Diệp Vân Đình nhìn bộ dáng tức giận của hoàng đế, chờ người đi xa, mới nín cười nhẹ giọng nói: "Vương gia khiến người tức giận quá rồi."
Vĩnh An vương cho dù là múa đao diễn thương hay nói lời châm chọc, đều không bao giờ rơi vào thế hạ phong. Xem dáng vẻ kia của hoàng đế, e rằng ba đến năm ngày nữa vẫn chưa nguôi ngoai.
Lý Phượng Kỳ cãi một tiếng, không đồng ý nói: "Ta nói vài lời thật lòng, hắn không thích nghe thôi. Hắn từ nhỏ đã như vậy."
Từ sau khi Lý Tung đăng cơ, hắn vì để y ngồi vững vàng trên long ỷ này đã bỏ không ít công sức. Lý Tung bởi những chuyện trải qua lúc nhỏ, tâm tư mẫn cảm, giữa hai người lại thêm một tầng quan hệ vua tôi, khi hắn đề xuất ý kiến luôn phải cân nhắc kỹ lưỡng ngôn từ, lo lắng cho tâm tình của y.
Nhưng bây giờ không cần nữa.
Lý Phượng Kỳ thở dài một tiếng, huynh đệ bọn họ chung quy vẫn không ngoại lệ, đi vào con đường của người xưa. Thái tử mất mạng, Lý Tung đăng cơ, hắn đã hình dung ra ngày này, nhưng hắn quá mức tự phụ*, luôn cho rằng dựa vào bản lĩnh của mình sẽ không bước tới tình cảnh ấy, nhưng cuối cùng lại đánh giá quá cao lòng người.
*tự đánh giá quá cao tài năng, thành tích của mình, do đó coi thường mọi người, kể cả người trên mình.
Thời điểm Lý Tung động thủ, có lẽ vẫn còn nghĩ đến một chút tình nghĩa huynh đệ giữa bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn đại bại bởi quyền lực của ngôi vị hoàng đế.
Y không tin hắn.
"Chúng ta trở về thôi." Sự tình đã thành như vậy, nghĩ nhiều vô dụng, Lý Phượng Kỳ vỗ cánh tay Diệp Vân Đình nói.
"Vậy còn lang vương?" Diệp Vân Đình chỉ vào con sói trong lồng, ánh mắt có chút chần chờ.
Lang Vương thắng hiểm, lúc này nằm thở thoi thóp trong lồng, tuy rằng tứ chi vẫn đang giãy dụa, nhưng không thể đứng lên nổi, nó ngã trên mặt đất, bụng yếu ớt phập phồng, đôi mắt không cam lòng trợn to, từ đầu đến cuối không nhắm lại.
Nhưng Lý Tung đã định cho nó kết cục rồi.
Lý Phượng Kỳ nhìn qua Lang Vương, lại nhìn biểu tình trên mặt Diệp Vân Đình, lông mày khẽ nhếch: "Ngươi muốn cứu nó?"
Diệp Vân Đình thẹn thùng nói: "Chẳng qua ta cảm thấy nó đang cố gắng sống sót."
Chính y đã chết một lần, sau khi sống lại mục tiêu là nỗ lực sống tiếp, nhìn thấy nỗ lực sống còn của Lang Vương, trong lòng cảm thấy không đành lòng.
"Vậy mang về đi." Lý Phượng Kỳ nói: "Đây là sói hoang, cực kỳ ngoan cường. Có thể cứu lại được."
Dứt lời tới gần lồng thú dặn dò nội thị: "Đưa Lang vương và cả chiếc lồng này tới vương phủ."
Nội thị chần chờ nhìn về phía Thôi Hi, không lập tức hành động.
Thôi Hi thấy thế cười nói: "Da lông Lang Vương này đã ban cho Vương gia, Vương gia muốn nó sống bệ hạ chắc chắn cũng sẽ không để ý." Nói xong liền ra hiệu nhóm nội thị đem Lang Vương cùng đưa về vương phủ.
Diệp Vân Đình lúc này mới đẩy Lý Phượng Kỳ đi về phía trước, rời khỏi Lộc Uyển.
Lần quay lại này, nội thị hầu hạ đã thay thành một nhóm người khác, có vẻ như không được Lý Tung dặn dò gì nên thái độ cung kính cẩn thận hơn nhiều.
Hai người ngồi kiệu đến cửa cung, thời điểm đổi kiệu đụng phải Hàn Thiền đang vào cung.
Hàn Thiền một thân y phục trắng tinh không đổi, lông mày cau lại, thần sắc không vui. Hắn nhìn thấy Lý Phượng Kỳ, bước chân ngừng lại: "Nghe nói Vĩnh An vương hôm nay vào cung lĩnh thưởng?"
"Nhờ phúc của ngươi, nhiều thêm một tấm da hổ cùng một con sói." Lý Phượng Kỳ cười: "Cho nên ta cũng chuẩn bị cho Thái phó chút lễ mọn."
Hắn có ý riêng, Hàn Thiền sắc mặt càng ngày càng âm trầm, hắn nhìn Lý Phượng Kỳ, thấp giọng hừ một tiếng, phất tay áo rời đi: "Ngươi cho rằng mấy câu ngươi nói có thể ly gián tình nghĩa của ta cùng với bệ hạ sao?"
Lý Phượng Kỳ nhìn bóng lưng hắn, nhếch môi cười, bỗng nhiên nhìn về phía Thôi Hi đang cúi đầu dáng vẻ phục tùng bên cạnh: "Nghe nói Thôi Thường Thị gần đây dâng mỹ nhân cho bệ hạ, hiện tại khá được sủng ái?"
" Tin tức Vương gia quả thực linh thông." Thôi Hi con ngươi sáng lên, cũng không che giấu, hạ giọng nói: "Bệ hạ cự kỳ yêu thích, vẫn luôn giữ người bên trong Thái Càn cung."
"Nghe nói mỹ nhân này cùng Thái phó có vài điểm tương đồng?" Lý Phượng Kỳ ngón tay gõ lên tay vịn.
Thôi Hi làm bộ giật mình: "Điều này thần không rõ, thần chỉ dựa theo yêu thích của bệ hạ tìm người về thôi." Hắn cười tủm tỉm: "Hẳn là mỹ nhân đều có phần giống nhau."
Câu trả lời vô cùng lấy lệ.
Nhưng Lý Phượng Kỳ cũng không hỏi kĩ, dường như chỉ thuận miệng hỏi vậy. Gật đầu với Thôi Hi sau đó lên kiệu, cùng Diệp Vân Đình dẹp đường hồi phủ.
Diệp Vân Đình ngồi bên cạnh hắn, nhớ lại những điều hôm nay đã nhìn và nghe thấy, hình như mình đã biết thêm nhiều bí mật hoàng gia mà trước đây chưa từng biết. Y khẽ động thân, không nhịn được nghiêng người dò hỏi: "Vương gia, những lời vừa nói... là có ý gì?"
Hàn Thiền là thầy dạy của thiên tử, tuy nhìn không ra tuổi tác, nhưng thực tế cũng khoảng bốn mươi năm tuổi rồi. Tuổi tác này đủ làm cha của Lý Tung.
Huống hồ bọn họ còn có quan hệ lão sư cùng học trò. Một ngày là thầy, cả đời là thầy.
Nếu đúng Lý Tung có tâm tư kia với Hàn Thiền...
Diệp Vân Đình ngưng lại suy nghĩ, như muốn chứng thực nhìn Lý Phượng Kỳ. Nếu việc này là thật, e rằng sau này còn có trò hay để xem.
Lý Phượng Kỳ vốn đang dựa người vào vách kiệu, thấy y nghiêng người sát vào, trên mặt đầy vẻ tò mò học hỏi, lông mày nhướng lên: "Đại công tử muốn biết?"
Diệp Vân Đình thản nhiên gật đầu.
Những chuyện bí mật trong hoàng cung, nói không tò mò là giả. Hơn nữa nếu là thật, có lẽ sẽ có ích cho bọn họ trong tương lai.
"Vậy ngươi nghiêng qua đây, ta nói nhỏ ngươi nghe." Lý Phượng Kỳ thả lỏng thân thể, lông mày giãn ra, hướng y vẫy tay.
Diệp Vân Đình không nghi ngờ hắn, nghiêng người tới gần, lắng tai nghe. Y khẽ nghiêng người, mái tóc đen dài rủ xuống, từng sợi từng sợi buông trên chân Lý Phượng Kỳ.
Khóe miệng Lý Phượng Kỳ câu lên, tới gần y tựa muốn ghé vào tai y nói chuyện, nhưng tay lại dùng hết sức ấn mạnh vào thành ghế--——
Bên ngoài kiệu phu đột nhiên cảm thấy trên vai nặng hơn rất nhiều, nhất thời cũng bị nghiêng theo, khiến cỗ kiệu cũng nghiêng ngả trong nháy mắt. Kiệu phu sau khi sửng sốt nhanh chóng phản ứng lại, giữ vững thân thể, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong kiệu, không thấy chủ nhân khiển trách, mới hoàn hồn tiếp tục nhấc kiệu hướng về phía trước.
Hắn không biết, lúc này hai người trong kiệu ai cũng không rảnh bận tâm.
Khoảnh khắc cỗ kiệu bị nghiêng, thân thể Diệp Vân Đình không vững, trực tiếp chui thẳng vào lồng ngực Lý Phượng Kỳ, trùng hợp Lý Phượng Kỳ đang muốn nghiêng người nói chuyện, y nhào tới, Lý Phượng Kỳ mạnh bạo hôn lên vành tai y. Thậm chí trong phút chốc ấy, y cảm nhận vành tai mình còn bị ngậm một chút, có cảm giác ẩm ướt ấm áp.
Diệp Vân Đình lập tức bối rối, nằm nhoài trong ngực Lý Phượng Kỳ, trừng mắt nhìn hắn.
Ngược lại Lý Phượng Kỳ vẫn mang dáng vẻ khí định thần nhàn*, còn muốn cùng y nói đùa: "Đại công tử có thể sờ được rồi? Hài lòng không?"
*dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
Lúc này y mới ý thức được tay của mình còn đang đặt trên ngực người ta, vội vàng luống cuống tay chân ngồi dậy.
Ngồi thẳng lên cũng quên luôn chuyện vừa rồi. Chờ khi y sửa sang xong y phục, mới hậu tri hậu giác cảm thấy lúng túng xấu hổ, hai má ửng hồng.
Cho dù y muốn chất vấn, nhưng lại cảm thấy không có lập trường và lý do gì. Dù sao cũng do chính y nhào tới, không liên quan đến Lý Phượng Kỳ.
Nhưng cảm giác kỳ lạ trên tai vô cùng mãnh liệt, Diệp Vân Đình cố nhịn xuống ý muốn xoa dịu vành tai.
Cho đến khi hạ kiệu, sắc đỏ trên mặt y vẫn còn chưa hết.
Chờ Lý Phượng Kỳ xuống kiệu, y trước hết tìm lý do đưa lang vương đi, Chu Liệt ra cửa nghênh đón chỉ kịp kêu một tiếng "Vương phi" đã thấy y vội vàng đi mất.
Hắn mặt đầy nghi hoặc: "Vương phi vội vã làm gì vậy? Nhìn mặt đỏ vô cùng."
Lý Phượng Kỳ vừa thực hiện được mục đích nên vô cùng hài lòng, giờ nghe hắn hỏi loại câu hỏi ngu ngốc này cũng không mất kiên nhẫn, ngược lại tâm tình rất tốt nói: "Ngươi còn độc thân chưa lấy vợ, biết cũng chẳng để làm gì!"
Chu Liệt:???
Việc này với việc thần không cưới được vợ có quan hệ gì?
Huống hồ thần đến tuổi này còn chưa cưới được vợ là vì ai?? . Cập 𝔫hậ𝘁 𝘁𝙧uyệ𝔫 𝔫ha𝔫h 𝘁ại ~ 𝖳𝙧U𝓂𝘁𝙧u yệ𝔫﹒v𝔫 ~
Hắn vô cùng ủy khuất, lại không dám tranh luận cùng Lý Phượng Kỳ, chỉ có thể ra sau oán giận cùng Ngũ Canh: "Ngươi nói xem sao Vương gia từ sau khi kết hôn càng ngày càng khó đoán?"
Trước đây tuy rằng tính khí cũng chẳng tốt mấy, nhưng ít nhất lời nói còn giải thích được.
Hiện tại cả ngày quái gở, chỉ toàn nói những chuyện không ai hiểu được.
Ngũ Canh nhíu mày suy tư một hồi, nghiêm túc nói: "Vương gia có đạo lý của Vương gia. Chờ sau khi kết hôn ngươi chắc chắn sẽ hiểu."
Chu Liệt:...???
Hắn trừng mắt mắng: "Ngươi cũng chưa kết hôn mà?"
Nhưng Ngũ canh không nghe hắn nói, sớm đã đi chỉ huy hạ nhân đưa đồ ban thưởng vào phủ.
...
Diệp Vân Đình bỏ lại Lý Phượng Kỳ trở vào sau viện, sau khi tìm một góc không người dùng sức xoa xoa lỗ tai mới thở phào nhẹ nhõm. Y vỗ nhẹ hai má nóng bừng, hít sâu hai cái điều chỉnh biểu tình, mới sai Quý Liêm đi mời đại phu, bắt đầu làm chính sự.
Thương thế của lang vương rất nặng, mình gầy trơ xương, vết thương chằng chịt.
Nó nằm nhoài bên trong lồng sắt, bụng yếu ớt phập phồng, đôi mắt chăm chú nhìn Diệp Vân Đình, như đang đề phòng.
Diệp Vân Đình gọi người tới đặt lồng thú dưới gốc cây, cầm một bát nước đặt cách nó không xa.
Lang Vương tựa như hiểu ý y, gắng gượng bò đến bên bát nước, nỗ lực ngẩng đầu uống nước bên trong. Bát nước rất nhanh đã thấy đáy, nó nằm thở hồng hộc, âm thanh rên rỉ phát ra trong cổ họng.
Diệp Vân Đình không có tùy tiện tới gần nó, mà chờ sau khi Quý Liêm mời đại phu tới, mới mở cửa lồng thú, cùng hạ nhân dùng vải vóc quấn lại miệng cùng móng vuốt của nó.
Đại phu cũng là lần đầu tiên xem vết thương cho sói, nhưng đây là vương phủ, hắn cũng không dám nói mình không trị bệnh cho sói, chỉ có thể kiên trì xử lý ngoại thương cho lang vương, để lại thuốc, sau đó nơm nớp lo sợ rời đi.
Cả quá trình Lang Vương không hề giãy dụa, tựa hồ cũng biết những người này đang cứu mình.
Thời điểm Lý Phượng Kỳ bước vào, nhìn thấy Diệp Vân Đình đang ngập ngừng vươn tay sờ soạng bộ lông của lang vương, sau đó nhăn mặt thu tay lại, tỏ vẻ thất vọng.
"Sói hoang da lông sẽ thô cứng hơn, vừa nhìn đã biết không được chăm sóc tốt, sờ tay cảm giác chắc chắn cũng không tốt hơn bao nhiêu."
Diệp Vân Đình không ngại hắn bỗng nhiên tới đây, theo bản năng giấu tay sau lưng, nhưng lại cảm thấy có chút giấu đầu hở đuôi, "Ồ" một tiếng, đôi mắt nhìn xung quanh, nhưng không nhìn Lý Phượng Kỳ.
"Da của bạch hổ kia cũng rất tốt, chờ xử lý xong sẽ bảo người mang tới cho ngươi." Lý Phượng Kỳ đối với dị thường của y tựa như chưa phát hiện, điều khiển xe lăn tới gần, kéo tay y qua, lấy khăn lau cho y.
Diệp Vân Đình giật mình, theo bản năng muốn rút tay về, lại nghe hắn khẽ quát khẽ: "Đừng nhúc nhích, trên tay ngươi có máu."
Y cúi đầu nhìn xuống, thấy đầu ngón tay quả nhiên có dính chút máu.
"Ta đi rửa tay." Diệp Vân Đình co ngón tay lại, càng cảm thấy tâm hoảng ý loạn, rút tay ra quay người trở vào trong nhà, gọi người đem nước tới cho y rửa tay.
Lý Phượng Kỳ híp mắt nghe động tĩnh hoảng loạn bên trong, mân mê ngón tay, chậm rãi bật cười.
Con thỏ ngây ngô ngốc nghếch cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra nguy hiểm, thật không dễ dàng chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT