Dương Bất Vĩ chết, xem như cấp cho bách tính ngoại thành câu trả lời, họ cũng không tranh chấp nữa.
Chủ lý ngoại thành Tào Nghị Nhân say rượu chậm trễ công việc, cũng may không tạo thành thành đại họa, chỉ bị phạt ba tháng bổng lộc. Xem ra muốn lấy công chuộc tội, hai ngày sau hắn trình lên phương án phá bỏ mâu thuẫn giữa hai phe lưu dân, từ từ hợp nhất họ.
Sau khi Diệp Vân Đình thượng nghị với hắn, đề ra chút ý kiến, việc này cứ theo đó tiến hành.
Thời điểm việc kiến thiết ngoại thành đi vào quỹ đạo, Chu Văn cũng từ Lục Châu trở lại, mang theo bức thư do Tất Điển tự tay viết.
Trong thư Tất Điển đồng ý đề nghị hợp tác của Lý Phượng Kỳ, đưa ra một chút điều kiện, lập tức đưa tới 3 vạn kiện quần áo mùa đông, cùng với năm vạn thạch gạo đến Lục Châu, yêu cầu như thế cũng không tính là quá phận, thậm chí so với tưởng tượng của Diệp Vân Đình còn dễ dàng hơn chút.
"Chỉ có chút điều kiện như vậy?" Y cho là Lý Phượng Kỳ chủ động nói chuyện hợp tác, Tất Điển phải nắm cơ hội đòi thêm chỗ tốt, nhưng vị thứ sử Lục Châu này so với tưởng tượng của y không giống lắm.
"Vâng, chỉ có những thứ này." Chu Văn nhìn ra nghi ngờ của y, chà một tiếng, cảm khái nói: "Ta cũng nghi hoặc không thôi, nhưng Tất Điển trực tiếp đưa ta đến quân doanh Lục Châu, tình huống trong doanh trại... Cũng không lại khi Tất Điển vội vã như thế."
Lục Châu ở đông bắc, lần này cũng chịu ảnh hưởng lớn từ tuyết tai. Tất Điển vì chuyện cứu tế, chỉ có thể mở kho phát thóc. Thậm chí còn xuất kho của tướng lĩnh cứu tế. Vốn muốn cầu viện triều đình, ai biết Ân gia âm thầm tạo phản.
Tất Điển là phó tướng tâm phúc của Ân Tiếu Chi, nhưng cố tình trước khi Ân Tiếu Chi khởi sự hắn đều không biết chuyện, dẫn đến tình cảnh của hắn vô cùng lúng túng.
Lương thảo Ân gia đều tăng cường cho Trung Châu Ký Châu, với Lục Châu chỉ là mẹ kế. Triều đình cũng bởi vì quan hệ giữa hắn và Ân thị mà không đưa tiếp tế tới. Vậy nên những này qua, Lục Châu vô cùng gian nan. Quần áo lương thực mùa đông không đủ, không có chỗ cầu viện, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, ngóng trông trời đông giá rét kết thúc.
Cho nên thời điểm Chu Văn tới cửa làm thuyết khách, Tất Điển không chút do dự liền đồng ý. Yêu cầu duy nhất chính là lập tức đưa đồ tới cho hắn.
"Hắn cũng là người rõ ràng." Lý Phượng Kỳ nói với Chu Văn: "Sai người âm thầm chuyển vật tư tới Chu Câu trấn, từ Chu Câu Trấn chuyển đi Lục Châu, cẩn thận chút, đừng để cho Ký Châu phát hiện."
Có Tất Điển phối hợp, bọn họ sẽ không lo về sau Ân gia gây khó dễ
***
Hắc Cửu ở biên giới Vị Châu chờ đến hẹn nhưng không thấy Dương Bất Vĩ xuất hiện liền biết kế hoạch này xảy ra sự cố.
Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành, hắn cũng không dám trở lại như vậy, chỉ có thể mạo hiểm lần thứ hai cải trang vòng về Vị Châu, thám thính tình hình của Dương Bất Vĩ.
Kết quả vào thành, liền nghe thấy tửu lâu trà tứ đều đang bàn luận chuyện Vương gia và Vương phi nhanh trí phá tan âm mưu của phản đảng n thị, nghe thêm chút nữa, chính Dương Bất Vĩ và đám tử sĩ đa bị chém chết. Hắc Cửu thầm nghĩ không tốt, vội vã muốn ra khỏi thành báo tin, nhưng không biết mình sớm đã bị theo dõi, mới vừa cửa thành đã bị một đám người vây quanh, trực tiếp giải vào nhà lao.
Nhà giam này chuyên giam giữ gian tế hoặc thích khách, bên trong có đầy đủ mười tám hình phạt tàn khốc.
Ngũ Canh tự mình thẩm vấn, sau một ngày một đêm, Hắc Cửu liền khai nhận hết.
Tờ khai nhận tội của hắn được đưa đến tay Lý Phượng Kỳ, Lý Phượng Kỳ liếc nhìn, ném cho Khương Thuật: "Ngươi chọn hai vạn nhân mã, đưa tờ khai và Hắc Cửu tới Ký Châu, nói cho Ân Tiếu Chi, nếu hắn tự mình đến phủ đô đốc nhận lỗi với Vương phi, bản vương bỏ qua việc này, nếu không, bản vương tự mình làm chủ thay Vương phi đòi công đạo."
Vừa nghe chuyện lớn, Khương Thuật liền dựng lại tinh thần. Cẩn thận cất tờ khai đi, khí thế mười phần vỗ ngực nói: "Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ khiến lão Ân thị kia tức giận đến ăn không ngon!"
Nói Ân Tiếu Chi chịu nhận lỗi sẽ bỏ qua việc này, chẳng qua chỉ tìm cái cớ khai chiến mà thôi.
Khương Thuật có tài mắng người, xưa nay khai chiến đều phái hắn đi khiêu khích quân địch. Bây giờ đối với n thị cũng giống vậy, Ân Tiếu Chi nửa thân thể đã sắp xuống mồ, hắn cho dù muốn bỏ xuống da mặt cũng không có gan đến phủ đô đốc nhận lỗi.
Vậy nên, trận chiến này bắt buộc sẽ diễn ra.
Ngày đó, Khương Thuật chọn hai vạn binh tới Chu Câu Trấn.
*
Cách ngày trở về của Hắc Cứu đã qua mấy ngày. Mấy ngày nay Hắc Cửu cũng không truyền bất cứ tin tức gì quay lại, thám tử lẻn vào Vị Châu cũng không có động tĩnh gì, Ân Thừa Ngô trong lòng cảm thấy bất an.
Nhớ tới thời điểm mỏ vàng bị đoạt đi, hắn cũng có cảm giác này, rốt cuộc đứng ngồi không yên, phân phó nói : "Lại phái người đi Vị Châu thăm dò một lần."
Hắc Cửu xưa nay làm việc thỏa đáng, nhiều ngày như vậy không truyền về tin tức, quá nửa đã xảy ra sự cố .
Người truyền tin vừa mới lĩnh mệnh ra ngoài liền va vào tướng lĩnh cưỡi ngựa đến báo tin, đối phương thở hồng hộc, trong tay cầm một phần thư tín, nhảy xuống ngựa trực tiếp chạy vào đại doanh: "Tướng quân, xảy ra chuyện rồi!"
Trời đông rét lạnh nhưng trên trán tướng lĩnh che kín một tầng mồ hôi hột, hắn hít sâu một hơi, mới khắc chế được run rẩy, đem thư trình đến trước mặt Ân Thừa Ngô.
Bên trong phong thư chính là tờ khai nhận tội của Hắc Cửu.
Dự cảm trở thành sự thật, Ân Thừa Ngô sắc mặt khó coi: "Hôm nay có chuyện gì?"
"Khương Thuật mang theo hai vạn binh mã tập trung hoả lực ở Chu Câu Trấn, tuyên bố..." Tiếng tướng lĩnh hơi ngừng lại, do dự nhìn Ân Thừa Ngô, cắn răng nói nốt: "Tuyên bố muốn lão tướng quân... áo trắng từ quan, đến Vị Châu nhận lỗi với Vĩnh An vương phi."
"Vĩnh An vương khinh người quá đáng!" Ân Thừa Ngô nghe vậy giận dữ, ném tờ khai nhận tội xuống dưới đất: "Đi, điểm binh, chuẩn bị nghênh chiến! Nhãi ranh Lý thị kia còn thật sự cho rằng ta sợ hắn sao?!"
"Nhưng lão tướng quân bên kia..." Tướng lĩnh nhớ tới lời lão tướng quân từng nói, ở thời điểm mấu chốt này, chớ gây sự với Vĩnh An vương.
"Tự ta đi nói." Ân Thừa Ngô âm u liếc nhìn hắn: "Ngươi đi điểm binh."
Tướng lĩnh lạnh cả tim, vội vàng khom người nhận lệnh.
Còn Ân Thừa Ngô giục ngựa hồi phủ đi tìm phụ thân mình.
Từ khi Nhị đệ chết đi, phụ thân đã già nua hơn nhiều, quân vụ Vân Dung cũng từ từ buông tay giao cho hắn. Hai cha con luôn luôn thống nhất ý kiến trong nhưng việc đại sự, chỉ vừa bất đồng do việc mỏ vàng của Chu Câu Trấn.
Phụ thân luôn nói không thể trở mặt với Vĩnh An vương, mà dưới cái nhìn của hắn, Vĩnh An vương cho dù dũng mãnh thiện chiến hơn nữa thì sao? Hành quân đánh trận, không chỉ dùng mưu, mà còn cần thực lực.
Binh lực Vân Dung, không thua kém gì với Bắc Cương.
Nếu lúc trước phụ thân không ngăn cản hắn đoạt lại mỏ vàng, bây giờ binh lực Vân Dung còn có thể tiến thêm một tầng nữa, cũng không đến nỗi làm giá treo quần áo cho người khác.
Giao ngựa cho người gác cổng, Ân Thừa Ngô bình tĩnh đi vào thư phòng.
Trong thư phòng, Ân Tiếu Chi đã bày xong bản đồ, hiển nhiên cũng biết tin tức, đang đợi hắn đến.
"Người là ngươi phái đi?"
Hắc Cửu hành động thất bại, Ân Thừa Ngô trên mặt chợt lóe một tia không tự nhiên: "Phải."
"Thôi. Việc này nhiều lời vô ích." Ân Tiếu Chi tuy tức giận hắn lén lút hành động, nhưng ván đã đóng thuyền, truy cứu nữa cũng muộn: "Khương Thuật được phái tới đánh trận đầu, trận chiến này xem ra bắt buộc phải diễn ra."
"Muốn chiến thì chiến, chúng ta sợ gì chứ?" Ân Thừa Ngô nói: "Binh lực Vân Dung chẳng kém hơn binh lực Bắc Cương, nếu thật muốn đánh, thắng bại khó liệu."
Ân Tiếu Chi lắc đầu chỉ và vị trí Lục Châu trên bản đồ: "Tây Hoàng đã không ra thể thống gì, Bắc Cương không còn nỗi lo về sau, chiếm được đại nghĩa, Vân Dung hai mặt giáp địch, nếu thật sự đánh một trận, chúng ta lo lắng càng nhiều. Lúc trước ta phái người đi liên hệ Tất Điển, hắn đều tránh không gặp. Cái này cũng là mầm họa."
Hắn lo lắng nhìn dư đồ.
Bên trên dư đồ, Ký Châu bị Vị Châu và Lục Châu vây kín, một khi Tất Điển liên thủ với Lý Phượng Kỳ, Ký Châu hai mặt giáp địch, rơi vào thế bị động.
"Tất Điển làm người ngoan cố, làm việc rụt rè, sao có khả năng liên thủ với Vĩnh An vương?" Ân Thừa Ngô không vừa mắt Tất Điển, phó tướng này của phụ thân hắn, trên chiến trường thì có mấy phần dũng khí, nhưng ngày thường làm việc ngó trước trông sau, không dám làm liều. Vậy nên lúc trước khởi binh, vì phòng ngừa Tất Điển phản bội nên bọn họ không tính Lục Châu vào.
Sau đó bọn họ phái người tới Lục Châu, nhưng Tất Điển mượn cớ trốn tránh không gặp, hiển nhiên là khiếp đảm sợ lớn chuyện, tình nguyện làm rùa rụt cổ ở đông bắc.
Ân Tiếu Chi nghe vậy thở dài một hơi: "Cũng được, trận chiến này tóm lại tránh không được." Hắn hơi trầm tư, nói với n Thừa Ngô: "Ngươi dẫn người nghênh chiến, ta phái người đến Lục Châu một chuyến, thử thuyết phục Tất Điển liên thủ với chúng ta."
Hắn nghĩ, Tất Điển dù sao cùng từng là phó tướng của hắn, cũng nên nể mặt mũi hắn mấy phần. Coi như không hợp tác với hắn, chỉ cần y có thể nhớ cũ chủ, không liên thủ với Vĩnh An vương, phần thắng của bọn họ sẽ nhiều hơn mấy lần.
Hết chương 116.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT