Thích Thiệu âm thầm thăm dò cũng không thể từ miệng Lý Phượng Kỳ đào ra tin tức gì, chỉ dò ra được chút ý tứ của hắn, cuối cùng phẫn nộ rời đi.

Ứng phó với hắn xong, Lý Phượng Kỳ ngồi trước cửa sổ trầm tư một chút, sau đó điều khiển xe lăn đi tìm Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình hiện đang thuần lang.

Từ lúc quyết định lưu lại Lang vương, Diệp Vân Đình không nhốt nó trong lồng nữa. Lang vương thông minh vô cùng, tuy rằng không thích con người, nhưng chưa bao giờ chủ động công kích người khác, thời điểm không hung ác chỉ như một chú chó lười biếng. Diệp Vân Đình mấy ngày nay đã xem không ít sách về thuần dưỡng mãnh thú, chắt lọc tinh hoa dùng trên người Lang vương, một chủ một sủng vật đang thực hiện huấn luyện thủ thế và mệnh lệnh đơn giản.

Lang vương hết sức phối hợp huấn luyện, nó thông minh, cơ hồ Diệp Vân Đình ra một chỉ thị, nó sẽ thực hiện ngay.

Thời điểm Lý Phượng Kỳ đi tới, thấy Lang vương đang nằm khoát cằm trên đầu gối Diệp Vân Đình, được y cho ăn thịt khô. Còn chim ưng đang đứng trên giá giang rộng hai cánh, nôn nóng nhìn chằm chằm miếng thịt khô, đi tới đi lui, kêu vài tiếng bất mãn.

Diệp Vân Đình lấy một miếng thịt đút cho nó, kết quả Lang vương lập tức đứng lên, hung hãn gào một tiếng với chim ưng.

Một sói một chim, giương cung bạt kiếm.

Diệp Vân Đình giống như đại gia trưởng ở giữa động viên hai bên, phòng chúng nó đánh nhau.

Lang vương và chim ưng không thật sự đánh nhau, nhưng vẫn kêu gào ầm ĩ. Diệp Vân Đình cầm một miếng thịt thỏ lên, chỉ có thể cho con sói một miếng, lại lập tức cho chim một miếng, chờ khi đút hết chỗ thịt khô, y giơ chiếc đĩa trống trơn lên: "Hết rồi."

Chim ưng và Lang vương cùng nhau ló đầu, phỏng chừng thấy thật không còn, hai bên cùng kêu lên, mất mặt nhưng an tâm.

Lang vương nằm nhoài bên chân Diệp Vân Đình, chim ưng thu lại hai cánh, đậu trên bả vai y. Diệp Vân Đình yên lặng vuốt lông Lang vương lại sờ chim ưng, híp mắt cười thỏa mãn.

"..." Lý Phượng Kỳ đứng ở cửa nhìn vào tâm tư vi diệu.

Hắn nhẹ ho một tiếng, tăng cảm giác tồn tại của chính mình.

Diệp Vân Đình lúc này mới phân tâm chú ý tới hắn: "Thích đại nhân đi rồi?"

Lý Phượng Kỳ chuyển xe lăn tới gần, nhìn hai con chim sói kia, không có tâm tình gì gật đầu: "Đi rồi. Nói Lý Tung ít ngày nữa muốn ngự giá thân chinh."

Diệp Vân Đình tay đang vuốt lông chim ưng dừng lại, vỗ nó trở về giá, cau mày xác nhận: "Ngự giá thân chinh?"

Lý Phượng Kỳ nheo mắt nhìn vẻ mặt y, nói cho y biết không có nghe lầm: "Phải, tập kết mười lăm vạn binh mã, ngự giá thân chinh."

"Trong này có phải là..." Diệp Vân Đình thần sắc nghi hoặc, không khỏi liên tưởng đến động tĩnh khác thương của Ân gia: "Có phải là kế sách của Ân gia? Bọn họ ở bên kia Mặc Thủy khiêu khích nhưng không chân chính xuất binh, vì muốn dụ Lý Tung ngự giá thân chinh?"

Nếu đúng như vậy, có thể giải thích được cho các hành động khác thường liên tiếp của Ân Tiếu Chi.

Từ xưa tới nay, bắt giặc phải bắt vua trước. Ân Tiếu Chi không phải lão hồ đồ, hắn quá khôn khéo, muốn trực tiếp giam giữ Lý Tung. So với mưu đồ đánh xuống phía nam, địa vị ngang nhau hữu hiệu hơn nhiều.

"Nhưng sao Ân gia có thể xác định Lý Tung sẽ ngự giá thân chinh?" Diệp Vân Đình vừa nói ra khỏi miệng đã suy nghĩ minh bạch, tự hỏi tự trả lời nói: "... Là Hàn Thiền?"

Lý Phượng Kỳ bật cười: "Xem ra đại công tử không cần dùng đến lão sư là ta nữa rồi."

Mấy ngày trôi qua, hắn còn chưa quên việc này.

Diệp Vân Đình hai má hơi nóng, rồi lại không cam lòng yếu thế, qua loa cười nói: "Vẫn là Vương gia dạy tốt tốt."

"Ồ?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày, ý tứ sâu xa: "Vậy đại công tử còn muốn học những chuyện khác?"

Diệp Vân Đình đang muốn hỏi học cái gì, đã nhìn thấy mặt cười không có ý tốt của hắn.

"..." Y lạnh nhạt cự tuyệt: "Không cần."

Lý Phượng Kỳ nhất thời thất vọng: "Đại công tử vẫn thiếu tinh thần học hỏi."

Diệp Vân Đình giả cười: "Người ngốc nhiều phúc."

Đừng tưởng rằng hắn không biết Lý Phượng Kỳ đang có ý đồ xấu gì.

Nói vài câu trêu chọc xong, lại nói tiếp chuyện chính sự. Diệp Vân Đình đối với thế cục hiện tại vô cùng quan tâm. Những chuyện xảy ra đời này so với một đời trước đã hoàn toàn bất đồng, rất nhiều chuyện đều phát sinh biến hóa. Y chỉ có thể tận lực quan sát thế cuộc, tránh đi sai bước nhầm vào vết xe đổ của đời trước.

"Hàn Thiền và Ân thị liên hợp, bọn họ muốn mạng Lý Tung? Vậy lần này ngự giá thân chinh chẳng phải là..."

Lý Tung bất luận phẩm hạnh thế nào, ít nhất trước mắt hắn còn chưa làm ra việc nguy hại đến Bắc Chiêu, hiện tại tình hình trong nước vẫn duy trì ổn định. Nhưng nếu hắn thật sự bỏ mình, cục diện ổn định này sẽ triệt để bị phá vỡ.

"Hàn Thiền đến cùng có mưu đồ gì?"

Mưu đồ của Ân thị với đế vị, có thể nói là sự quấy phá của người có dục vọng. Nhưng mưu đồ của Hàn Thiền, Diệp Vân Đình từ đầu tới cuối đều nhìn không hiểu.

Hắn và Lý Tung nhiều năm là sư đồ, Lý Tung tôn trọng kính nể hắn, nhưng hắn nhìn Lý Tung không vừa mắt, ép Lý Phượng Kỳ đoạt vị, thậm chí hạ độc y dụ dỗ Lý Tung động thủ, làm cho hai người trở mặt thành thù. Thậm chí sau đó, hắn còn vọng tưởng hợp tác với Lý Phượng Kỳ, làm quân thần hoà hợp.

Mưu kế không thành, Hàn Thiền lại hợp mưu cùng Ân thị, dụ Lý Tung ngự giá thân chinh, muốn lấy mạng hắn.

Y thật không hiểu, rốt cuộc Hàn Thiền muốn làm gì.

Trợ giúp Ân thị thay thế Lý Tung, đối với hắn có ích lợi gì?

Lý Phượng Kỳ lắc đầu: "Hàn Thiền hiện tại là con chó điên, ai biết trong bụng hắn đang có ý nghĩ xấu xa gì. Ta vẫn luôn phái người âm thầm trông chừng hắn, cũng không thu hoạch được gì."

Lý Phượng Kỳ mơ hồ cảm thấy chuyện này có khả năng liên quan đến thân thế hắn, nhưng bây giờ không có chứng cứ, chỉ là bỗng dưng suy đoán thôi.

"Vậy chúng ta thật sự chỉ ngồi yên quan sát thôi sao?" Diệp Vân Đình nghi ngờ hỏi.

Nếu kế sách của Ân thị thành, lần này chỉ sợ Lý Tung một đi không trở lại.

Lý Phượng Kỳ trầm mặc chốc lát, trầm giọng nói: "Xem mệnh hắn đi." Hắn từng chữ từng câu nói rất chậm: "Tình cảm huynh đệ của ta và hắn đã hết, lần này, ta sẽ không bảo vệ hắn nữa."

Giang sơn Bắc Chiêu sớm muộn sẽ loạn, không sớm thì muộn, với hắn mà nói không khác nhau lắm.

Chỉ là nói như vậy, nhưng thần sắc hắn vẫn không quá thoải mái.

Diệp Vân Đình do dự một lúc, vẫn nói: "Vương gia nếu không cao hứng, ở trước mặt ta không cần che giấu."

Vĩnh An vương sát phạt quyết đoán, khoái ý ân cừu*, không mệt lòng vì ân oán thế tục.

*hiểu rõ ân oán

Nhưng Lý Phượng Kỳ cũng chỉ là người bình thường. Hắn căm hận chán ghét Lý Tung hoài nghi phản bội hắn, nhưng lòng cũng sẽ mù mịt vì y sắp bước chân vào cạm bẫy. Lý Tung phản bội hắn trước, hắn sẽ không lấy đức báo oán, nhưng trơ mắt nhìn hắn đi vào đường chết, không phải không động lòng.

Rốt cuộc vẫn là đệ đệ hắn trông từ nhỏ đến lớn.

Lý Phượng Kỳ nghe vậy, đáy mắt chấn động. Hắn im lặng chốc lát, chợt kéo tay Diệp Vân Đình, thở dài nói: "Vẫn là đại công tử hiểu ta."

Lời nói đàng hoàng trịnh trọng, nếu không phải hai tay hắn gắt gao siết chặt tay Diệp Vân Đình.

Tay phải bị hắn bao bọc trong lòng bàn tay, cảm thụ được hơi ấm không ngừng truyền đến, Diệp Vân Đình vành tai ửng hồng, y dùng lực giật tay, kết quả giật không được: "..."

Lý Phượng Kỳ trái lại nắm càng chặt hơn, thở dài một hơi: "Nhờ đại công tử an ủi, tâm lý ta đã dễ chịu hơn nhiều."

Diệp Vân Đình: "..."

Ngài trước tiên thả tay ta ra rồi lại nói.

***

Hai mươi bảy tháng mười, Lý Tung dẫn hai vạn binh, đến sông Mặc Thủy ngự giá thân chinh.

Năm vạn binh mã Lê Châu đã chạy tới gần Mặc Thủy, ít ngày nữa sẽ đến nơi. Thứ sử Lục Châu Tất Điển dâng tấu nhận tội, nói gần đây Đông Di lén lút hành động, cần tăng cường binh lực biên phòng, chỉ có thể điều 3 vạn binh chạy tới trợ giúp kinh thành.

Hơn nữa bên sông Mặc Thủy vẫn còn hơn ba vạn Thần Sách quân, binh lực tổng cộng hơn mười lăm vạn, nhân số đủ để nghiền ép quân phản loạn.

Ngày đó Lý Tung thân chinh, kinh thành hân hoan sôi trào, bách tính ra đường đưa tiễn.

Mấy ngày nay quân phản loạn tập trung binh lực ở Mặc Thủy, Thần Sách quân thất bại liên tiếp không ai không biết. Trên phố còn có lời đồn đại, nói Vĩnh An vương trúng độc chưa lành, không thể lên chiến trường, căn bản không ai có thể ngăn cản quân phản loạn. Không ít dân chúng tâm lý hốt hoảng, có người nhát gan, đã bắt đầu thu thập gia sản, chuẩn bị rời kinh thành đi tị nạn.

Bây giờ nghe hoàng đế triệu tập mười vạn binh mã, thân chinh bình loạn, bách tính hoảng loạn mới yên ổn.

Quân phản loạn chỉ có tám vạn, bệ hạ có mười lăm vạn. Như vậy, quân phản loạn chắc chắn đánh không lại.

Dân chúng phấn chấn vui vẻ xuất môn đưa tiễn Lý Tung, hi vọng bọn họ chiến thắng trở về.

Lý Tung ngồi trên ngự giá, nhìn bách tính hai bên, vẻ mặt giãn ra. Hắn hít sâu một hơi, nhìn xa xa, nói với Thôi Hi: "Bước đi này, trẫm đi đúng rồi."

Thôi Hi cười: "Bệ hạ anh minh thần võ."

Lý Tung liếc nhìn hắn, khóe miệng cong lên, lại nhìn về phía một thư sinh trẻ tuổi đi theo hầu hạ: "Diệp ái khanh tiến cử ngươi cho trẫm, nói ngươi thông thạo binh thư, tinh thông bày binh bố trận?"

Hắn có chút xoi mói đánh giá nam nhân trẻ tuổi trước mặt, y trắng nõn cao gầy, trên người có nồng đậm mùi vị sách mực, mặt mày ôn nhuận, giống Diệp Tri Lễ đến bốn, năm phần, vừa nhìn đã biết là một thư sinh -- đây là người Diệp Tri Lễ tự mình tiến cử, nói là cháu trai của hắn, tuy trẻ tuổi, nhưng đã nghiên cứu nhiều binh pháp, nếu hắn mang người theo cùng có thể dùng được.

"Ngươi là cháu trai của Diệp Tri Lễ? Trẫm trước nay sao chưa từng gặp ngươi? Ngươi tên gì?" Lý Tung không cảm thấy người lớn hơn mình không đến hai tuổi này có thể dụng võ gì, thuần túy chỉ muốn cho Diệp Tri Lễ mặt mũi thôi.

Lần này bởi vì Ân gia phản loạn, Diệp Tri Lễ bị liên lụy không ít. Nhưng ngẫm lại con thứ của Diệp Tri Lễ cũng đang trong tay phản quân, hơn nữa hắn vẫn chưa định không dùng Diệp Tri Lễ, mang theo người hắn tiến cử, coi như động viên.

Nghe hắn liền hỏi tên chính mình, nam nhân trẻ tuổi sắc mặt cứng đờ, sau mới cung kính cười nói: "Thần tên Bạc Như."

"Diệp Bạc Như?" Lý Tung thưởng thức cái tên, tùy ý khoát tay áo: "Trẫm nhớ rồi, ngươi đi xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ."

Diệp Bạc Như nghe vậy siết chặt quai hàm, nhớ tới lời Diệp Tri Lễ dặn trước khi đi mới cung kính lui xuống.

Hắn lùi lại phía sau, lẫn lộn trong đám quan viên đi theo, giương mắt liếc nhìn bóng lưng Lý Tung, trong mắt đầy dã tâm. Nếu lần này sự thành, hắn dù sao cũng có thể trở về kinh.

...

Lý Tung khởi binh rầm rộ náo nhiệt ra khỏi thành, hướng về sông Mặc Thuỷ.

Xe ngựa Vương phủ ẩn trong bóng tối, sau khi đám đông giải tán cũng chậm rãi ra khỏi kinh thành.

Diệp Vân Đình ngồi trên xe ngựa, nghe tiếng bánh xe cán lên tuyết đọng, hướng về nơi chưa biết chạy tới: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Hôm nay, Lý Phượng Kỳ gọi y, hai người ngồi xe ngựa đến cửa thành, mới đầu y còn tưởng rằng đến xem cảnh Lý Tung thân chinh xuất hành, nhưng không nghĩ tới, Lý Tung mang theo đại quân đi rồi, xe ngựa của bọn họ cũng theo sát ra khỏi thành.

"Hiếm có ngày người để ý mình không ở đây." Lý Phượng Kỳ dựa vào gối mềm, một tay chống cằm, một tay cầm quyển sách, ngước mắt cười với y: "Ta dẫn ngươi tới chỗ tốt, sống mấy ngày thanh tịnh."

Diệp Vân Đình nhất thời càng hiếu kỳ hơn: "Nơi nào?"

"Đến đó sẽ biết."

Lý Phượng Kỳ không chịu nói, hắn tựa như nghĩ đến cái gì, khép sách lại chỉ vào gò má của mình, ý cười đầy mặt: "Đại công tử nếu thực sự muốn biết, lấy chuyện khác để đổi, nói không chừng ta không chịu đựng được mê hoặc nói ra."

"..." Diệp Vân Đình lườm hắn một cái, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt không cảm xúc: "Ta không muốn biết."

Lý Phượng Kỳ mặt đầy ý cười, lén lút chậc một tiếng.

Quả nhiên trêu mãi thành quen, bây giờ mặt cũng không đỏ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play