*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*
nguyên văn 小白脸
dịch là Tiểu Bạch Liểm, Tiểu Bạch Kiểm; thuần việt là mặt trắng nhỏ, nhưng nghe Tiểu Bạch Kiểm hay hơn và phổ biến nên tớ để thành tiêu đề. Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm. - SANTrong phòng đốt lò sưởi, Diệp Vân Đình ngủ rất yên ổn, nhưng đến nửa đêm, y mơ hồ nghe thấy bên người truyền đến tiếng động nhỏ, y mơ màng mở mắt ra, thấy Lý Phượng Kỳ ngồi ở bên giường, đang cúi đầu chỉnh lại vạt áo.
"Làm sao vậy?" Y liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối om, trời còn chưa sáng.
"Chim ưng đã trở lại." Lý Phượng Kỳ nói: "Đánh thức ngươi sao? Nếu tỉnh rồi, đi cùng ta."
Chim ưng trở lại...
Cơn buồn ngủ của Diệp Vân Đình bỗng chốc tan biến, y nhanh nhẹn ngồi dậy, khoác thêm áo ngoài nói: "Ta đi chung với người."
Lý Phượng Kỳ đã ngồi trên xe lăn, hắn nhẹ nhàng gật đầu, điều khiến ghế lăn hướng ra ngoài: "Người đang ở thư phòng."
Cùng chim ưng trở về, còn có đệ đệ phó đô đốc Chu Văn - Chu Liệt.
Chu Liệt năm nay hai mươi tám tuổi, là Trường sử* phủ Đô đốc Bắc Cương, hắn xử lý những việc nội bộ trong phủ Đô đốc. Chu Văn là phó đô đốc, phụ trách phòng vệ biên giới, không có quân lệnh** không được di chuyển. Lần này chắc chắn có chuyện quan trọng nên mới phái Chu Liệt đến đây.
*
trường sử (từ cổ) chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, như tổng thư ký bây giờ.**
quân lệnh: mệnh lệnh của quân độiDiệp Vân Đình đi theo Lý Phượng Kỳ đến thư phòng, bên trong có một nam tử vóc dáng cao lớn đang ngồi chờ, trên cánh tay hắn là con chim ưng quen thuộc.
Chu Liệt nhìn thấy Lý Phượng Kỳ, vội vàng đứng dậy hành lễ, miệng nói Vương gia. Khi nhìn thấy Diệp Vân Đình, hắn dừng lại một chút, lộ vẻ nghi hoặc: "Vị này là?" Vị tiểu công tử này dáng vẻ ôn nhu da thịt mềm mại, khác hẳn với nam tử thô bạo lăn lộn trên chiến trường.
Sao bên người Vương gia lại có thêm một tên Tiểu Bạch Kiểm?
Chu Liệt xoi mói liếc nhìn Diệp Vân Đình, nghĩ thầm thân thể như này sao có thể chịu được một cước đạp của Vương gia?
Nhưng lại nghĩ Vương gia bây giờ còn ngồi xe lăn, không thể thẳng chân đạp, chẳng trách tên tiểu bạch kiểm yếu đuối mỏng manh này vẫn có thể yên ổn đứng ở đây. Hắn ở trong lòng xuýt xoa hai tiếng, liếc nhìn Diệp Vân Đình bằng ánh mắt thương cảm, nghĩ thầm chờ khi thân thể Vương gia tốt lên, tên tiểu bạch kiểm này không chừng sẽ sợ đến bỏ chạy.
Có thể ở cạnh Vương gia lâu dài, chỉ có thể là mấy người da dày thịt béo bọn họ thôi.
Diệp Vân Đình thấy ánh mắt thương cảm của hắn nhìn mình, vẻ mặt trở lên khó hiểu. Nhưng y vẫn chủ động nói ra họ tên: "Diệp Vân Đình."
Chu Liệt chép miệng một tiếng, nghĩ thầm tên này nghe có chút quen tai. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn chưa nhớ ra đã nghe ở đâu. Hắn không xoắn xuýt nữa, đóng cửa phòng lại, nói đến chính sự.
Hắn lấy một chiếc hộp gỗ đen từ sau lưng đưa lên, hùng hổ nói: "Lần này nhờ có Vương gia cho chim ưng đến báo tin, nếu không đại ca thật sự sẽ trúng phải gian kế."
Chu Liệt nói vài ngày trước khi nhận được mật thư của Lý Phượng Kỳ, hoàng đế đã phái giám quân Triệu Viêm tới phủ đô đốc Bắc Cương.
Trong quân biên quan những vùng biên giới khác của Bắc Chiêu đều có Giám quân toạ trấn*, chỉ có Bắc Cương xưa nay chưa từng có.
*
coi giữ một nơiThời điểm lão Vĩnh An vương còn sống, Thành Tông hoàng đế thập phần tín nhiệm ông, chưa từng phái giám quân tới để kiềm chế ông. Cho nên sau đó, lão Vĩnh An vương mất, Lý Phượng Kỳ kế tục tước vị Vĩnh An vương, dựa vào chiến công ngồi lên vị trí đại đô đốc Bắc Cương, ở đây cũng chưa từng xuất hiện giám quân.
Lý Tung bỗng nhiên phái quân úy Triệu Viêm của Thần Sách quân tới phủ đô đốc Bắc Cương làm giám quân, sự tình này liền kỳ lạ. Chu Văn nghi ngờ trong kinh đã xảy ra chuyện, đã vài lần phái người đi tìm hiểu nhưng đều chỉ nghe được một số tin tức không có căn cứ. Có người nói Vĩnh An vương trúng độc không còn sống lâu nữa, cũng có người nói Vĩnh An vương bị đâm bỏ mạng... Nói chung không có một lời giải thích thiết thực.
Triệu Viêm đến đây càng không coi ai ra gì, hành vi quái đản, Chu Văn càng ngày càng nghi ngờ, mở tiệc chuốc say Triệu Viêm, từ miệng hắn hỏi ra thông tin chính xác.
Triệu Viêm say rượu nói, Vĩnh An vương công cao chấn chủ*, từ lâu hoàng đế đã coi hắn là cái gai trong mắt, bây giờ lại trúng độc như ý muốn của hoàng đế, dùng danh dưỡng bệnh để đem người giam lỏng tại Vương phủ, cố ý không phái thái y trị liệu, trước khi hắn đến Bắc Cương đã nghe nói Vĩnh An vương ngông cuồng tự đại kia đang nằm liệt giường kéo dài hơi tàn, mấy ngày qua đều sống không tốt. Huyền Giáp quân dưới trướng Vĩnh An vương, thậm chí toàn bộ Bắc Cương, cuối cùng sẽ về tay Hoàng đế.
*
công cao chấn chủ: ghi chiến công to lớn làm chủ cấp e sợ, ở đây ý là Vĩnh An vương đã lập nhiều chiến công to lớn, khiến Hoàng đế e dè, lo sợ sẽ ảnh hưởng đến ngôi vị của mình.Chu Văn tuy rằng lớn tuổi hơn Lý Phượng Kỳ, nhưng vẫn luôn nể phục hắn. Bọn họ tình nghĩa như anh em, trước giờ đều theo chân Lý Phượng Kỳ vào ra chiến trận, khiến thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Vì vậy, sau khi nghe những lời của Triệu Viêm, Chu Văn máu nóng dâng lên, một lòng muốn điều động binh lính đến Kinh thành giải cứu Lý Phượng Kỳ.
Chu Văn là người thô lỗ, tính tình cũng kích động, hơn nữa trong đời chưa từng nghe ai nói xấu Vĩnh An vương, mấy lời Triệu Viêm nói đã khiến hắn thực sự tức giận. Nhưng Chu Liệt trước giờ làm việc cẩn thận hơn, hắn luôn cảm thấy sự việc này có điều xảo trá, nên thuyết phục mấy tướng lĩnh khác trấn áp sự kích động của Chu Văn, chuẩn bị phái người bí mật đến kinh thành tìm hiểu tin tức, sau khi có tin chính xác mới tính toán hành động kế tiếp.
Bất ngờ hơn là thám tử vừa đi mấy ngày, bọn họ lại phát hiện trên chân chim ưng bay đến phủ có buộc một mật thư.
Sau khi xem thư, Chu Văn xác định Lý Phượng Kỳ tạm thời không sao, chờ đầu óc tỉnh táo lại, các tướng sĩ đều ngồi thảo luận lại tất cả sự việc, mới phát hiện suýt nữa đã trúng kế của Triệu Viêm.
Bọn họ nín giận không manh động, phái người âm thầm quan sát động tĩnh của Triệu Viêm, bất ngờ phát hiện thêm chuyện, mấy ngày nay Triệu Viêm có thư từ qua lại với Ân gia.
Bọn họ bất động thanh sắc*, tìm hiểu nguồn gốc bắt đầu điều tra, phát hiện khu vực núi rừng giáp ranh Ký Châu và Vị Châu ẩn giấu mấy vạn quân.
* bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.Ký Châu thuộc quyền quản lý của phủ đô đốc Vân Dung, đại đô đốc phủ Vân Dung là Ân Tiếu Chi, là tâm phúc của hoàng đế.
Vào giờ phút này, một lượng lớn binh lính đang ẩn giấu trong núi từ Ký Châu đến Vị Châu đã giải thích rõ vấn đề.
Bọn họ lúc này mới phát hiện, hoàng đế cố ý phái Triệu Viêm đến đây gây xích mích, khiến bọn họ khởi binh giết đến kinh thành. Đến lúc đó hoàng đế lấy cớ dẹp trừ phản loạn, cho quân mai phục trong núi Ký Châu quân là có thể tiêu diệt hết bọn họ, còn mang tiếng thơm dẹp sạch phản quân.
Chu Văn lúc trước kích động, hắn không nghĩ tới Hoàng đế sẽ ra tay tàn nhẫn đến vậy. Nghĩ đến mười vạn quân mà mình đang huy động, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn lập tức phái Chu Liệt nhanh chóng chạy về kinh thành, gặp mặt Lý Phượng Kỳ để xác định rõ tình hình.
Lý Phượng Kỳ vốn biết rõ tính khí bốc đồng của Chu Văn, lạnh lùng nói: "Việc này cũng là một bài học cho hắn, tránh cho lần sau lại trúng kế người khác."
Chu Liệt gật đầu liên tục, không dám nói tốt cho đại ca, mở hộp gỗ trong tay, nâng đến trước mặt Lý Phượng Kỳ: "Sau khi thu thập được chứng cứ, chúng ta đã định tội mê hoặc lòng quân giết chết Triệu Viêm, ta mang theo thủ cấp của hắn về đây giao lên. Còn có thư từ qua lại, Vương gia nhìn xem muốn xử trí như thế nào."
Bên trong hộp gỗ, Triệu Viêm hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Lý Phượng Kỳ theo bản năng liếc nhìn Diệp Vân Đình bên cạnh, thấy y mặt không sợ hãi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi truyền tin cho Ngũ Canh, bảo hắn chuẩn bị kiệu vào cung thượng triều, nếu chứng cứ đều đầy đủ hết, cũng không cần vội vàng, ta đích thân đưa cho Lý Tung một món quà lớn."
Nói xong khóe miệng lạnh lùng cười giễu cợt: "Ta về phòng đổi triều phục trước."
Dứt lời gọi Diệp Vân Đình cùng trở về phòng ngủ.
Diệp Vân Đình dừng chân một chút, tiến lên bảo Chu Liệt giao lại chim ưng: "Chim ưng đã hoàn thành nhiệm vụ, tướng quân giao nó lại cho ta đi."
"Chim ưng là của ngươi sao?" Chu Liệt giao con chim cho y, nghi ngờ nói: "Ta nhớ là chim ưng này do một người họ Ân bắt về mà, sao lại đến tay của ngươi?"
"Là ta mượn về, bây giờ hoàn thành nhiệm vụ nên trả lại."
Chu Liệt bừng tỉnh, cười vang nói: "Vậy ngươi đã giúp chúng ta một việc lớn, không dễ dàng tìm được một con chim ưng có thể truyền tin như thế."
Hắn vốn cảm thấy Diệp Vân Đình nhìn như tiểu bạch kiểm, không nghĩ tới còn xuất lực lớn như vậy. Chẳng trách Vương gia mang theo y bên người, hoá ra là ân nhân*.
*
ân nhân: người có ơn giúp đỡ mình.Là ân nhân của Vương gia, vậy cũng là ân nhân của hắn. Chu Liệt nhìn y thấy thuận mắt hơn một chút, ỷ vào vóc người cao hơn, giơ tay đập lên vai y nói: "Nếu đã làm việc dưới trướng Vương gia, vậy đều là huynh đệ, chờ ngày khác rảnh rỗi, ca ca mời ngươi uống rượu."
"..." Diệp Vân Đình chần chừ một lúc, không biết có nên nói cho hắn biết, thật ra mình chính là Vương phi trên danh nghĩa.
Trong lúc y còn đang do dự, Lý Phượng Kỳ đã đi tới cửa quay đầu lại, ngữ khí khó lường nói: "Chu Liệt, ngươi là ca ca của ai?"
Chu Liệt ngơ ngác nhìn hắn, không biết lời Vương gia có ý gì, do dự nói: "Diệp công tử nhìn nhiều nhất cũng mới nhược quán*, ta chắc chắn hơn hắn vài tuổi..."
*
cách biểu đạt tuổi tác của người Trung Quốc xưa, ý chỉ con trai 20 tuổi.Tự xưng là ca ca người ta chắc cũng không có vấn đề gì đi?!
"Ta thấy ngươi ở Bắc Cương đã lâu, đầu óc cũng trở nên trì độn." Lý Phượng Kỳ khinh bỉ hừ một tiếng: "Vừa vặn vương phủ thiếu người, mấy ngày tới ngươi ở lại phụ trách quản lý công việc to nhỏ trong vương phủ, để đầu óc hoạt động trở lại."
Dứt lời rũ tay áo, gọi Diệp Vân Đình rời đi.
Chu Liệt không tìm được manh mối, không hiểu đã nói rõ ràng nhưng sao vẫn bị phạt. Hắn rập khuôn từng bước theo sát phía sau, không cam lòng ồn ào nói: "Vương gia, ta là kẻ thô lỗ, việc quản gia này phải tìm người cẩn thận mới tốt..."
Lý Phượng Kỳ không quay đầu lại, cùng Diệp Vân Đình trở về chính thất.
Chu Liệt đứng tại chỗ, nhìn hai người cùng tiến vao gian trong phòng, rốt cục phát hiện vấn đề chính mình quên lãng. Hắn túm lấy một nha hoàn hỏi: "Thân phận vị Diệp công tử kia là?"
Vương gia thường ngày ghét nhất người khác tới gần, sao việc thay đổi y phục lại cần Diệp công tử đi cùng?
Thị nữ kia thấy hắn dáng người cao lớn hung dữ, có chút sợ hãi cúi thấp đầu, tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Là, Diệp công tử? Ngài đang nói Vương phi sao?"
"..."
Đôi mắt Chu Liệt từ từ mở lớn, hắn vỗ đầu một cái, lòng nói xong rồi.
Tiêu bạch kiểm nhìn yếu đuối nhu nhược này, hoá ra là Vương phi.
Khó trách hắn cảm thấy tên nghe quen tai, sao có thể không quen? Khi hắn vừa tới vương phủ, Ngũ Canh mở cửa đã nói với hắn, Vương gia bây giờ có một Vương phi xung hỉ, là đại công tử phủ quốc công, tên gọi là gì đó, lúc đó hắn đang mải tìm Vương gia, lời nói vào tai phải ra tai trái, căn bản không để trong lòng.
Chu Liệt cam chịu, nghĩ thầm chịu phạt thì cứ chịu thôi. Làm ca ca của Vương phi hắn cũng không thấy thiệt.
*
Diệp Vân Đình cùng Lý Phượng Kỳ trở về phòng, giúp hắn lấy triều phục tới.
Lý Phượng Kỳ tự mình cởi thường phục, mặc lên bộ triều phục phức tạp và trang trọng.
Triều phục màu tím đậm, trước ngực thêu hình khổng tước bằng chỉ vàng lấp lánh, thắt lưng da màu đen ôm trọn eo gầy, áo khoác ngoài bằng lụa mỏng màu tím sẫm, bên hông đeo túi kim ngư*, đầu đội mũ ba chùm**, trang sức kim thiền***. Khí chất lỗi lạc khó có thể che giấu.
*
túi kim ngư (túi cá vàng): túi đeo trong triều phục của quan bậc tam phẩm trở lên, có từ thời nhà Đường.**
mũ ba chùm: mũ chùm có hình vuông, thấp phía trước, cao dần về phía sau, có mảnh bao quanh hở phía trước và khép lại phía sau.***
trang sức kim thiền (gốc 金蝉饰
): trang sức hình con ve màu vàng (tớ không biết trang sức này sẽ cài ở đâu trên trang phục, tìm kiếm cũng không ra thông tin chính xác, nàng nào biết chỉ tớ để bổ sung nhé)Tìm mấy cái truyền thống này thật sự rất khó, vì không có triều đại cụ thể, tớ chỉ dựa vào raw và google để tìm đáp án đúng nhất theo ý hiểu. Nếu có sai sót mọi người chỉ lại nhé. ^^Diệp Vân Đình vuốt phẳng vết nhăn trên lưng áo cho hắn, có chút lo lắng nói: "Nếu hôm nay Vương gia xuất hiện trên triều, nhất định sẽ gây náo động."
Ban ngày vừa mới dạo quanh đường lớn, ngầm thông báo tính mạng không còn nguy hiểm, tiếp theo lại không chờ truyền gọi, tự mình vào triều.
Đối với hoàng đế nó tương tự như một sự khiêu khích.
"Yên tâm." Lý Phượng Kỳ thản nhiên chỉnh lại ống tay áo rộng, thong dong cười nói: "Trong lòng ta biết rõ."
Hôm nay lâm triều* nhận phần này đại lễ này, Lý Tung cho dù không muốn, vẫn phải nín nhịn nhận lấy.
*Vua ngồi bàn việc nước với các quan.*** Mấy chương trước tớ dịch xưng hô của của Diệp Vân Đình với Lý Phượng Kỳ là ta - ngươi, nhưng nghĩ lại thấy dù sao Lý Phượng Kỳ là vương gia, để ngươi hơi kỳ nhỉ? Nên chủ nhà định sẽ để xưng hô là ta- người, nghe tôn trọng hơn, mà cũng hay hơn nhỉ? Tớ sẽ sửa dần lại ở các chương trước, và bắt đầu từ chương sau nhé.******Kịch bản trong đầu SAN Vương gia: Ngươi bảo vợ ta gọi ngươi là ca ca??? Bản vương còn chưa được gọi là ca ca!!! (tức giận trợn mắt)Chu Liệt sợ hãi: Thần không dám! Vương phi (che mặt xấu hổ): Ca ca đừng giận...Nên để mấy viên tướng tự xưng là ta hay thần với Vương gia giờ nhỉ? 😩
15.04.2021
11.05.2023. Beta lần 1