Người được đỡ xuống xe chính là lão Vương phi Thẩm Vãn Ngọc.
Bà mặc một chiếc áo dài cổ đứng có họa tiết đám mây xanh nhạt, một phần của váy dệt màu xanh nước biển lộ ra bên dưới áo dài. Bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng màu đen dài tới mắt cá chân, trên mái tóc màu hoa râm chỉ cài một chiếc trâm gỗ đơn giản, phía sau ánh chiều tà chiếu tới, lộ ra một vẻ xa cách nhàn nhạt.
Lý Phượng Kỳ chuyển xe lăn tiến về phía trước, cách nàng một bước chân liền dừng lại, mở miệng nói: "Mẫu thân!"
Lão Vương nhìn chân hắn một chút, xoay chuỗi phật châu trên tay nói: "Chân của con sao vậy?"
"Chất độc còn lại trên người chưa được giải hết, không có vấn đề gì lớn, mẫu thân không cần lo lắng." Lý Phượng Kỳ trực tiếp dùng lời nói lúc trước Diệp Vân Đình ứng phó với dân chúng trả lời.
"... Con chịu khổ rồi." Lão Vương phi trầm mặc nhìn hắn một lúc rồi nói.
"Vết thương nhỏ thôi, đã khiến mẫu thân lo lắng."
Hai người nói qua nói lại, đến đây thì dừng lại. Trầm mặc mấy giây, Lý Phượng Kỳ nói: "Mẫu thân đi đường mệt nhọc, có chuyện hồi phủ lại nói."
Lão Vương phi nghe vậy gật đầu, không nói gì nữa, thiếu nữ kia lại đỡ nàng lên xe.
Xe ngựa chậm rãi đi vào cửa thành. Lão Vương phi lần này từ Vinh Dương hồi kinh, tổng cộng chỉ có hai chiếc xe ngựa, một chiếc có người ngồi, một chiếc đặt hành lý. Ngoài ra còn có bốn người cưỡi ngựa hộ tống, là thủ hạ của Lý Phượng Kỳ, đều là tướng sĩ tinh nhuệ trong Huyền Giáp quân.
Xe ngựa lão Vương phi tiến vào thành sẽ không còn nguy hiểm, bốn tướng sĩ kia không theo hộ tống nữa, mà lưu lại đi sau Lý Phượng Kỳ.
Bọn họ nhìn lén xe lăn của Lý Phượng Kỳ, sắc mặt lo lắng, vài lần muốn nói lại thôi, ai cũng không dám đề cập tới vết thương của Vương gia.
Nghĩ cũng biết, đã từng là Chiến Thần rong ruổi ngoài trận mạc lấy đầu tướng lĩnh quân địch, bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đây là nỗi khuất nhục lớn đến mức nào. Bọn họ lúc này nếu hỏi lại, sẽ chỉ sát thêm muối vào vết thương trong lòng của Vương gia.
Bốn người yên lặng đi hai bên mở đường ra vẻ không để ý.
Lý Phượng Kỳ liếc mắt nhìn họ một cái, lạnh lùng nói: "Có chuyện thì nói."
Mấy người giật mình, do dự một chút vẫn nhịn không được hỏi: "Vương gia chân của người..."
"Tạm thời vậy thôi, trong lòng ta có tính toán." Lý Phượng Kỳ quét mắt liếc nhìn bọn họ, thấy mấy người sắc mặt từ nghiêm nghị chuyển thành thoải mái, nhấc cằm, phân phó nói: "Đi kiếm một cỗ kiệu đến đây."
Hai tên tướng sĩ lập tức nhận lệnh đi tìm kiệu.
Diệp Vân Đình nghe vậy không rõ: "Muốn tìm kiệu làm gì?" Bọn họ vừa cùng nhau đi tới, y còn tưởng rằng trở về cũng vẫn phải đi bộ.
Từ cuối đường lớn đến cửa thành khoảng cách cũng không nhỏ. Lúc trước cùng nhau đi tới là vì muốn dân chúng đều biết Vĩnh An vương đã giải được độc, tính mạng không đáng ngại nữa. Bây giờ mục đích đã đạt được, có thể không cần phải đi bộ là tốt nhất.
Lý Phượng Kỳ bên môi cong lên ý cười: "Vậy thì ngồi kiệu trở lại."
Hai tên tướng sĩ nhanh chóng đưa kiệu đến, bởi vì kiệu vừa tìm được nên không lớn lắm, bốn người khiêng hai đại nam nhân có hơi miễn cưỡng.
Diệp Vân Đình theo bản năng nhìn về phía Lý Phượng Kỳ.
"Lên đi, ta ngồi cái này." Lý Phượng Kỳ hơi nhíu mày, vỗ vỗ tay vịn xe lăn.
Diệp Vân Đình mím môi, không có ý kiến ngồi lên. Chờ y ngồi xong, kiệu phu đem cỗ kiệu nâng lên, vững vàng tiến về phía trước.
"Đi thôi." Lý Phượng Kỳ nói một tiếng, tướng sĩ phía sau đi tới, đẩy hắn tiến về phía trước, vừa vặn đi song song cùng cỗ kiệu.
Quý Liêm đi ở phía sau mắt nhìn qua cỗ kiệu, lại nhìn Lý Phượng Kỳ, cuối cùng lựa chọn cùng mấy người khác đi theo phía sau.
Bốn người nhấc cỗ kiệu có chút lắc lư, nhưng so với việc đi bằng hai chân thoải mái hơn nhiều. Diệp Vân Đình lén lút xoa xoa đôi chân hơi mỏi, nhịn không được kề sát vách kiệu, lén lút vén một góc rèm nhìn ra phía ngoài.
Vừa vặn thấy được gương mặt nhìn nghiêng của Lý Phượng Kỳ.
Mấy ngày gần đây mọi việc đều suôn sẻ, hai má gầy gò của Lý Phượng Kỳ đã có thêm chút thịt, khí sắc cũng tốt hơn nhiều. Làn da hiện tại trắng lên và trơn nhẵn, không còn khô ráp nữa. Nếu so ra, nam tử mà trắng trẻo quá nhìn sẽ yếu ớt, nhưng đường viền gò má của hắn rất sắc nét, lông mày cũng rõ ràng, sống mũi thẳng, xương quai hàm góc cạnh, cho nên không chỉ không yếu ớt, lại thêm một chút lạnh lùng.
Giống như tuyết phủ trắng trên đỉnh núi quanh năm không thay đổi.
Hắn không biểu hiện nhiều cảm xúc trên gương mặt khiến hắn trông kiêu ngạo, lạnh lùng và khó tiếp cận.
Diệp Vân Đình nhìn hắn, lại nghĩ tới khí chất giống y hệt hắn trên người lão Vương phi.
Tướng mạo của hai mẹ con kỳ thật không quá giống nhau, nhưng khí chất lãnh đạm xa cách lại như tạc từ một khuôn.
Trước lúc nhìn thấy lão Vương phi, y còn xoắn xuýt nên ứng đối với lão Vương phi thế nào. Nhưng khi gặp mặt, lại phát hiện ánh mắt lão Vương phi thậm chí còn không nhìn tới y.
Không chỉ với y, với Lý Phượng Kỳ cũng không nói được mấy câu.
Diệp Vân Đình tuy mẹ đẻ mất sớm, nhưng vú em lại đối xử với y như con ruột, cho nên y vẫn luôn cảm thấy quan hệ mẫu tử trên đời sẽ vô cùng thân mật. Như Ân phu nhân tuy rằng tính khí không tốt, nhưng vẫn hết mực yêu thương chiều chuộng Diệp Vọng.
Chính là kiểu một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Y chưa từng thấy mối quan hệ mẹ con nào kỳ lạ và lạnh lùng như vậy, lúc bọn họ nói chuyện, thật giống như hai người xa lạ đeo lên chiếc mặt nạ giả vờ thân quen. Hoặc thậm chí, với quan hệ xa lạ cũng không bằng.
Sự nghi ngờ trong lòng Diệp Vân Đình ngày càng lớn, một đôi mắt đen láy ẩn hiện sau bức màn, nhìn Lý Phượng Kỳ không chớp mắt. Dường như muốn xuyên qua khuôn mặt kia nhìn thấu câu chuyện bên trong.
Nhưng mà Lý Phượng Kỳ không có bất cứ biểu hiện dư thừa nào.
Y không chú ý, thời điểm rèm thả xuống, Lý Phượng Kỳ mắt luôn nhìn thẳng kia nghiêng đầu liếc nhìn về phía kiệu, khoé môi thẳng tắp khẽ cong lên.
***
Hai nhóm người lần lượt về tới vương phủ.
Cổng chính vào phủ sơn son đỏ mở rộng, hai nha hoàn đứng chờ hai bên trái phải, miệng nói: "Cung nghênh Vương gia Vương phi hồi phủ."
Diệp Vân Đình bước xuống kiệu, từ cửa chính nhìn thấy đèn đuốc trong phủ sáng trưng, người hầu tới lui náo nhiệt, mày khẽ nhíu lại bước về phía Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ bát phong bất động*, cùng Diệp Vân Đình vào trong.
*tám ngọn gió lớn thổi tới cũng không động đậy, vẫn đứng nguyên, ý chỉ việc lớn xảy ra vẫn bình tĩnh không dao động.
Vĩnh An vương phủ rất lớn, là một trạch viện năm gian. Tuy nhiên do quanh năm không được tu sửa, trên các cột trụ nước sơn loang lổ. Lúc trước người hầu trong phủ đã bị đuổi đi hết, trong phủ thiếu nhân khí* nên càng lạnh lẽo quạnh hiu. Sau khi trời tối, còn thêm cảm giác âm u đáng sợ. *hơi người
Hiện tại trời đã bắt đầu tối, vương phủ lại không còn vắng vẻ hiu quạnh nữa, mà trở nên náo nhiệt ầm ĩ hơn.
Những chiếc đèn lồng bát giác tinh xảo được treo dưới mái hiên, cây cỏ trong vườn cũng đã được chăm bón lại, lá khô xếp lớp trên mặt đất đã được quét dọn, nha hoàn mặc y phục xanh đỏ yểu điệu xách đèn đi qua hành lang, nhìn thấy hai người liền dừng lại nhún chân hành lễ.
So với lúc trước khác xa nhau.
Diệp Vân Đình trong lòng cảm khái*, đẩy Lý Phượng Kỳ xuyên qua hành lang, vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, bước vào sảnh chính.
*Rung động trong lòng mà thấy buồn giận xót thương.
Trước cửa, Thôi Hi đứng cùng vài nha hoàn, nhìn thấy bọn họ đến híp mắt cười chào đón: "Vương gia Vương phi mạnh khỏe, lão Vương phi đã về trước một bước đang ngồi ở bên trong." Dứt lời liền nghiêng người nghênh đón bọn họ đi vào.
Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ vào cửa, đuôi mắt liếc nhìn về phía hắn, nghĩ thầm hôm nay Thôi Thường Thị cũng khác so với mấy ngày trước.
Tóm lại, Vĩnh An vương đã phô trương thanh thế trở lại.
Hai người tiến vào trong, lão Vương phi ngồi tại vị trí chủ vị, một nha hoàn lạ mặt đứng bên cạnh đang rót trà cho bà, thấy hai người tiến vào, liền lanh lẹ rót thêm hai chén trà dâng tới.
Lý Phượng Kỳ thờ ơ liếc mắt một cái, không nhận trà.
Thị nữ kia rụt rè liếc nhìn hắn, có chút luống cuống nói: "Vương gia?"
"Ngươi hôm nay vừa tới, chưa biết Vương gia không thích uống trà." Diệp Vân Đình tự cầm lên một chén, nắp chén quét nhẹ bọt trà, thản nhiên nói lý do: "Lui xuống đi."
Nha hoàn kia vô thức liếc nhìn Thôi Hi phía sau, khuỵ gối chào rồi lui xuống.
Thôi Hi thấy thế cười nói: "Bệ hạ biết lão Vương phi hồi kinh, sợ người trong phủ quá ít, hầu hạ không chu toàn, đặc biệt sai ta chọn thêm một vài nha hoàn được việc đến phục vụ. Vương gia nếu không thích nha hoàn kia, ta sẽ hồi cung rồi đưa thêm mấy người lanh lợi nữa đến."
"Không cần." Lý Phượng Kỳ tự tiếu phi tiếu* liếc hắn một cái: "Vĩnh An vương phủ ta không nuôi người nhàn rỗi."
*cười như không cười
Thôi Hi vẫn mỉm cười không đổi: "Đây là tấm lòng của bệ hạ."
Lý Phượng Kỳ khẽ hừ một tiếng, không muốn cùng hắn nói qua nói lại, khoát tay nói: "Người để lại, ngươi giúp ta chuyển lời lại, cứ nói ngày khác ta sẽ vào cung...tạ ân."
"Tạ ân" hai chữ hắn nói rất nặng.
"Lời vương gia nói thần sẽ chuyển tới bệ hạ." Thôi Hi cung kính khom người, mắt nheo lại giống như hồ ly: "Thần về cung phục mệnh."
Thôi Hi mang người rời đi.
Trong sảnh trừ người hầu chỉ còn ba người.
Bầu không khí nhất thời lặng im, lão Vương phi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chính, cúi đầu nhìn chăm chú chén trà trong tay, suy nghĩ xuất thần.
Lý Phượng Kỳ hơi nhíu mày, sắc mặt nhìn không quá tốt.
Hạ nhân đứng cạnh hầu hạ, dáng vẻ mắt xem mũi mũi nhìn tim, cả hít thở nhẹ cũng không dám, sợ kinh động đến chủ nhân.
Diệp Vân Đình thấy thế ho nhẹ một tiếng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí quái dị: "Mẫu thân... Người đi đường mệt nhọc, đã dùng bữa tối chưa? Để ta bảo hạ nhân đi chuẩn bị."
Lão Vương phi là mẫu thân của Lý Phượng Kỳ, mà y là Vương phi của Lý Phượng Kỳ trên danh nghĩa, về tình về lý đều nên gọi một tiếng mẫu thân.
Lão Vương phi lúc này mới chú ý tới y, nhìn y một cái rồi nói: "Ngươi chính là người được gả cho Hàm Chương xung hỉ?" Bà nhớ lại một chút: "Là đại công tử phủ Tề quốc phải không?" Vân Đình hơi sửng sốt, nghĩ thầm đây chắc là tên chữ hoặc nhũ danh của Lý Phượng Kỳ, mới nói: "Vâng, nhi thần tên là Vân Đình."
"Mấy ngày nay ngươi vất vả chăm sóc Hàm Chương rồi." Lão Vương phi khẽ gật đầu, nhìn sang thiếu nữ đứng bên phải, kêu một tiếng "Ỷ Thu".
Ỷ Thu nghe tiếng nâng lên một hộp gỗ bằng bàn tay, đưa tới trước mặt Diệp Vân Đình, cười nói: "Đây là lão Vương phi cố ý chuẩn bị cho Vương phi, đã được làm lễ trước mặt Phật Tổ, Vương phi nhìn xem có thích hay không."
Người lớn trong nhà ban thưởng đâu dám khước từ.
Diệp Vân Đình không từ chối, mỉm cười nhận lấy, đem hộp gỗ mở ra, bên trên tấm lụa đỏ là một miếng ngọc bội phỉ thuý khắc hình hoa sen trong nước.
********
11.04.2021
10.05.2023. Beta lần 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT