Mười vạn quân Huyền Giáp đi tới biên giới Ký Châu và Lê Châu, thời điểm nghĩa quân phát hiện ra bọn họ, Huyền Giáp quân cách thành Lê Châu không tới 200 dặm.
Thám tử sợ mất mật chạy như bay về doanh trại báo tin: "Vĩnh An vương, Vĩnh An vương dẫn người đánh tới!"
Âm thanh chói tai vang đi thật xa, khiến binh sĩ trong quân hỗn loạn.
Sắc mặt Đông Sơn vương trầm xuống, khẽ quát một tiếng mới tạm thời làm yên lòng binh sĩ đang bất an, lập tức chạy về lều báo tin cho bốn vị còn lại.
Thám tử chạy nhanh đến, vừa sợ vừa mệt, vào trong lều ngã co quắp trên mặt đất.
"Ngươi chắc chắn là Vĩnh An vương?" Trung Sơn Vương nhấc người lên, đôi mắt trợn to hơn chuông đồng.
"Chắc chắn. Tất cả đều mặc áo giáp đen, dội quân mênh mông không thể đếm hết được." Thám tử lắp bắp nói: "Còn có cờ đen nữa."
Huyền Giáp quân xưa nay nổi danh bởi áo giáp đen và lá cờ đen thêu chữ Kỳ vàng. Quân Huyền Giáp chỉ hơi động đã như mây đen áp thành, người nhát gan mà từ xa nhìn thấy bọn họ đã sợ đến vỡ mật.
Bây giờ thám tử cũng thế.
Bọn họ một đường đánh tới, gặp quân Bắc Chiêu đều yếu hơn, đánh không được hai ba lần đã tản đi, chưa từng gặp qua đội quân khí thế hùng hậu như vậy?
Đội quân Huyền Giáp mặc giáp đen, gánh cờ lớn, xếp hàng chỉnh tề chạy về phương hướng biên giới Ký Châu, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân ầm ầm như tiếng sấm, mặt đất cũng rung lên, hắn đứng cách thật xa vẫn cảm giác sát khí sượt qua da thịt.
"Bây giờ nên làm thế nào cho phải?" Trung Sơn Vương thấy cả người hắn run cầm cập, sai người đưa hắn ra ngoài, nói: "Chúng ta còn chưa động thủ, Vĩnh An vương đã dẫn người đánh tới, nhất định là do chúng ta tập trung ở gần biên giới Ký Châu khiến Vĩnh An Vương không vui, trận này không thể đánh lại được! Giờ chúng ta cứ ở đây phòng thủ Lê Châu có được không?"
Hắn cằn nhằn liên miên, thỉnh thoảng còn oán giận hai câu, trận chiến này chưa đánh, hắn đã lập mưu chuẩn bị chạy trốn: "Nếu không chúng ta mau trốn đi." Hắn nhanh chóng tính toán, đau lòng nói: "Trong chuồng heo còn rất nhiều heo mẹ sắp sinh. Chắc không thể mang theo cùng.":))
Đông Sơn Vương nghe hắn đã lên kế hoạch thoát thân phải mang theo những gì, khóe mắt nảy lên, âm thanh u ám nói: "Đại ca, chúng ta còn chưa đánh đã bỏ chạy, sao có thể lập uy trong quân, Trung Sơn Vương sao còn uy nghiêm?!"
"Không còn thì không còn thôi!" Trung Sơn Vương chà một tiếng, đường đường một hán tử cao lớn lại sợ hãi vô cùng: "Ai cũng không dám đánh nhau với Vĩnh An Vương. Trở về nuôi heo ít nhất còn có thể giữ được một mạng."
Hắn nhỏ giọng thì thầm: "Huống hồ ta cũng không muốn làm Trung Sơn Vương."
Dường như chịu ảnh hưởng từ lời của hắn, Tây Sơn Vương và Nam Sơn Vương cũng nói: "Lời đại ca không phải không có đạo lý, đội quân Huyền Giáp uy danh hiển hách, đừng nói bây giờ đã mất trước tiên cơ, cho dù chúng ta chiếm trước tiên cơ tập kích cũng chưa chắc có phần thắng. Tạm thời tránh một chút sẽ tốt hơn."
Tây Sơn Vương nhìn về phía hũ nút chưa lên tiếng: "Lão ngũ ngươi thấy thế nào?"
Bắc Sơn Vương luôn luôn ngậm miệng như hồ lô trăn trở một lúc, ngập ngừng nói: "Nhưng chúng ta có thể trốn đi đâu? Ta nghe bên ngoài nói, sau này Vĩnh An vương có thể trở thành hoàng đế, chờ hắn ra tay rồi, sớm muộn cũng đánh tới chúng ta..."
"Ngũ đệ nói không sai." Đông Sơn vương tán thưởng liếc mắt nhìn hắn, không nghĩ tới Bắc Sơn vương ngày thường chất phác này bây giờ lại có chút quyết đoán.
Kết quả Bắc Sơn vương chờ hắn nói xong, liền chậm rãi nói tiếp: "Bằng không chúng ta đầu hàng đi, triều đình không phải đang chiêu an sao?" (Wattpad: @inhH49)
Đông Sơn Vương: "..."
Mẹ, một đám oắt con không có can đảm vô dụng!
"Đây là ý kiến hay." Trung Sơn Vương nghe vậy vỗ bàn: "Nếu chúng ta đầu hàng Vĩnh An Vương, có khi còn có thể làm quan."
Nam Sơn Vương thấy Tây Sơn Vương do dự không nói gì nên cũng có chút động lòng.
Ngược lại Đông Sơn vương nhìn sắc mặt mấy người, lường trước bọn họ nhát gan đối địch chính diện, âm thầm nghiến răng, trong mắt loé ra ánh sáng quỷ dị.
*
Chưa đầy một canh giờ, đội quân Huyền Giáp đã tới biên giới Ký Châu dựng trại đóng quân, cách đường ranh giới của bọn họ một khoảng.
Tin tức Vĩnh An Vương mang quân Huyền Giáp nhanh chóng truyền đi trong đội ngũ nghĩa quân, không ít binh sĩ chưa bắt đầu dối địch mà tâm đã loạn.
"Vĩnh An vương đến? Chúng ta còn đánh hay không?"
"Phí lời, cho ngươi đánh ngươi đi không?"
"Ta nào dám? Một tên Tây Hoàng có thể giết mười người của ta, mà một binh lính Huyền Giáp có thể giết cả mười tên Tây Hoàng. Đây không phải là đi chịu chết à..."
Những âm thanh nhỏ to này, Bắc Sơn vương đi hết một vòng nghe mọi người nói không đánh càng ngày càng nhiều cũng yên lòng hơn..
Nghĩa quân có nhân số đông đảo,nhưng đều là bách tính thông thường, có thể đánh được đến Lê Châu là do quan coi giữ những châu quận này không bằng phế vật. Nếu thật sự đánh nhau thì quân Huyền Giáp cũng chẳng sợ gì, nhưng vẫn tạo nên thương tổn, cho nên có thể không đánh mà thắng là tốt nhất.
Thừa dịp không có ai chú ý, sau khi truyền tin cho Chu Liệt xong, Bắc Sơn Vương trở về lều trại tìm Trung Sơn Trương đàm đạo.
Chỉ mới gần đi tới lều trại của trung Sơn Vương đã nghe thấy bên trong đang tranh cãi ầm ĩ.
Một giọng nói khác hiển nhiên là của Đông Sơn vương.
Trong nhóm đầu lĩnh nghĩa quân chỉ có Đông Sơn Vương là người đọc sách, cũng có dã tâm to lớn nhất. Nhưng Trung Sơn Vương hắn phụ tá lại là một người không ôm chí lớn, chỉ là kẻ lỗ mãng một lòng nuôi heo, ngày thường Trung Sơn Vương luôn nghe theo hắn, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó.. Nhưng bây giờ đối mặt với quân Huyền Giáp, bên hiển nhiên không phải Trung Sơn vương lúc nào cũng ngớ ngẩn, lúc này hắn đã có ý kiến bất đồng.
Tiếng cãi vã bên trong đã tận lực đè thấp xướng, nhưng bắc Sơn Cương xuất thân ám vệ, lỗ tai thình nghe được rõ ràng mọi chuyện hai người đang nói. (Wattpad: @inhH49)
Đông Sơn vương muốn Trung Sơn Vương phái binh tập kích lúc nửa đêm, nhưng hiển nhiên Trung Sơn Vương không muốn để binh lính của mình đi chịu chết, càng không muốn vuốt râu lão hổ, đối phương dẻo miệng như thế nào hắn cũng không chịu đáp ứng.
Du thuyết hồi lâu không có kết quả, giọng nói Đông Sơn vương đã tới mức ngột ngạt ngoan ý, trên mặt vẫn cười nói: "Thôi, không nói những chuyện này nữa. Ta hơi cuống, đại ca cũng đừng chọc giận ta. Nếu đại ca không chịu, sau này ta cũng không nhắc lại, quân Huyền Giáp kia tới đâu hay tới đó."
Bắc Sơn Vương ẩn trong bóng tối nghe thấy tiếng Trung Sơn Vương nói " Nhị đệ thông suốt là tốt rồi", sau đó truyền ra tiếng chạm cốc.
Hai người đang uống rượu.
Ánh mắt hắn lóe lên, yên lặng đếm trong đầu từ một tới mười, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ngã xuống đất nặng nề. Tiếp theo thấy Đông Sơn vương mỉm cười từ trong lều đi ra, dặn dò thủ vệ cách đó không xa: "Trung Sơn Vương uống nhiều rượu. Đêm nay các ngươi đừng tới làm phiền hắn."
Nói xong lấy ra một chiếc mộc bài, chỉ vào mấy người nói: "Các ngươi đi theo ta".
Chờ hắn đi xa, Bắc Sơn vương mới lẻn vào trong lều kiểm tra, chỉ thấy Trung Sơn Vương gục mặt xuống bàn không còn động tĩnh. Đưa tay thử thăm dò hơi thở, cũng may còn có khí, chắc chỉ bị hạ mê dược.
Hắn cũng không quản nữa, đi ra khỏi lều vào rừng báo tin cho Chu Liệt.
*
Chu Liệt nhận thư cười hắc hắc, nói với thuộc hạ của mình: "Nhìn xem, vừa tới đã có người không thể chờ đợi đến tìm chết. Vừa vặn, gia gia giết hắn cho vui."
Nói xong lần lượt hạ lệnh bố trí, chỉ chờ đêm khuya Đông Sơn vương dẫn người tập kích.
Đông Sơn vương cũng không hề ngốc, hắn không định chính diện đối địch, mà ra chủ ý nửa đêm vòng hậu đốt cháy lương thảo. Lương thảo phía sau bốc cháy, toàn quân sẽ loạn, hắn thừa cơ đánh lén thì phần thắng sẽ lớn hơn nhiều. Chỉ cần trận đầu thắng, sĩ khí trong quân sẽ tăng, cỏ đầu tường giống nhau Nam Sơn Vương hay Tây Sơn Vương tất nhiên sẽ động lòng đề nghị của hắn.
Chỉ tiếc kế hoạch của hắn dùng nhầm chỗ.
Nửa đêm, thời điểm vạn vật tĩnh lặng. Một đội ngũ mang theo dầu hỏa lặng yên không một tiếng động vòng tới phía sau nơi tích trữ lương thảo, đang muốn đổ dầu hỏa ra ngoài, trên cổ đã có thêm một thanh đao.
Người chặn lại hành động của bọn họ mặc giáp đen, hung thần ác sát, hiển nhiên đã sớm chờ ở đây.
Nghĩa quân đến đốt lương thảo bị tóm gọn, tiểu tướng chỉ huy nói: "Đốt thêm mấy chồng nữa, đốt lớn một chút."
...
Đông Sơn vương dẫn người mai phục nhìn thấy lều trại đối diện bừng lên ngọn lửa lớn và tiếng quát tháo hoảng loạn, bĩu môi, chờ đến thời điểm không sai biệt lắm mới hạ lệnh: "Giết!"
Trung Sơn Vương không ở đây, lần này binh sĩ tới đây đều tương tối tin phục hắn. Sau khi nghe hắn ra lệnh, không hề chậm trễ xông về phía quân trại Huyền Giáp ánh lửa ngút trời.
Đông Sơn vương vẻ mặt tươi cười ẩn ở trong bóng tối, nhưng chỉ sau một chốc, nụ cười của hắn đã không duy trì được —— chỉ thấy bên trong ánh lửa, vô số binh lính Huyền Giáp được huấn luyện nghiêm chỉnh xông ra từ bốn phương tám hướng, bao vây người của hắn.
Vì lần này lén lút điều binh nên hắn chỉ mang theo không tới năm ngàn nhân mã. Vốn nghĩ tập kích đốt cháy lương thảo chỉ năm ngàn cũng đủ, ai biết vừa xuất hiện đã bị bao vây.
Đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị.
Trong lòng Đông Sơn vương cả kinh, đang muốn dẫn người thối lui đã thấy một hán tử cao lớn mang đại đao đi về phía hắn đang ẩn thân, cười híp mắt nói: "Ngươi chính là Đông Sơn vương? Lá gan lớn đó."
Nói xong không chờ Đông Sơn vương phản ứng đã hạ lệnh bắt tất cả lại.
Năm ngàn người tập kích, giống như đùa giỡn bị bắt sạch. Nghĩa quân vừa còn muốn chém chém giết giết, kết quả phát hiện Đông Sơn vương cũng đã bị tóm, sĩ khí mất hết, lần lượt đầu hàng.
"Trói hết bọn họ lại, ngày mai giải lên trước trận." Chu Liệt dùng sống dao vỗ lên người Đông Sơn vương thon gầy nhỏ bé, cười không có ý tốt: "Người này treo trên cột cờ. Nói với bên kia, chỉ cần đầu hàng sẽ không giết." (Wattpad: @inhH49)
*
Hôm sau trời vừa sáng, Trung Sơn Vương bị dội nước tỉnh, mở mắt đã thấy Bắc Sơn vương đứng trước mắt hắn, tiếng trầm thấp hờn dỗi mà nói: "Đông Sơn vương dẫn năm ngàn người tập kích đội quân Huyền Giáp đã bị bắt lại."
"????" Trung Sơn Vương khiếp sợ nhìn hắn: "Cái gì?"
Nam Sơn Vương a một tiếng: "Đông Sơn vương giấu chúng ta nửa đêm dẫn người đánh lén, kết quả bị bắt. Bây giờ bên kia đang gióng trống khua chiêng kêu gọi chúng ta đầu hàng. Nếu không đầu hàng thì sẽ lấy máu năm ngàn người kia tế cờ."
Trung Sơn Vương: "..."
Hắn sờ soạng trên người một vòng, quả nhiên không thấy lệnh bài đâu, hắn mắng lớn một tiếng: "Mẹ nó, lão nhị trộm lệnh bài của lão tử." Hắn gấp đến độ xoay vòng: "Ta đã nói không thể đánh!"
Hắn nhìn ba người còn lại, hỏi: "Các ngươi nghĩ thế nào?"
Bắc Sơn vương do dự nói: "Đánh cũng không đánh lại, nếu không đầu hàng đi."
Nam Sơn Vương và Tây Sơn Vương hiển nhiên không cam tâm lắm, nhưng lại sợ chết, chậm chạp không mở miệng.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Trung Sơn Vương nói: "Vậy ta và lão ngũ dẫn người đi đầu hàng trước." Nói xong ôm lấy vai Bắc Sơn vương, hiển nhiên thật sự định đầu hàng.
Tây Sơn Vương và Nam Sơn Vương liếc mắt nhìn nhau, nghĩ Trung Sơn Vương giỏi đánh nhau nhất cũng đầu hàng rồi, bọn họ muốn đánh cũng không được cho nên đành vội vàng đuổi theo.
***
"Như vậy đã đầu hàng rồi sao?" Diệp Vân Đình nhìn Chu Liệt thả chim ưng mang thư hồi âm về, hơi buồn cười nhưng cũng hơi xúc động: "Cứ như vậy chịu trói sao, bọn họ đã đánh tới biên giới Ký Châu rồi." Đủ để chứng minh quan coi giữ các châu quận khác của Bắc Chiêu vô năng như thế nào, sợ chết mà không làm được việc.
"Đã quen với những ngày yên vui, quan coi giữ thành đã không còn huyết tính." Lý Phượng Kỳ bĩu môi: "Để bọn họ sống thêm mấy ngày vui vẻ nữa."
Ngày sau rơi vào tay hắn, đám rác rưởi này một người cũng sẽ trốn không thoát.
Ba mươi vạn nghĩa quân không phải số nhỏ, Chu Liệt dẫn người hợp nhất nghĩa quân, còn tình hình Ký Châu bên này cũng đã ổn định, Lý Phượng Kỳ sai người truyền ra hịch văn phê phán, nhắm thẳng vào Lý Tung.
Đoạn đầu hịch văn nhắc đến công huân của Vĩnh An Vương, tiếp đó chuyển đề tài, đề cập đến mối thù tiến đế giết huynh trưởng lên ngôi bất chính.
Mấy ngày nay, những bí ẩn thâm cung đã lan truyền khắp Bắc Chiêu, thân thế Vĩnh An vương càng khó nói rõ, vô vàn thuyết pháp. Nhưng lời đồn đại chung quy chỉ là lời đồn đại, phần lớn nói ngoài miệng nhưng trong lòng không coi là thật.
Nhưng bản hịch văn phê phán này đã thừa nhận thân thế của Vĩnh An vương —— hắn chính hài tử của Tiền Thái tử, mồ côi cha từ trong bụng mẹ.
Nếu không phải tiên đế giết huynh đoạt vị, Vĩnh An vương mới nên là người kế thừa giang sơn Bắc Chiêu. Năm đó tiên đế không chỉ đại nghịch bất đạo mưu hại huynh trưởng, còn ác độc hãm hại trưởng tẩu đang lâm bồn. May mắn lão Vĩnh An vương ra tay trượng nghĩa mới có thể cứu được hài tử của Tiền Thái tử.
Hịch văn truyền ra, người người trong thiên hạ đều căm phẫn.
Dân chúng đều cho là tiên đế đã làm đủ chuyện ác, nhưng thân thế Vĩnh An vừa sáng tỏ lại khiến bọn họ nhận ra, cõi đời này chuyện xấu mà Tiên đế làm quá nhiều quá đáng sợ, khiến họ giận sôi người.
Trong lúc nhất thời vô số văn nhân thư sinh soạn văn công kích, bách tính trên phố tức giận mắng chửi nhiều khôn kể.
Trên tường đường phố ngõ hẻm Kinh thành dán đầy những dòng chữ "Hôn quân", "Lên ngôi bất chính", "Thoái vị" bằng chu sa đỏ, còn có hình vẽ minh họa viết tên húy của Tiên đế Lý Càn, ai đi qua cũng nhổ vài bãi nước bọt. Cấm vệ quân từng điều tra xem ai làm chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng những người dân này làm chứng cho nhau, ai cũng không thừa nhận mình làm. Vì có chuyện lần trước làm gương, họ không dám tùy tiện bắt người nữa, chỉ có thể tăng cường nhân thủ đi xung quanh tuần tra, thanh lý "ô uế" trên phố lớn ngõ nhỏ.
Nhưng ban ngày bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, buổi tối lại có người lặng lẽ dán.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong kinh thành người người hô đánh, tất cả mọi người trong kinh thành đều không ưa chuột cống sống ngầm.
Hết chương 124.
18/08/2021
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT