Thời điểm đôi tay kia luồn vào chăn nắm lấy tay hắn, Lý Phượng Kỳ chút nữa không thể giả vờ được mà mở mắt.
Người kia đứng bên giường nói thầm chuyện gì hắn đều không quan tâm, toàn bộ tâm tư chỉ đặt trên đôi tay đang nắm chặt kia.
Lòng bàn tay đối phương rất mềm, không giống tay hắn từ nhỏ cầm đao nên đầy vết chai. Đầu ngón giữa cùng ngón đeo nhẫn có chút lõm nhẹ, hẳn là quanh năm cầm bút. Lực đạo trên tay không lớn, đôi tay ấy bao bọc bên ngoài tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve xua đi lạnh lẽo.
Đây là đang sưởi ấm cho hắn.
Y không phải người Lý Tung phái tới.
Lý Phượng Kỳ suy nghĩ một chút đã đoán được thân phận đối phương.
Hẳn là nam Vương phi mà Lý Tung dùng để nhục nhã hắn — đại công tử phủ Tề quốc công Diệp Vân Đình. Sáng sớm khi hắn tỉnh lại cũng đang được y lau mặt.
Chuyện trong phủ Tề quốc công hắn cũng biết một chút. Diệp Tri Lễ lúc chưa có quyền thế trong tay đã cưới em gái ruột của Đại Lý tự khanh Vương Thả, kết quả thành hôn không tới hai năm, Vương thị khó sinh mà chết để lại một con trai là trưởng tử Diệp Vân Đình. Việc này nếu trách cũng không trách được Diệp Tri Lễ, nhưng ai ngờ Vương thị mất chưa tới một năm, hắn đã vội vã cưới ngay phu nhân hiện tại Ân Hồng Diệp. Không lâu sau Ân thị có thai, sinh ra con thứ Diệp Vọng, từ đó Vương gia đoạn tuyệt quan hệ với phủ Tề quốc công.
Thời điểm Bắc Chiêu Thái Tông lập quốc, chia nước thành một kinh, năm phủ, mười ba châu. Một kinh là kinh thành, năm phủ là Vân Dung, Nhu Nam, Lũng Tả, Niết Dương, Bắc Cương. Mỗi phủ có một đô đốc quản lý mấy châu, mà trong đó thế lực thuộc về phủ đô đốc Vân Dung là lớn nhất do thống lĩnh Lục Châu, Trung Châu, Ký Châu - ba châu phụ cận kinh thành, từ xưa phụ trách sự an nguy cho Hoàng tộc, quan lại và dân chúng trong kinh.
Vân Dung phủ do đại đô đốc Ân Tiếu Chi quản lý, là cận thần tâm phúc của thiên tử, mặc dù người không ở trong kinh nhưng không ảnh hưởng gì đến địa vị và quyền thế của Ân thị ở kinh thành.
Mà Ân Hồng Diệp, chính là cháu gái Ân Tiếu Chi yêu thương nhất.
Nàng so với Diệp Tri Lễ nhỏ hơn một giáp, nghe nói lúc trước không để ý Ân gia phản đối, chết sống phải gả cho Diệp Tri Lễ. Ân Tiếu Chi yêu thương đứa cháu gái này nhất, tuy rằng bất mãn nhưng tới cuối cùng vẫn phải đồng ý hôn sự. Những năm gần đây Diệp Tri Lễ dựa vào thế lực họ Ân mới lên đến địa vị hiện tại, từ một chức quan không được trọng dụng, nay quyền lực có thể sánh ngang bằng với tể tướng.
Sau khi có được quyền lực, Diệp Tri Lễ càng yêu quý Ân Hồng Diệp và con trai thứ, còn trưởng tử với người vợ đầu tiên lại trở thành kẻ dư thừa. Ân Hồng Diệp tính tình kiêu căng, mặc dù không đến nỗi coi đứa con này là cái đinh trong mắt, nhưng cũng không đối đãi tốt với y. Diệp Tri Lễ đối với chuyện này mắt nhắm mắt mở, nếu phải ra ngoài kết giao cũng không đi cùng trưởng tử, coi như trong phủ quốc công không có người như vậy.
Dựa theo quy củ, Diệp Vân Đình là đích trưởng tử, tròn mười tuổi nên thỉnh phong thế tử, nhưng Diệp Tri Lễ vẫn luôn lấy lý do trưởng tử yếu đuối không thể quá sủng ái trì hoãn sắc phong. Tới hiện tại, lại trực tiếp đem người gả vào vương phủ xung hỉ cho hắn.
Tuy rằng Lý Phượng Kỳ cũng biết Diệp Tri Lễ mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, nhưng bên trong thủ đoạn nham hiểm ác độc, lại không nghĩ tới hắn vì vị trí của con thứ, có thể ra tay tàn nhẫn với con ruột như vậy.
Nghĩ như thế, tình cảnh Diệp Vân Đình ngược lại gần giống như hắn.
Chỉ có điều phản ứng hôm nay của Diệp Vân Đình lại khác xa với những gì hắn đã đoán.
Mấy ngày trước Lý Tung nóng lòng nói, Tư Thiên Giám đã chọn cho hắn một Vương Phi xung hỉ hợp mệnh. Vương phi gia thế rất tốt, ngoại hình đẹp, nhưng là một nam nhân.
Việc mệnh cách hợp nhau chắc chắn là trò ma quỷ của Tư Thiên Giám, Lý Tung chỉ muốn thừa cơ đưa vào phủ hắn một nam Vương phi khiến hắn ghê tởm mà thôi.
Hắn đến bây giờ vẫn nhớ sắc mặt của Lý Tung lúc đó, vẻ mặt hưng phấn và chờ xem trò hay nhìn hắn, mong đợi hắn lộ ra vẻ khuất nhục. Chỉ tiếc đến cuối cùng vẫn không được như ý nguyện, tức giận trở lại cung điện.
Ngược lại Diệp Vân Đình không qua mấy ngày đã được đưa vào phủ.
Lý Phượng Kỳ từ trước đến nay không chú ý đến Tề phủ đại công tử, chỉ nghe nói y quanh năm bị giam lỏng bên trong hậu viện hiếm khi ra ngoài nên nghĩ y là dạng công tử yếu đuối vô năng.
Bây giờ lại phải gả cho hắn xung hỉ, thậm chí có khả năng sẽ phải chôn cùng, cho dù có khóc lóc ồn ào, nháo đến thắt cổ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới Diệp Vân Đình sẽ chủ động chăm nom cho một người sắp chết.
Khác thường như vậy chắc chắn có vấn đề.
Lý Phượng Kỳ suy nghĩ tính toán về mục đích của y thì cảm thấy mu bàn tay chợt lạnh, bàn tay đang sưởi ấm hắn rút ra, sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Hắn mở mắt ra nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang đi về phía giường.
Tuy rằng Lý Tung càng ngày càng điên cuồng xảo quyệt, nhưng có một điều hắn nói không sai, đại công tử phủ Tề quốc công này xác thực dung mạo tuấn tú, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng cảm thấy phong lưu.
Lý Phượng Kỳ nhìn theo bóng lưng y, thấy y đi tới bên giường, bắt đầu dọn dẹp giường ngủ. Động tác của y trông khá vụng về, tấm đệm trên giường bị kéo trái kéo phải nhưng vẫn không được ngay ngắn. Cuối cùng chắc thấy quá phiền, liền đơn giản trải lung tung đem gối và chăn đặt lên trên.
Nhìn bộ dạng kia, còn mang theo chút bản tính trẻ con.
Lý Phượng Kỳ cụp mắt suy tư chốc lát, quyết định thử y một lần.
Hắn nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, kêu một tiếng yếu ớt: "Nước, nước..."
Diệp Vân Đình vừa mới dọn dẹp giường xong, nhanh chóng bước tới cạnh hắn kiểm tra, thấy người vừa hôn mê đã tỉnh, nhưng đôi môi khô nứt trắng bệch, âm thanh suy yếu phát ra từ khe môi khiến hắn càng thêm yếu ớt.
Cũng khó trách, cả ngày nay hắn còn chưa được ăn uống gì.
Diệp Vân Đình bước nhanh ra gian ngoài rót một chén nước, thời điểm đưa tới bên miệng hắn mới nghĩ ra người này vừa chịu gió lạnh, lại đang bệnh, nếu cứ uống nước lạnh như này sợ không tốt. Y chần chờ chốc lát, đem chén nước đặt lại trên bàn rồi bưng một cái giá nến đến, đặt chén nước trên ngọn lửa từ từ đun nóng.
Trời lúc này đã nhá nhem tối, gió đêm lạnh băng qua khe cửa sổ thổi vào làm ngọn lửa lay động.
Người bệnh trên giường vẫn kêu lên từng tiếng "Nước". Diệp Vân Đình nóng ruột, chỉ có thể một tay che chở ngọn nến, một tay nắm cốc trà giữ ở phía trên. Chờ đến lúc chén nước nướng nóng lên, ngón tay của y cũng hồng một mảng.
Diệp Vân Đình rít nhẹ hai tiếng, xoa xoa ngón tay đã ửng đỏ của mình, sau đó cẩn thận đặt sau đầu Lý Phượng Kì một chiếc gối mềm và đưa nước ấm đến bên môi hắn.
Dòng nước ấm áp chạm vào làn môi khô nứt, chảy qua thực quản khát khô, cuối cùng rơi xuống dạ dày.
Lý Phượng Kỳ vốn chỉ muốn thử y, nhưng chờ đến khi nước ấm chảy vào cổ họng, giống như không thể chờ đợi nuốt vào từng ngụm, không khỏi thở ra một tiếng thoả mãn.
Hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa được uống một ngụm nước nóng.
Năm ngày, mười ngày, hay là một tháng?
Lý Tung kiêng kỵ hắn, từ lúc hắn trúng độc nằm trên giường đến nay đã hơn một tháng, đầu tiên là giết hết tâm phúc của hắn trong Vương phủ, nhốt hắn tại đây, sau lại cắt đứt liên lạc giữa Kinh thành và Bắc Cương khiến hắn có chuyện nhưng không truyền được tin đi, cũng không có người trợ giúp.
Còn có những tình huống khó khăn hơn khi hắn hành quân đánh giặc, nhưng chật vật như vậy là lần đầu tiên. Tuy rằng không đến nỗi không chịu đựng nổi, nhưng nói không khó chịu cũng không phải.
Sự đau đơn trên thân thể là thứ yếu, càng nhiều hơn chính là sự phẫn nộ khi bị phản bội. Nếu không phải lúc này vẫn cần ẩn nhẫn, hắn rất muốn tự mình hỏi Lý Tung một chút, tình cảm huynh đệ hơn mười năm này là giả sao?
Hắn thay y trông coi biên cương, giết quyền thần, củng cố ngôi vị hoàng đế, cuối cùng còn phải chịu sỉ nhục như vậy.
Diệp Vân Đình đưa chén nước nóng này làm hắn cảm thấy trên đời này không phải ai cũng như Lý Tung lòng lang dạ sói.
Lồng ngực Lý Phượng Kỳ chập trùng thở hắt mấy hơi sau đó mở mắt.
Diệp Vân Đình đang quan sát tình hình của hắn, lúc này tình cờ bắt gặp ánh mắt đối phương.
Nam nhân ánh mắt thâm trầm nhìn về phía y, trong mắt mang theo ý dò xét.
Y sững sờ một chút, rất nhanh phản ứng lại, nói: "Vương gia tỉnh rồi?" Dừng một chút, lại nói: "Ta là Diệp Vân Đình." Còn lại y không cần nói nhiều, Lý Phượng Kì hẳn đã biết rồi.
Lý Phượng Kỳ nhìn y chốc lát, thấy ánh mắt y không hề sợ hãi, còn có một chút thân thiết, hắn mới mở miệng nói: "Cảm ơn." Giọng nói hắn vẫn còn khàn, nhưng so với lúc trước khô như sỏi đá đã khá hơn nhiều.
Thái độ của hắn so với lúc trước ôn hòa quá nhiều khiến Diệp Vân Đình sững sờ, lúc sau mới lắc đầu nói: "Vương gia không cần phải nói cảm ơn."
Y nói xong, Lý Phượng Kỳ không đáp lại, lại nhắm hai mắt.
Hai người nhất thời đều im lặng, Diệp Vân Đình thấy thần sắc hắn ôn hòa, nhìn bên ngoài sắc trời đã tối, hơi lo lắng cho Quý Liêm đến giờ còn chưa trở lại, y nói một câu: "Ta ra bên ngoài nhìn xem", rồi đứng dậy rời đi.
Quý Liêm đã đi cả một buổi chiều, bây giờ trời đã tối phải nên trở lại rồi.
Diệp Vân Đình đang nghĩ ngợi tìm người ở đâu, cửa phòng đã bị đẩy vào, âm thanh ầm ĩ la hét của Quý Liêm truyền đến: "Thiếu gia, thiếu gia, chúng ta có cơm tối!"
Ở một khoảng cách xa vẫn có thể cảm nhận được thanh âm vui sướng của hắn.
Diệp Vân Đình ra gian ngoài nhìn thấy hắn bưng vào hai bát cháo nóng hầm hập.
"Cháo nóng ở đâu vậy?" Diệp Vân Đình kinh ngạc hỏi.
"Ta tự nấu đó." Quý Liêm đặt cháo xuống rồi quay ra đóng cửa, tranh công lên tiếng: "Ta đi một vòng vương phủ mới tìm được căn bếp phía sau, thấy gạo chưa dùng nên ta nấu cháo. Dù gì họ cũng không cho chúng ta ăn cơm, phải tự làm gì đó chứ."
Vương phủ là một toà nhà năm gian, tuy rằng người hầu đều đã bỏ đi, một ít đồ quý giá có thể đã bị tịch thu hoặc bị trộm mất nhưng nơi như nhà bếp, tỉ mỉ tìm kiếm có thể lấy được vài thứ hữu dụng.
"Đáng tiếc thịt hỏng hết rồi, nếu không còn có thể nấu hai món." Quý Liêm tiếc nuối nói.
Diệp Vân Đình nghe vậy bật cười: "Cháo nóng cũng không tệ."
Sau đó nhỏ giọng hỏi: "Đã tìm thấy lính gác ngầm ở đâu chưa?"
Nói đến đây, Quý Liêm có chút đắc ý, hắn nghiêng người thì thầm cùng Diệp Vân Đình, báo cáo thành quả: "Tổng cộng có bốn người, đều trên cái cây ở chính viện, mỗi người một hướng đông tây nam bắc. Còn những nơi khác ta đều đã tìm qua nhưng không có ai. Chỉ có hai, ba người hầu lớn tuổi ở trong gian nhà tồi tàn phía sau."
Chỉ có bốn người canh giữ ở sân chính, điều này so với tưởng tượng của Diệp Vân Đình tốt hơn rất nhiều.
Y lại hỏi: "Hai tỳ nữ kia thì sao? Lúc ngươi ở trong phủ có nhìn thấy không?"
Quý Liêm suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không thấy các nàng trong phủ."
Hiện tại trời cũng tối rồi, nếu ở trong phủ nhất định sẽ thắp nến. Nhưng hắn đi cả một vòng cũng không thấy ánh lửa, ngoại trừ gian phòng phía sau.
Tỳ nữ không ở trong phủ... Diệp Vân Đình trầm mặt suy tư, đoán chừng hai người này không phải tỳ nữ trong phủ, không biết do ai phái tới.
Thấy y cau mày, Quý Liêm đẩy chén cháo đến trước mặt y, thúc giục: "Thiếu gia ăn cháo trước đi, nếu không sẽ nguội."
Diệp Vân Đình phục hồi tinh thần, bưng chén lên định ăn nhưng chợt nhớ ra phòng trong còn có người. Vì vậy y đứng dậy tìm một bát nhỏ sạch sẽ chia cháo ra, y vội vã uống hết một chén cháo nhỏ, còn cầm nửa bát đi vào phòng trong.
Y vừa đi vừa suy nghĩ, không biết thóc gạo sau bếp có thể chống đỡ được bao lâu, xem ra y phải nghĩ cách kiếm thêm bạc để mua lương thực về.
Phòng trong, sau khi Diệp Vân Đình rời đi Lý Phượng Kỳ vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Hắn có đôi tai thính, chủ tớ hai người thấp giọng trò chuyện hắn cũng nghe rõ, bởi vậy càng thêm kinh ngạc, vị đại công tử này ngược lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Thậm chí khi Diệp Vân Đình bưng chén cháo trở lại, hắn vẫn đang suy tư, một người tướng mạo xuất chúng, gặp chuyện không lo sợ như vậy, Diệp Tri Lễ điên rồi mới có thể đem người kế thừa này đẩy vào nước sôi lửa bỏng.
Còn hoàn khố* công tử Diệp Vọng kia, Diệp Tri Lễ có thể trông chờ hắn phụng dưỡng sao?
Lý Phượng Kỳ vẫn còn đang bối rối thì Diệp Vân Đình đã đặt chén cháo xuống, xốc chăn mỏng lên, một tay đỡ phía sau lưng hắn, một tay xuyên qua chân của hắn.
Lý Phượng Kỳ:???
Hắn khẽ cau mày: "Ngươi làm gì vậy?"
Trước lạ sau quen, Diệp Vân Đình thuần thục đem hắn ôm ngang lên, cùng hắn mặt đối mặt, nói: "Nơi này lạnh, ta ôm Vương gia về giường."
Ngữ khí y bình thản, thần sắc so với ngữ khí càng bình thản hơn.
Nếu không phải bị ôm vào trong ngực chính là Lý Phượng Kỳ, hắn sẽ không cảm thấy có gì không thích hợp.
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, có chút vô lực nói: "Thôi."
Trong một số thời điểm, trong một số việc, không cần phải câu nệ những chuyện này.
Hắn thầm nỗ lực thuyết phục chính mình.
Diệp Vân Đình không chú ý sắc mặt của hắn thay đổi, ôm người về giường đắp kín chăn, sau đó bưng cháo nóng tới cho hắn.
Lý Phượng Kỳ cụp mắt uống một muỗng cháo, lại nghĩ tới chuyện vừa nghe được: "Lý Tung sai người cắt cơm của các ngươi?"
Nghe hắn gọi thẳng tên hoàng đế, Diệp Vân Đình cũng không kinh ngạc nhiều lắm, đút cho hắn một muỗng cháo mới nói: "Phải, có thể là do hôm nay ta đắc tội với nội thị trong cung nên không có cơm ăn." Dù sao thì đời trước vẫn được ăn uống no đủ.
"Lá gan của ngươi cũng không nhỏ" nghe y nói đắc tội với nội thị trong cung, Lý Phượng Kỳ không khỏi ngước mắt liếc mắt nhìn y.
Diệp Vân Đình cười cười, không kể lại với hắn tình hình ban ngày, chỉ nói: "Nói vài lời thật lòng nhưng hạ nhân kia không thích nghe thôi."
Lý Phượng Kỳ cũng không bận tâm chuyện này, mà lại hỏi y: "Nếu Lý Tung vẫn không cho người đưa cơm cho các ngươi, các ngươi tính làm thế nào?"
"Bếp sau còn có chút gạo" Diệp Vân Đình trái lại không quá lo lắng: "Trong tay ta cũng có chút bạc, thời điểm đó đổi thêm chút gạo cũng có thể chống đỡ thêm mấy ngày, nhưng mà..." Ánh mắt của y liếc qua Lý Phượng Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, thử dò xét nói: "Nhưng sắp đến mùa đông, nếu không có lửa than sợ rằng sống không nổi. Đồ vật trong vương phủ đều bị cướp đoạt hết sạch, Vương gia có biết trong Vương phủ còn nơi nào giấu vật có giá trị không?"
Y nói xong, ánh mắt không hề chớp nhìn Lý Phượng Kỳ, chú ý vẻ mặt của hắn.
Một đời trước Lý Phượng Kỳ không có y giúp đỡ vẫn có thể giải độc vượt qua giai đoạn khó khăn này, thậm chí còn mang binh hồi kinh đoạt vị. Diệp Vân Đình không tin hắn lúc này thật sự không có đường lui mặc cho người ta tính kế.
Vĩnh An Vương dụng binh như thần, cho dù có ngã đau, cũng không đến mức không bò dậy được.
Tuy nhiên, biểu cảm của Lý Phượng Kỳ dưới cái nhìn chăm chú của y không thay đổi chút nào. Hắn liếm đôi môi khô nứt, như thể không nghe được ý khác trong câu nói của y: "Ta quanh năm ở Bắc Cương, trong vương phủ này cũng không có vật gì đáng giá. Sợ là làm ngươi thất vọng rồi." Nói xong nghỉ chốc lát, lại nói: "Việc hôn nhân này không phải ý của ta. Nếu người can đảm có thể nhân lúc trời tối mang theo tôi tớ trốn đi. Nếu không biết đi chỗ nào, có thể hướng Bắc Cương tìm Chu Văn, nói đây là ý của ta, hắn sẽ sắp xếp chỗ ở cho các ngươi."
Diệp Vân Đình nghe vậy ánh mắt tối sầm, nghĩ thầm Lý Phượng Kỳ vẫn không tín nhiệm y.
Nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại. Đây cũng là chuyện bình thường, Vĩnh An vương mới trải qua đại nạn, làm sao có khả năng mới một ngày đã dễ dàng đã tin lời người ngoài? Nếu là như vậy, hắn đã không phải là Vĩnh An vương.
Y lắc đầu một cái, nói: "Ta sẽ không đi." Cũng không đi được.
Từ khi y tiến vào vương phủ, y và Lý Phượng Kỳ đã bị trói buộc với nhau, Lý Phượng Kỳ chết, y cũng chết. Nếu như Lý Phượng Kỳ còn chưa chết, y lại chạy trốn, nhất định người trong cung và Tề quốc công phủ sẽ truy bắt tới cùng.
Y dẫn theo Quý Liêm, ra khỏi kinh thành không hiểu biết gì, lại không có lộ phí cùng công văn qua cửa, khẳng định trốn không được.
So với kết quả bi thảm của việc sau khi trốn thoát lại bị bắt trở về, không bằng đánh cược một phen.
Y đánh cược thuyền lớn của Vĩnh An vương sẽ không chìm.
Lý Phượng Kỳ thấy thời điểm y nghe đến hai chữ "trốn thoát" sắc mặt không chút dao động, trong mắt có thêm vài phần tán thưởng.
Không chỉ không ngu ngốc, còn rất tỉnh táo.
Hắn thu lại tâm tình trong đáy mắt, uống xong cháo mượn cớ nghỉ ngơi, không tiếp tục trò chuyện cùng Diệp Vân Đình nữa.
Diệp Vân Đình thấy thế ra gian ngoài đặt bát, đi với Quý Liêm về phía nhà bếp đun chút nước nóng rửa mặt, sau đó thổi tắt nến, nằm trên trường kỷ chật hẹp nghỉ ngơi. Chăn đệm tìm thấy bên gian kế, sạch sẽ ấm áp, trường kỉ tuy hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể ngủ được.
Kỳ thực vương phủ lớn như vậy, vẫn sẽ còn phòng trống để nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại tình thế không rõ ràng, Diệp Vân Đình sợ cách quá xa xảy ra chuyện gì cũng không biết, tình nguyện ở tạm trong chính thất. Dù sao chen chúc một chỗ vẫn tốt hơn việc xảy ra chuyện mà mình vẫn không hay biết gì.
Đêm càng ngày càng sâu, Diệp Vân Đình mệt mỏi một ngày, nghĩ đến những chuyện hỗn loạn kiếp trước rồi chìm vào giấc ngủ.
Trên giường Lý Phượng Kỳ mở mắt, trong miệng phát ra tiếng huýt sáo ba dài một ngắn.
Bên ngoài cú đêm yên tĩnh, trong rừng mơ hồ truyền đến âm thanh vỗ cánh, một lát sau truyền đến tiếng kêu hai dài một ngắn.
Cùng lúc đó trong căn phòng tối đen, cánh cửa sổ lặng lẽ mở ra, sau đó một bóng người đi vào dứt khoát đóng cửa sổ lại.
Người đến đầu tiên chú ý tới Diệp Vân Đình đang ngủ say trên trường kỷ, hắn khép hai ngón tay chếch cổ Diệp Vân Đình điểm một cái, xác định người đã hôn mê mới tới trước giường quỳ một chân trên đất: "Thuộc hạ tới chậm, Vương gia thứ tội."
************
Ngày 08.05. Beta lần 1. Tui phát hiện ra lúc edit toàn bê luôn công thức tiếng Trung kiểu "đem cái gì làm cái gì", nghe phức tạp ghê, beta sửa lại một loạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT