Uống thuốc liền ba ngày, Lý Phượng Kỳ mặt đã xanh mét. Hắn hoài nghi Diệp Vân Đình mượn cơ hội trả thù hắn, tăng thêm hoàng liên trong thuốc.

Vì vậy tâm tình vô cùng u ám.

Ngược lại Diệp Vân Đình mỗi ngày tự mình theo dõi hắn uống thuốc, nhìn vô cùng thoải mái.

Lý Phượng Kỳ một mặt nghiến răng nghiến lợi muốn làm chút gì đó để dạy cho y một bài học củng cố địa vị của mình, một mặt lại lại thích dáng vẻ tươi cười tùy ý của y trước mặt mình. Cuối cùng rốt cuộc vẫn không nỡ chiếm thượng phong, chỉ có thể hy sinh bản thân làm trò tiêu khiển của người trong lòng.

Ngày ngày uống hoàng liên, tâm tình bị đè nén không có nơi phát tiết, đúng lúc gặp Chu Liệt đến truyền tin tức.

Chu Liệt còn chưa biết Vương gia đang lo không có nơi xả giận, vui cười hớn hở dạo một vòng trong trang tử, sau đó mới đi tìm Lý Phượng Kỳ bẩm báo tin tức.

Hôm nay hắn tới trang tử bởi vì Mặc Thủy truyền về tin thắng trận.

Lý Tung hai mươi bảy tháng mười khởi hành tới Mặc Thủy, hôm nay ngày mùng năm tháng mười một, tính cả thời gian đi đường, đâu đấy mới chỉ tám ngày, thời gian ngắn như vậy đã truyền về tin thắng lợi, đặc biệt khiến người ta phải suy nghĩ. Lý Tung và Thần Sách quân có bao nhiêu cân lượng, bọn họ đều quá rõ ràng, cho nên hắn mới vội vàng lên núi truyền tin tức.

Lý Phượng Kỳ nghe hắn trầm bồng du dương lên tiếng, mí mắt không nhấc: "Nếu đã biết như vậy, ngươi vội vàng đến báo cái gì?"

"?" Chu Liệt xoa tay: "Thần không phải là hiếu kỳ sao, Vương gia ngài nói xem Ân Tiếu Chi rốt cuộc muốn làm gì? Giả thua một chiêu, dụ địch thâm nhập?"

"Chờ mấy ngày nữa chẳng phải sẽ biết à? Phập phồng thấp thỏm chính là chuyện kiêng kỵ." Lý Phượng Kỳ ngước mắt nhìn hắn, bỗng nhiên hướng hắn cười nói: "Ngươi nếu rãnh rỗi như vậy, đến phòng chứa củi bổ củi đi, thích hợp tĩnh tâm."

Chu Liệt:???

Hắn mở to hai mắt, nỗ lực cứu vãn một chút: "Phòng chứa củi không phải có đầu bếp lo rồi sao? Thần hiện tại tâm tĩnh như nước, hồi vương phủ chờ tin tức."

Nói xong quay người muốn chạy.

Lý Phượng Kỳ ở phía sau hắn nhếch môi, chậm rãi nói: "Hiện tại không có đầu bếp."

"..."

Chu Liệt bước chân dừng lại, quay người bất đắc dĩ nói: "Tuân mệnh."

Lý Phượng Kỳ thấy hắn đi rồi mới hừ một tiếng. Diệp Vân Đình đứng cạnh liếc mắt nhìn hắn, có chút buồn cười nói: "Vương gia tâm tình không tốt, bắt tội người khác làm gì."

"Ta không có tâm tình không tốt." Lý Phượng Kỳ mạnh miệng, gằn từng chữ: "Ta với đại công tử sớm chiều ở chung, tâm tình vô cùng tốt."

Diệp Vân Đình cười: "Vậy Vương gia trước tiên uống nốt thuốc hôm nay đã?"

Nói xong tự mình lấy hộp đựng thức ăn ra, nâng lên bát thuốc đen thui quen thuộc.

"..." Lý Phượng Kỳ vẻ mặt đau khổ, vẫn phải trấn định nhận bát.

Uống thì uống, bất quá chỉ là một bát nước hoàng liên thôi.

Diệp Vân Đình thấy hắn uống hết, nhịn cười lấy từ trong tay áo ra một cái bao giấy dầu. Bên trong bao giấy dầu có mứt quả y kêu nhà bếp chuẩn bị. Y cầm một quả đưa tới trước mặt Lý Phượng Kỳ: "Hôm nay là thang thuốc cuối cùng rồi, uống hết sẽ không cần uống nữa."

Lý Phượng Kỳ vốn mặt khổ, tâm cũng khổ. Nhưng giờ khắc này nhìn mứt quả đưa tới bên mép, khổ này cũng không khổ lắm, tất cả đều là mứt ngọt.

Cúi đầu đem mứt ăn vào trong miệng, thưởng thức hương vị thơm ngọt, không nhịn được nói: "Đây có phải chính là khổ tận cam lai không?"

Lời hắn nói mang thâm ý, ở bề ngoài nói mứt, kì thực nói về quan hệ giữa hắn và Diệp Vân Đình.

Nhưng Diệp Vân Đình không đáp, y liếc nhìn Lý Phượng Kỳ, cười híp mắt thu bao giấy dầu vào trong tay áo, chỉ nói: "Vương gia cảm thấy thế nào?"

Lý Phượng Kỳ phân biệt rõ một chút, liền phấn chấn, cười nói: "Ta cảm thấy đúng như vậy."

Diệp Vân Đình săn sóc chu đáo với hắn, nếu không phải trong lòng duyệt hắn, sao làm như vậy?

Nhưng Diệp Vân Đình lại chưa chịu nói tâm ý cho hắn, cũng không phải là không chịu nói, mà giống như thật mà là giả cười đùa với hắn.

Có lẽ do ở trong quân lâu, lúc trước chưa quen biết cứ nghĩ Lý Phượng Kỳ là Vĩnh An vương cao lãnh ít lời, sau khi quen thân sẽ phát giác ra, vì đạt được mục đích, người này có thể da mặt dày, quấn mãi không tha, không cần thể diện.

Hôm nay nếu y thừa nhận tâm ý, buổi tối Lý Phượng Kỳ phỏng chừng có thể lôi kéo y viên phòng.

Mấy ngày nay Diệp Vân Đình đã nhìn thấu hắn, cũng không muốn tiến triển quá nhanh. Đã như vậy, không bằng trước hết để hắn tự mình đoán.

Huống hồ hai người ngươi tới ta đi mà đấu đá, đối với Diệp Vân Đình mới nếm thử tình ái, đặc biệt thú vị.

Không thể nghe được câu trả lời, Lý Phượng Kỳ cũng không quá thất vọng. Nếu như trước đây hắn còn không xác định được tâm ý của Diệp Vân Đình đối với mình, trải qua chuyện này, hắn càng ngày càng chắc chắn Diệp Vân Đình cũng giống như hắn.

Chỉ là da mặt y mỏng, không tiện thừa nhận thôi.

Đã như vậy, chỉ có thể để hắn tiến về phía trước, chờ hắn bước xong chín mươi chín bước, chỉ còn dư lại bước cuối cùng, Diệp Vân Đình cho dù không muốn nhận cũng phải nhận.

Hai người mỗi người có một tâm tư riêng, nhìn đối phương cong môi cười.

...

Chu Liệt chặt xong củi trở về, thấy trước mặt Lý Phượng Kỳ có một đĩa mứt, hắn một tay cầm sách, một tay lấy viên mứt đưa vào miệng.

Viên mứt tròn như đồng tiền lớn, bỏ hạt bên trong, được ướp đến trong suốt, tản ra một mùi thơm ngọt ngào. Chu Liệt nhìn hắn ăn hết viên này đến viên khác, cảm thấy ngấy đến phát sợ.

Hắn không nhịn được lắm miệng: "Vương gia từ khi nào thích ăn mứt vậy?"

Hắn nhớ tới trước giờ Vương gia không thích ăn đồ ngọt.

Lý Phượng Kỳ ung dung thong thả ăn xong, xoa xoa tay, ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi có biết tại sao ngươi hay bị phạt không?"

"?"

Ta bị phạt, chẳng lẽ không phải do Vương gia ngài hỉ nộ vô thường hay sao?

Nhưng lời này Chu Liệt không dám nói, trong lòng hắn có một dự cảm xấu.

Lý Phượng Kỳ thấy hắn lộ vẻ mặt sợ hãi, ghét bỏ phủi miệng, hiếm thấy tâm tình tốt chỉ điểm cho hắn một phen: "Bởi vì ngươi không chỉ nói nhiều, còn không biết xem sắc mặt."

Hắn chỉ vào đĩa mứt trước mặt: "Đây là Vương phi chuẩn bị cho ta. Hiểu chưa?"

"..." Chu Liệt như gà con mổ thóc gật đầu: "Đã hiểu ạ."

Nếu là Vương phi đưa, ăn không ngon cũng phải ăn.

Vậy đại khái chính là sợ vợ rồi.

"Ngươi biết cái gì."

Lý Phượng Kỳ nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, cười lạnh một tiếng: "Ta nghĩ ngươi đời này đều không hiểu được, sợ rằng lão Chu gia chỉ có thể hi vọng Chu Văn nối dõi tông đường."

"???" Chu Liệt đầy mặt mờ mịt, chuyện này với chuyện lão Chu gia nối dõi tông đường có quan hệ gì?

Thấy hắn vẫn còn ngơ ngác, Lý Phượng Kỳ vung tay, ghét bỏ đuổi hắn đi.

Chu Liệt nghe vậy ngay lập tức muốn chuồn. Đi tới cửa lại bị Lý Phượng Kỳ gọi lại, dặn dò: "Mấy ngày nay lưu ý động tĩnh Mặc Thủy, một khi có tin tức, lập tức đến báo."

Vừa đánh thắng trận, với tính tình Lý Tung nhất định sẽ thừa thắng truy kích. Sau trận đại thắng này, chiến tranh mới chân chính bắt đầu.

Chu Liệt thần sắc nghiêm lại: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

***

Ba ngày sau.

Ngày mùng 8 tháng 11, Chu Liệt vội vàng đến núi Liễu, vào trang báo tin.

Diệp Vân Đình đang cùng Lý Phượng Kỳ tản bộ trong hoa viên, từ xa nhìn thấy hắn bước nhanh đến liền biết có đại sự: "Mặc Thủy có tin tức?"

"Chắc vậy." Lý Phượng Kỳ nhìn Chu Liệt một đường chạy nhanh khuôn mặt đỏ lên, trầm giọng nói: "Vào thư phòng nói."

Chu Liệt gật đầu, ba người vào trong thư phòng.

Cẩn thận đóng kỹ các cửa, sau khi xác định không người nghe trộm, Chu Liệt mới nghiêm mặt lấy ra mật thư của thám tử tiền tuyến: "Vương gia đoán không sai, Ân thị bại lui quả nhiên chỉ là một chiêu giả. Hoàng đế thừa thắng truy kích kết quả trúng mai phục, bây giờ bị thương nặng, tính mạng hấp hối."

Lý Phượng Kỳ mở phong thư ra, cùng Diệp Vân Đình xem qua nội dung.

Trong thư nói, sau khi Lý Tung dẫn dắt hai vạn Thần Sách quân cùng đại quân hội hợp tại Mặc Thủy, sau một ngày liền phát động tiến công với phản quân. Ân Tiếu Chi chỉ có tám vạn nhân mã, mà Lý Tung bên này có tới mười lăm vạn, chính diện giao chiến, binh lực nghiền ép, Ân Tiếu Chi sau một hồi chống đỡ, thương vong quá lớn, ý muốn lui giữ Trung Châu.

Lý Tung thấy thế, hạ lệnh thừa thắng truy kích, ý muốn một lần hành động tiêu diệt hết phản quân, nhưng không ngờ Ân Tiếu Chi giả ý thua trận rút lui, kì thực đã sớm âm thầm bố trí mai phục. Nửa đường đại quân bị phục kích, Lý Tung bị tên bắn vào chỗ yếu hiểm, hôn mê bất tỉnh.

Bây giờ đại quân không đoái hoài tới quân phản loạn, phái nhân mã hộ tống Lý Tung trọng thương hồi kinh thành trị liệu.

"Ân thị quả nhiên có chủ ý đánh giặc phải bắt vua trước." Lý Phượng Kỳ ném thư tín vào trong lò sưởi thiêu hủy.

Chu Liệt chần chờ nói: "Lý Tung trọng thương hấp hối, chúng ta cần phải..." Tay phải hắn thành đao, làm hành động chém từ trên xuống dưới.

"Không vội." Lý Phượng Kỳ lắc đầu, lại hỏi: "Trong triều có động tĩnh gì?"

Chu Liệt đã đưa tin lên núi, Hàn Thiền toạ trấn trong triều chờ người cũng nên sớm thu được tin tức.

"Còn chưa có động tĩnh gì. Bất quá trước khi thần ra khỏi thành, thám tử đến báo, nói thượng thư lệnh Ngụy Thư Thanh đến phủ Thái phó.

Lý Phượng Kỳ cụp mắt trầm ngâm chốc lát: "Từ Mặc Thủy đến kinh thành, nếu đi ngày đêm không dừng cũng mất hai ngày. Ngươi về vương phủ trước, mấy ngày nay lưu ý động tĩnh bên phía Hàn Thiền, ta với Vương phi thu thập hành trang, chạng vạng hồi phủ."

Chu Liệt lĩnh mệnh rời đi.

Lý Phượng Kỳ nhìn về phía Diệp Vân Đình, bên môi ngậm ý cười, mặt mày lại vô cùng lo lắng: "Xem ra chúng ta không ở đây thanh tịnh được rồi."

"Ngày sau rảnh rỗi trở lại là được." Diệp Vân Đình nói: "Ta gọi người thu thập hành lý."

Thời điểm hai người lên núi không mang nhiều hành lý nhưng lúc xuống núi lại thêm không ít đồ vật. Thời điểm kêu hạ nhân thu thập hòm đồ, Diệp Vân Đình quỷ thần xui khiến mang theo luôn hòm sách cũ kia.

Đám hạ nhân khiêng hòm xiểng theo sau, hai người ngồi kiệu xuống núi.

******

Trở lại vương phủ đã chạng vạng.

Ngày đông trời tối sớm, trong vương phủ đèn đuốc sáng chưng, lão Vương phi chờ ở chính đường bên trong, trong tay xoay chuyển phật châu, hiển nhiên cũng nghe thấy tin tức, cố ý ở đây chờ bọn họ trở về.

Lý Phượng Kỳ không ngạc nhiên chút nào: "Mẫu thân cũng nghe rồi?"

Lão Vương phi gật đầu, nói: "Là biểu huynh ta đưa tin cho con." Nàng vẻ mặt nghiêm túc, vẫy lui người hầu ra ngoài, từ trong tay áo lấy ra một phong thư giao cho Lý Phượng Kỳ: "Trong thư nói, bệ hạ chỉ sợ không được."

Lần này bình định Mặc Thủy, Gia Lê* Châu điều động năm vạn binh mã gấp rút tiếp viện, mà người lĩnh binh, là gia chủ họ Thẩm, đại đô đốc Niết Dương Thẩm Trọng Dư.

*Lê Châu là Gia Lê Châu, t sẽ fix lại mấy chương trước.

Niết Dương Thẩm gia những năm này vô cùng điệu thấp, trong năm phủ đại đô đốc, thực lực cũng chỉ mạnh hơn Nhữ Nam Hạ gia đã diệt. Hiện tại trong tứ đại đô đốc phủ, là ở vị trí lót đáy. Niết Dương không giàu có, binh mã cũng không cường thịnh, vậy nên những năm gần đây Thẩm gia ở kinh thành đều không nổi danh.

Vì những năm này lão Vương phi thanh tu lễ Phật không hỏi chuyện thế sự, hai nhà càng ít qua lại.

Không nghĩ tới lần này liên lạc, lại nói tới chuyện lớn Đế vương hấp hối.

Lý Phượng Kỳ xem thư xong, tiện tay đưa cho Diệp Vân Đình xem, hắn trầm ngâm chốc lát: "Ý tứ biểu huynh trong thư là muốn cho ta thay vào đó? Thẩm gia có công phò trợ?"

"Chuyện trên triều đình, ta cũng biết một ít." Lão Vương phi xoay phật châu, chậm rãi nói: "Con và Hoàng đế như nước với lửa, sớm muộn cũng có ngày này..."

Nàng nói đến đây thì dừng, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

Nếu như Lý Phượng Kỳ sớm muộn muốn phản, bây giờ tính mạng hoàng đế hấp hối là thời cơ tốt nhất. Bắc Cương binh cường mã tráng, Lý Phượng Kỳ cho dù trong lòng dân gian hay trong triều đình danh vọng đều cực cao, Lý Tung chết, Bắc Chiêu tất có đại loạn, hơn nữa phản đảng Ân thị như hổ rình mồi, Lý Phượng Kỳ đứng ra bình định cục diện, có thể ngồi lên đế vị.

Mà Thẩm gia ngày càng xuống dốc, vừa vặn chiếm công phò trợ.

Đây là cục diện song thắng.

Nhưng Lý Phượng Kỳ không lập tức đáp ứng, hắn cụp mắt nói: "Việc này can hệ trọng đại, vẫn cần bàn bạc kỹ càng."

Lão Vương phi cũng hiểu, xoa cằm nói: "Ta cũng chỉ thay Thẩm gia truyền thư, con muốn làm gì thì làm, không cần kiêng kỵ ta." Nàng nhìn Lý Phượng Kỳ, chậm rãi nói: "Trong lòng ta tất nhiên hi vọng con và Thẩm gia đều tốt, nhưng nếu phải chọn một trong hai, ta sẽ không chọn Thẩm gia."

"Ta hiểu được, đa tạ mẫu thân." Lý Phượng Kỳ gật đầu.

Hắn cáo từ lão Vương phi, muốn cùng Diệp Vân Đình về trong viện rửa mặt. Nhưng gọi Diệp Vân Đình hai tiếng, Diệp Vân Đình vẫn không đáp lại.

"Vân Đình?" Lý Phượng Kỳ vỗ cánh tay y.

Diệp Vân Đình đột nhiên lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"

Lý Phượng Kỳ nhíu mày: "Phải là ta hỏi ngươi làm sao vậy mới đúng, đang tốt phát ngốc cái gì?"

Diệp Vân Đình mím môi, nội tâm sóng to gió lớn, nhưng không biết mở miệng nói với hắn thế nào.

Trong giấc mộng của y, Thẩm gia đã từng phản bội Lý Phượng Kỳ, hại lão Vương phi chết không toàn thây. Như vậy đời này, Thẩm gia đưa tin đến, có thể tin tưởng được sao?

Hay là nói, đây kỳ thực là một cái bẫy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play