh An vương đã bày ở trên mặt, chính mình là một quân cờ tối, nếu dùng tốt sẽ chỉ cần bỏ ra chút nỗ lực nhưng đem lại hiệu quả gấp đôi.

Diệp Vân Đình biểu hiện tốt, có thể trở thành trợ thủ của hắn?

Hắn che giấu tham vọng bừng bừng trong mắt, bất luận quốc công phủ hay là Vĩnh An vương, hắn đều sẽ đoạt lấy từ trong tay Diệp Vân Đình.

"??????"

Lý Phượng Kỳ bất khả tư nghị giương mắt nhìn hắn, vô cùng sửng sốt cho nên nhất thời không nghĩ ra từ nào thích hợp để quở trách.

Hắn nghĩ mục đích của y là Diệp Vân Đình, không nghĩ tới dĩ nhiên là mình???

Diệp Bạc Như thấy hắn không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn đã động lòng, cụp mắt nói ra điều kiện hấp dẫn hơn: "Nghe nói độc của vương gia cho chính Thái phó Hàn Thiền hạ, bây giờ Hàn Thiền đã bị cấm chế, Thái phó phủ không cho phép người khác ra vào. Nhưng ta được bệ hạ tin cậy, phụ trách phòng vệ trong phủ Thái phó..."

Độc do Hàn Thiền hạ, ắt hẳn trong tay có giải dược. Hắn tha thiết nhìn Lý Phượng Kỳ, không tin như vậy mà y còn không động tâm.

Lý Phượng Kỳ ngước mắt nhìn hắn, rốt cục khôi phục công lực: "Bản vương nhìn giống như ăn mày sao?"

Diệp Bạc Như nhất thời không hiểu được, hơi nghi hoặc: "Gì cơ?"

"Bản vương không phải ăn mày, nên không phải cá thối tôm ươn gì cũng thu vào trong nhà. Chỉ bằng ngươi, cũng xứng so sánh với Vân Đình sao?" Lý Phượng Kỳ không khách khí chút nào giễu cợt hừ một tiếng, nâng tay sờ cái roi bên hông trái, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi tự mình cút hay muốn bản vương tiễn ngươi một đoạn?"

"..." Diệp Bạc Như thần sắc khẽ biến, theo bản năng lui về phía sau hai bước. Miễn cưỡng duy trì vẻ mặt ôn hòa: "Vương gia có lẽ đang hiểu nhầm ta."

Lý Phượng Kỳ móc roi ra thưởng thức trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.

Diệp Bạc Như cắn răng, lui liền hai bước: "Nếu như thế, Bạc Như cáo lui trước. Những lời hôm nay nói, không có chút nào giả dối. Vương gia nếu thay đổi ý nghĩ, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào."

Nói xong bước chân vội vã ly khai.

Lý Phượng Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, ung dung thong thả cất roi mềm bên hông.

Có chút tài năng này đã dám nhảy nhót trước mặt hắn, không biết tự lượng sức mình.

Hết chương 69.

Sắp được một nửa đoạn đường rồi, huhu sao bắt đầu edit tui lại chọn cái truyện cả trăm chương như này.

Tui sẽ đẩy nhanh tốc độ ra truyện để sớm kết thúc làm chuyện khác. Với lại edit đến đoạn yêu đương ngọt ngào kiểu gì cũng sẽ có động lực hơn, giờ Vương gia vs Vương phi cứ như mèo vờn chuột mỏi mệt ghê! 😫😫😫 Không biết Diệp Bạc Như này có thành công thúc đẩy tiến độ yêu đương của hai vị kia không nữa?

*********

Tui mới đọc xong truyện. PUBG Thế kỷ võng luyến, hơn trăm chương, hợp guu với nàng nào thích nhẹ nhàng ngọt ngào, không ngược nhau, couple streamer thanh khống x ông chủ bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền. Các nàng đọc đi rồi cho tui nghe cảm nhận nữa nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play