Hai, ba ngày nháy mắt trôi qua, đã đến ngày mười lăm.

Ngày hôm đó vương phủ treo đèn kết hoa, hạ nhân đi tới đi lui, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Vân Đình dậy rất sớm, mặc một bộ cẩm bào* màu đỏ thẫm.

*áo choàng bằng gấm

Cẩm bào này được lão Vương phi tìm thợ may dựa theo số đo của y gấp gáp hoàn thành, chủ đạo là màu đỏ, đường viền màu đen, có họa tiết hình con trăn. Không quá phức tạp mà tự nhiên lộ ra khí chất cao quý. Trang phục cắt may vừa vặn đem ưu thế dáng người của Diệp Vân Đình lộ ra rõ rệt. Sáng như ngọc thụ, tú như chi lan, tinh thần như thu thủy, băng sương ngọc cốt. Vạt áo bay bổng, đậm nét phong lưu.

Lý Phượng Kỳ còn đang sửa sang vạt áo của mình, chờ khi nhìn thấy y, ánh mắt hắn dừng lại, rồi không nhìn qua nơi khác nữa.

Diệp Vân Đình cúi đầu sửa lại đai lưng, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt hắn. Ánh mắt Lý Phượng Kỳ không hề che giấu chút nào, y nhất thời chưa nghĩ theo hướng khác, chần chờ cúi đầu nhìn lại chính mình: "Có vấn đề ở đâu sao?"

"Không có." Lý Phượng Kỳ nghe y dò hỏi, nhướng cao lông mày, liếc nhìn y cười nói: "Chẳng qua là cảm thấy đại công tử phong lưu phóng khoáng, như châu ngọc vậy, ta ở bên có chút kém xa."

Hắn nếu nói thẳng ra, Diệp Vân Đình có lẽ sẽ âm thầm trừng hắn một cái. Nhưng hắn lại nói "như châu ngọc vậy, ta ở bên có chút kém xa".

Diệp Vân Đình mím môi, liếc nhìn hắn, cuối cùng vẫn nói: "Sao sao so được với trăng, Vương gia hà tất phải khiêm tốn?"

"Ồ?" Lý Phượng Kỳ cố ý kéo dài âm điệu, hai tay mở ra, hướng y cười nói: "Ta có thể lý giải thành đại công tử đối với vẻ ngoài của ta hết sức hài lòng không?"

"..."

Nói mấy câu đứng đắn, hắn đều có bản lĩnh dẫn dắt đề tài theo hướng ái muội, Diệp Vân Đình không lẻo mép được như hắn, càng không muốn không duyên cớ bị hắn cài bẫy chiếm tiện nghi, đơn giản coi như không nghe thấy, gọi Quý Liêm vào đeo ngọc bội cùng phát quan cho y.

Lý Phượng Kỳ thấy thế khẽ cười, không tiếp tục đùa giỡn nữa, sửa sang xong quần áo cùng y ra ngoài.

Vương phủ không có đại quản sự, hôm nay Chu Liệt và Ngũ Canh đứng ở cửa chào hỏi khách khứa, lão Vương phi thì ở hậu viện chiêu đãi nữ quyến. Thời điểm hai người đi ra ngoài, đã có khách mời đến sớm đang ngồi, thấy hai người hiện xuất hiện, cho dù trong lòng đang nghĩ gì cũng đều tiến lên dồn dập cười nói bắt chuyện.

Ở trước mặt người ngoài, Lý Phượng Kỳ vẫn luôn duy trì dáng vẻ lạnh lùng không có tình người, hắn lạnh nhạt gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Đám quan viên hai mặt nhìn nhau, đi cũng không được ở lại cũng không xong. Không biết như thế nào mới phải, lưu lại Vĩnh An vương không phản ứng bọn họ, bầu không khí vô cùng lúng túng; đi ra lại không cam tâm, dù sao bọn họ tới sớm như vậy, chính là muốn chiếm trước tiên cơ, thăm dò thêm chút ít tin tức.

Diệp Vân Đình thấy bọn họ vẻ mặt do dự có đi hay không, liền gọi hạ nhân tới, cười nói: "Mấy vị đại nhân tới sớm, không bằng trước tiên ngồi uống chén trà nhỏ."

Y vừa nói vậy, cũng coi như hạ một cái bậc. Quan viên chỉ có thể chắp tay, theo hạ nhân vào trong.

Chờ người đi rồi, Lý Phượng Kỳ mới nói: "Ngươi đối với những người ngoài này khuôn mặt tươi cười tiếp đón, với ta lại mũi ngang mắt dọc."

"..." Diệp Vân Đình không nghĩ việc này cũng có thể khiến hắn tìm cơ hội nói mấy lời chanh chua, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương gia đều nói bọn họ là người ngoài, đối với người ngoài đương nhiên phải khách khí chút. Vương gia nếu muốn ta đối với ngài như vậy, cũng có thể." Càng nói nụ cười trên mặt càng giả tạo.

Nhưng Lý Phượng Kỳ không để ý, hắn tự có cách lý giải riêng, sau khi trầm ngâm chốc lát, hắn nhỏ giọng, cười ám muội: "Nói như vậy, đại công tử thừa nhận là vợ ta?"

Diệp Vân Đình: "..."

Y phát hiện da mặt của Lý Phượng Kỳ, chính mình tu luyện trăm năm ngàn năm nữa cũng không dày như vậy.

Lý Phượng Kỳ thấy y không nói lời nào, kéo tay y: "Đại công tử, ta nói sai sao?"

Diệp Vân Đình đang muốn rút tay về, liền nghe một thanh âm quen thuộc khoa trương kêu "Ai da" một tiếng: "Sư đệ, hình như chúng ta đến không đúng lúc nhỉ?"

Việt Trường Câu vừa nói vừa ra vẻ che mắt, nhưng khe hở lại mở rất lớn, hai con mắt tràn ngập hứng từ giữa ngón tay nhìn ra.

Diệp Vân Đình chợt rút tay về, sắc mặt thay đổi một hồi. Đối với ánh mắt chế nhạo của hắn, muốn giải thích nhưng không biết giải thích từ đâu, cuối cùng chỉ có thể nhìn sang Thường Dụ An đang đứng bên cạnh: "Tiên sinh, các người sao cũng tới sớm như vậy?"

Không đợi Thường Dụ An nói chuyện, Việt Trường Câu cười hì hì cướp lời: "Đương nhiên là sớm đến nhìn sư đệ ở vương phủ như thế nào rồi." Nói xong, mới nhìn sang Lý Phượng Kỳ chưa lên tiếng bên cạnh: "Chắc chắn vị này chính là Vĩnh An vương đại danh đỉnh đỉnh? Sư đệ không giới thiệu cho ta và tiên sinh sao?"

Diệp Vân Đình nhìn hắn chằm chằm: Không nói lời nào không ai bảo ngươi câm.

Việt Trường Câu vô tội nhìn lại: Ngươi quả nhiên là vì dã nam nhân này nên không chịu theo chúng ta đi.

Diệp Vân Đình:...

Ánh mắt của hai người giao phong chỉ trong nháy mắt, Lý Phượng Kỳ thấy hai huynh đệ này mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết đang có ý gì, hắn nhẹ nhàng nắn vuốt ngón tay, điều khiển xe lăn lên trước nửa bước, vừa vặn cùng Diệp Vân Đình song song, thái độ so với thời điểm đối mặt với đám quan lại khác nhau một trời một vực: "Thường tiên sinh, Việt sư huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

"Ta cùng với tiên sinh đều là người vô danh tiểu tốt, sao có chuyện Vương gia tại sao ngưỡng mộ đã lâu?" Việt Trường Câu khóe miệng nhếch lên, cười hì hì nhìn hắn. Màu da y hơi đen, ngũ quan thâm thúy, khi cười rộ lên vết sẹo trên má hai má cũng động, nhiều hơn mấy phần tà khí.

Nếu nhìn vẻ mặt, lại nghe lời nói, chẳng hề hiền lành chút nào.

Con ngươi Lý Phượng Kỳ chìm xuống, đối đáp trôi chảy: "Đương nhiên là nghe Vân Đình kể chuyện. Thường tiên sinh đối Vân Đình có đại ân, cũng là ân nhân của vương phủ, xin mời vào trong ngồi."

Dứt lời gọi Ngũ Canh tới: "Đưa tiên sinh và Việt sư huynh tới chính viện. Chớ để thất lễ, cũng không được để người khác làm phiền."

Ngũ Canh nhận lệnh, cung kính dẫn đường cho họ.

"Sư đệ cũng cùng chúng ta đi một chút, vừa vặn ôn lại chuyện cũ." Việt Trường Câu tự nhiên ôm vai Diệp Vân Đình: "Lần trước gặp gỡ vội vàng, có rất nhiều chuyện chưa nói với ngươi."

Diệp Vân Đình đang muốn từ chối, đã nghe Lý Phượng Kỳ đáp: "Hôm nay khách mời đa dạng, Vân Đình vẫn cần cùng ta tiếp khách. Việt sư huynh nếu như muốn ôn chuyện, không bằng chờ sau khi tiệc rượu xong, ở lại vương phủ mấy ngày."

Việt Trường Câu nhìn thẳng hắn, hai người đều treo trên mặt nụ cười khách khí vừa đủ. Âm thầm giao phong bao nhiêu, chỉ có bản thân mới biết.

Thường Dụ An đứng một bên chưa từng lên tiếng phá vỡ thế trận: "Nếu như thế, vậy chúng ta trước hết đi vào ngồi đã " vừa nhìn về phía Diệp Vân Đình: "Chậm chút sẽ cùng ngươi ôn chuyện."

Dứt lời nhẹ nhàng liếc nhìn Việt Trường Câu một cái, cất bước đi theo Ngũ Canh.

Việt Trường Câu thấy thế chỉ có thể đuổi tới. Đi mấy bước, lại nhỏ giọng cùng Thường Dụ An nói thầm: "Tiên sinh, sư huynh gọi đến thân thiết, chúng ta cùng hắn khi nào? Ta nghĩ hắn quả nhiên đối với sư đệ có mưu đồ gây rối."

Thường Dụ An nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: "Vân Đình đối với hắn, cũng có tâm sự." Bằng không sẽ không do dự cùng bọn họ đi Nam Việt.

Ngày ấy sau khi gặp nhau, hắn liền biết trong lòng Diệp Vân Đình nhất định có ràng buộc, nên mới tại thời điểm bọn họ đưa ra đề nghị rời đi do dự, không nghĩ rằng, ràng buộc này lại là Vĩnh An vương.

Thường Dụ An trong mắt xẹt qua lo lắng.

"Vậy bọn họ đây là có mưu đồ với nhau? Vậy cũng không thể nói là ai chịu thiệt." Việt Trường Câu "Sách" một tiếng, lại nói: "Nhưng sư đệ đơn thuần quá, nhất định không phải là đối thủ của Vĩnh An vương, ta cũng còn không phải đối thủ của hắn."

Lại không nói Vĩnh An vương so với y còn lớn hơn mấy tuổi, Vĩnh An vương xuất thân nhà binh, đã ở trong triều đình nhiều năm, thủ đoạn gì còn chưa từng thấy?

Sư đệ tuy rằng thông minh, nhưng đối đầu với hắn, không hẳn có thể chiếm được chỗ tốt.

"Nhìn thêm chút rồi nói." Thường Dụ An nói.

*

Diệp Vân Đình bên này, sau khi mời hai thầy trò Thường Dụ An đến chính viện, Lý Phượng Kỳ khẽ hừ một tiếng: "Ta kéo tay ngươi một chút, ngươi như tránh hồng thủy mãnh thú. Sư huynh ngươi cùng ngươi kề vai sát cánh, ngươi lại không chống cự chút nào."

"?"

Diệp Vân Đình thấy hắn đang cố tình gây sự: "Sao có thể so sánh thế được?"

Giữa nam nhân ôm vai cùng dắt tay sao có thể giống nhau? Huống hồ y cùng với sư huynh lớn lên với nhau từ nhỏ, giữa hai người cũng đâu có tình cảm gì khác, còn giữa y và Lý Phượng Kỳ... Diệp Vân Đình sắc mặt thay đổi một hồi, vẫn không nghĩ được.

"Ta đương nhiên không thể so cùng với sư huynh ngươi." Lý Phượng Kỳ thở dài một hơi, thần sắc cô đơn.

Nếu không phải Diệp Vân Đình mấy ngày nay đã thấy nhiều dáng vẻ diễn trò của hắn, sẽ tin hắn.

Nhưng bây giờ y sớm đã không phải đơn thuần dễ lừa như lúc trước, thấy dáng vẻ giả vờ của Lý Phượng Kỳ, y đã dần bình tâm như thuỷ.

Giống như hiện tại, y thấy Lý Phượng Kỳ bày vẻ mặt cô đơn, nội tâm không gợn sóng chút nào, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Vương gia cả nghĩ quá rồi."

Lý Phượng Kỳ thấy y không trúng chiêu, càng ngày càng bất mãn, thì thầm trong miệng: "Quả nhiên là chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc."

Diệp Vân Đình mặt không hề cảm xúc, nhắc nhở hắn: "Theo lý mà nói, sư huynh mới là người cũ."

"..." Lý Phượng Kỳ lần đầu bị chặn họng, im lặng hồi lâu nói: "Thôi, bản vương không tính toán những thứ này." Người mới dù sao cũng tốt hơn người cũ.

Hai người đấu miệng hai câu, thu liễm tâm tình, cùng đi chiêu đãi khách mời.

Những người tới sớm, thân phận địa không cao. Bây giờ tới, mới là khách mời cần ăn bài thoả đáng.

Đại Lý tự khanh, Ngự Sử đại phu, Thượng Thư bộ Hình... Tất cả những người này đều tới, bọn họ cười chào hỏi Lý Phượng Kỳ, khi nhìn qua Diệp Vân Đình đang đứng bên cạnh, ánh mắt cũng mang theo một vài ý tứ khác. Hoặc tìm tòi nghiên cứu hoặc xem thường, hoặc đồng tình, hoặc thương tiếc,... Diệp Vân Đình đều mỉm cười đối mặt, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì khác.

Đi theo sau Thượng Thư bộ Hình là một nhà Tề quốc công. Sau lần trước tan rã trong không vui, hai nhà cũng không qua lại nữa. Lần này có tiệc rượu, để tránh người khác nói linh tinh, lão Vương phi vẫn đưa thiệp mời qua phủ Tề quốc công.

Phụ thê Diệp Tri Lễ mang theo Diệp Vọng, ba người đều đến cửa. Chỉ là sắc mặt phu thê Diệp Tri Lễ không dễ nhìn, ngược lại Diệp Vọng nhìn phấn chấn hơn nhiều, lúc trước biết được chân tướng đả kích khiến hắn nhìn ủ dột, không có tinh thần, hiện tại thấy Diệp Vân Đình ánh mắt sáng ngời, tựa như có nhiều chuyện không thể chờ đợi được muốn nói với y.

"Phụ thân mẫu thân vào ngồi trước đi." Diệp Vân Đình không có kẽ hở mà cười: "Hôm nay khách mời đông đảo, sợ sẽ chiêu đãi không được chu đáo."

Nói xong liền cười với Diệp Vọng, lúc này trong mắt ít đi khách khí, nhiều hơn hai phần chân tâm.

Ân Hồng Diệp thần sắc tiều tụy, gương mặt lúc trước được bảo dưỡng rất tốt luôn rạng ngời rực rỡ hiện tại chỗ dù đắp lên một tầng son phấn cũng không che được sắc mặt vàng như nghệ. Nàng oán hận nhìn Diệp Vân Đình, mở miệng muốn nói, nhưng lại bị Diệp Vọng nhẹ nhàng đẩy một cái: "Nương..."

Nàng đành đem lời ra đến khóe miệng nuốt xuống, theo Diệp Tri Lễ đi vào trong.

Mới vừa nghênh đón ba người, lại nghe Chu Liệt cao hô: "Thái phó đến —— "

Diệp Vân Đình híp mắt nhìn lại, thấy Hàn Thiền toàn thân áo trắng, tay áo tung bay đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play