Chu Văn bí mật đi Lục Châu. Vì không để Dương Bất Vĩ phát hiện đầu mối, nói với bên ngoài là tới Chu Câu Trấn tiếp nhận mỏ vàng. Kì thực sau khi đến Chu Câu Trấn, hắn sẽ từ Chu Câu Trấn chuyển đường trực tiếp đến Lục Châu.

Dương Bất Vĩ quả nhiên không phát hiện ra chuyện gì không đúng, khi Chu Văn đi được mấy ngày, hắn vẫn chưa có động tĩnh, ngược lại ám vệ âm thầm theo dõi hắn đến báo, Dương Bất Vĩ cùng người kia lặng lẽ ra khỏi thành, đi tới một trang tử nhỏ ngoại thành. Trong trang tử kia có khoảng bốn mươi người, đều là tử sĩ.

Diệp Vân Đình suy đoán không lâu lắm Dương Bất Vĩ sẽ tìm cơ hội động thủ

Y cũng không gấp, mỗi ngày giống như lúc trước, ban ngày bận rộn chuyện ở phường may, thỉnh thoảng cùng Chu Liệt ra ngoại thành kiểm tra tiến độ của các công trình kiến thiết. Chỉ chờ Dương Bất Vĩ ra tay.

Như vậy lại qua mấy ngày, hôm đó, Diệp Vân Đình đang thương nghị với Chu Liệt việc sắp xếp nơi ở cho lưu dân thì nghe phía dưới đến báo, lưu dân ở ngoại thành xảy ra tranh cãi, thậm chí còn có thương vong.

"Chuyện gì xảy ra?" Diệp Vân Đình cả kinh, lập tức đứng dậy, ra hiệu với Chu Liệt bàn việc sau, theo người báo tin ra khỏi phủ đô đốc.

Việc kiến thiết ở ngoại thành đã từ từ hoàn thiện, lưu dân cũng bắt đầu ổn định, nếu lại sinh ra nhiễu loạn, nỗ lực lúc trước đều uỗng phí.

"Có hai nhóm người đánh nhau." Quan viên báo tin vừa theo y ra ngoài vừa nói lại tình hình xảy ra cho y nghe.

Đám lưu dân mấy ngày nay vẫn nghỉ ngơi cùng nhau, những người có quan hệ tốt sẽ nghỉ cùng một chỗ, từ từ tạo thành đoàn thể nhỏ. Bởi vì ngày thường những người này đều làm việc nên không có xung đột, nên không ai quản chuyện những người này lén lút kết bè kết đảng. Nhưng hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, hai nhóm người này sáng sớm ra ngoài làm việc đã đánh nhau, sau khi chết hai mạng người, đả thương thêm mấy người thì sự tình nháo lớn hơn.

Lúc này chỗ hổng của việc kết bè kết phái mới lộ ra, nhóm có người chết muốn nợ máu phải trả bằng máu, không chịu giảng hoà. Nhóm kia lại che chở người động thủ, có chết cũng không thừa nhận người do bên mình giết. Hai bên giằng co, đội tự về thành lập bởi lưu dân cũng đến điều giải, nhưng song phương không chịu khuất phục, cục diện nhất thời rối loạn.

Bước chân vội vàng của Diệp Vân Đình dừng lại, đảo mắt nhìn qua đám quan viên, ánh mắt hơi trầm xuống: "Sao việc nhỏ này cũng không giải quyết được, còn muốn báo ta tới đây?"

Người báo tin là quan thất phẩm, gần đây hắn được điều đến ngoại thành làm việc, Diệp Vân Đình đã gặp người này mấy lần, người này tính cách nhát gan, nhưng thắng ở chỗ nghe lời chịu làm, trong ngày thường nghe lệnh làm việc, tuy rằng không có chủ kiến nhưng chưa từng để xảy ra sự cố gì. Bây giờ gặp chuyện như vậy tìm y đến cũng có lý. Nhưng vấn đề là người này lại làm việc vượt cấp, dựa theo quy trình bình thường, hắn phải đi báo cho thượng cấp của mình là Tào Nghị Nhân trước. Coi như tình thế có nghiêm trọng, cần y phải ra mặt thì cũng nên là thượng cấp của hắn đến báo tin.

Bây giờ tự ý tìm hắn đến đây, Diệp Vân Đình không thể không để ý thêm mấy phần.

Vị quan kia nghe vậy sửng sốt một chút, ấp a ấp úng nói: "Tào đại nhân tối hôm qua uống nhiều rượu, hôm nay thân thể không khỏe, vẫn ở trong phủ nghỉ ngơi."

Kỳ thực đây lời giải thích uyển chuyển, kì thực là tối hôm qua thượng cấp của hắn uống say như chết, hôm nay thời điểm hắn đi tìm người còn chưa tỉnh. Hắn gọi như thế nào cũng không dậy, chính mình không quyết định được, chỉ lo làm trễ nải gây ra đại loạn, không có cách nào mới đến tìm Diệp Vân Đình chủ trì đại cục.

"Uống nhiều rượu?"

Chắc chắn là do con sói ác Dương Bất Vĩ, Diệp Vân Đình suy nghĩ thêm một chút, việc này mấu chốt là lưu dân có chuyện, cố tình người trách việc này lại uống nhiều rượu, khiến người phía dưới bắt buộc phải đến tìm y.

Mấy ngày nay y và Tào Nghị Nhân giao thiệp với không ít, ngày thường người này cẩn trọng, không giống người thiếu đúng mực, tùy ý không làm tròn bổn phận.

Việc này chắc chắn là có sắp xếp, trước tiên cố ý chuốc say Tào Nghị Nhân, sau đó gây hỗn loạn, hạ cấp không nghe được chỉ đạo của cấp trên chỉ có thể tới tìm y. Hợp tình hợp lý dẫn y đến ngoại thành.

"Có biết hắn uống rượu cùng ai không?"

"Hạ quan không biết." Quan viên kia suy tư một lúc, lắc đầu nói: "Tào đại nhân tuy rằng thích rượu, nhưng ngày thường cùng hắn luôn nói với hạ quan say rượu hỏng việc, trừ phi là ngày hưu mộc, nếu không sẽ không uống rượu."

Hôm nay sau khi có chuyện hắn đi tìm thấy thượng cấp say rượu bất tỉnh nhân sự, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đối phương có rượu tốt không nhịn được uống thêm vài phút thì cũng không nghĩ nhiều nữa.

Không hỏi được kết quả gì, nhưng Diệp Vân Đình vẫn cứ để ý nhiều hơn.

Hai người đuổi đến ngoại thành, chỉ thấy hai nhóm người còn đang đối đầu. Ở giữa bãi đất trống có hai cỗ thi thể phủ vải. Hai nhóm đều cực kỳ kích động, có khóc rống, cũng có chửi ầm lên.

Đội tự vệ ngăn ở chính giữa mới miễn cưỡng ngăn cản hai nhóm lao vào đánh nhau.

Diệp Vân Đình ở bên ngoài nghe lúc mới hiểu rõ đầu đuôi.

Hai nhóm người này, một nhóm là lưu dân bản địa Bắc Cương, mà một đạo khác là lưu dân chạy nạn đến từ các châu phủ khác. Hai nhóm người bởi vì bất đồng quê quán nên cũng phân nhóm ở, giữa hai nhóm ngày thường cũng có mâu thuẫn, tích lũy từng ngày cho đến hôm nay, bên trong đám lưu dân Bắc Cương có người chết.

Người chết là một thiếu niên, đệ đệ của người dẫn đầu nhóm lưu dân Bắc Cương. Càng trùng hợp là thanh niên này hôm qua mới cãi nhau ầm ĩ, xảy ra xung đột với đám người lưu dân ngoại lai kia.

Sau khi phát hiện thi thể thiếu niên, người dẫn đầu kia trực tiếp mang người tới chất vấn bên đối diện, hoài nghi là đối phương ghi hận trong lòng giết người. Giữa hai nhóm người vốn đã chất chứa oán hận, thấy đầu lĩnh này khí thế hung hăng tìm tới cửa báo thù cho đệ đệ, thời điểm ngăn cản thì bắt đầu xô đẩy, đánh nhau.

Đứng ra đều là nam nhân nóng tính trẻ tuổi, lúc đánh nhau mù quáng, không biết làm sao lại chết người, vì vậy cục diện thành không thể ngăn cản.

Diệp Vân Đình nhíu mày, luôn cảm thấy bên trong chuyện này không đúng lắm.

Ngoại thành đông đảo lưu dân, tập hợp lại khó tránh khỏi sẽ có mâu thuẫn, Diệp Vân Đình biết chuyện này. Những những lưu dân này đều rất quý trọng cuộc sống an ổn không dễ có này, cho nên mặc dù có xung đột nhưng xưa nay chưa từng động thủ, nhiều nhất cũng chỉ cĩa miệng vài câu —— bọn họ sợ làm lớn sẽ bị đuổi đi, bởi vậy vẫn có chừng mực.

Nhưng tình cảnh hôm nay tràn ngập cảm giác quái dị.

Diệp Vân Đình vừa suy tư vừa đi đến giữa hai nhóm người.

Đầu lĩnh đội tự về thấy y tới, lau mồ hôi trán thở phào nhẹ nhõm.

Hai nhóm người nhìn thấy y cũng yên tĩnh lại, còn có người hô: "Vương phi, bọn họ khinh người quá đáng, ngài đừng để bọn họ chiếm được lẽ phải!"

Vừa dứt lời có một người khác lật lọng châm chọc: "Muốn phân xử cũng là chúng ta phân xử, các ngươi sáng sớm xông lại kêu đánh kêu giết, còn giết người của chúng ta, nên bị bắt hết lại!"

"Vừa ăn cướp vừa la làng, các ngươi còn mặt mũi không?! Giết người đền mạng, nên bắt hết bọn ngươi lại, đuổi khỏi Bắc Cương!"

"Không sai! Các ngươi từ chỗ nào thì cút về chỗ đó đi!"

"..."

Đám người vừa yên tĩnh lại la hét lên, đầu lĩnh đội tự vệ hô vài tiếng cũng không ai để ý tới, chỉ có thể lau mồ hôi duy trì trật tự, miễn cho quần chúng xúc động phẫn nộ phá phòng tuyến xông vào đánh nhau, gây tổn thương cho Vương phi.

Diệp Vân Đình đứng ở giữa cũng chưa nói lời ngăn cản. Y lạnh mặt nhìn đoàn người không ngừng chen chúc xô đẩy hướng phía trước.

Ánh mắt của y dừng lại, chầm chậm nhìn qua những gương mặt tràn ngập tức giận, sau đó liền phát hiện không đúng.

Những lưu dân này chưa từng đọc sách, lời mắng khó nghe, càng không có trật tự, chỉ thuần túy phát tiết tâm tình. Nhưng trong đám này có mấy người, không nói nhiều lời, sắc mặt vô cùng bình tĩnh nhưng mỗi lần lên tiếng, câu chữ đều kích động cảm xúc của những lưu dân này. Như giọt nước rơi vào trong dầu, khiến dầu văng đi tứ phía.

Ánh mắt y lạnh lùng, cơ hồ đã xác định xung đột này có người ở trong quạt gió thổi lửa, tận lực bốc cháy.

Mà mục đích... Nếu như y đoán không lầm, quá nửa là vì dụ y tới.

Một khi những lưu dân không kìm chế được nỗi lòng đánh nhau, y ở trong đó, bị đám lưu dân mù quáng "không cẩn thận" đả thương là vô cùng hợp lý.

Nhìn tình cảm hai nhóm lưu dân này xúc động phẫn nộ, một lời không hợp muốn đánh, Diệp Vân Đình cũng không lùi bước. Y lấy từ trong tay áo một chiếc còi đồng thổi một tiếng, tiếng còi vang vọng trên khoảng không, dẫn đám người đang phẫn nộ miễn cưỡng tìm về lý trí, yên tĩnh lại. Dồn dập nhìn về phía Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình thu còi, vẫn là dáng vẻ ôn hòa: "Việc này liên quan tới hai mạng người, không phải chư vị cứ cãi nhau ầm ĩ là ra kết quả. Hai người các ngươi cử ra người dẫn đầu theo ta đến nha môn xử lý việc này. Ta sẽ điều tra rõ mọi chuyện, xử lý công bằng."

Dứt lời, người ở chỗ này hai mặt nhìn nhau, hành động của Vĩnh An vương phi mấy ngày nay đều khiến người tin phục, nên bọn họ cũng không do dự, bên nhóm lưu dân Bắc Cương lưu dân đã có người đứng dậy: "Người bị giết chính là tiểu đệ của ta, ta theo Vương phi đến nha môn, chỉ cầu Vương phi cho tiểu đệ ta một cái công đạo, đưa tội nhân ra công lý!"

Thấy đối diện có người đi ra, lưu dân ngoại lai bên này cũng có một lão giả đứng dậy: "Người này chắc chắn không phải do bên ta giết, nhưng ngày hôm nay bọn họ giết chết hai người của chúng ta, tất cả mọi người đều có thể làm chứng. Lão hủ cũng đọc qua ít sách vỡ, nguyện ý đi cùng Vương phi."

Diệp Vân Đình đang muốn mở miệng gọi người theo mình đến nha môn, liền nghe bên trong nhóm lưu dân ngoại lai có người mở miệng, âm thanh không cao không thấp, nhưng vừa vặn để người nghe thấy: "Nếu tiến vào nha môn, sau đó như thế nào chúng ta đều không biết."

Có người lập tức phụ họa: "Phải, bọn họ đều là người Bắc Cương, chúng ta là người ngoại lai, cũng khôngcó ai cho chúng ta chỗ dựa..."

Phía đối diện vừa nghe đã thấy không vui: "Các ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Vương phi vô cùng công chính, các ngươi vu chúng ta không thành, lại muốn bôi đen Vương phi?"

Nguyên bản tình thế sắp được dẹp loạn, bởi vì mấy tiếng nói bất đồng lại nhóm lên đốm lửa.

Diệp Vân Đình híp mắt một cái, chỉ vào một người nói: "Dẫn hắn tới đây."

Đám người xung quanh người bị chỉ giãn ra một khoảng, hắn hoảng loạn nhìn quanh, mạnh miệng chất vấn: "Không biết ta đã làm sai điều gì? Sao Vương phi lại muốn bắt ta?"

Diệp Vân Đình không để ý tới hắn, ánh mắt quét một vòng, dựa vào ký ức chỉ thêm ba người nữa. Hai người trong nhóm lưu dân ngoại lai, còn một người trong nhóm lưu dân Bắc Cương.

Người của đội hộ vệ áp giải người lên, bốn người này sắc mặt kinh hoảng, không ngừng kêu oan.

"Các ngươi có biết bọn hắn không?" Diệp Vân Đình hỏi người dẫn đầu hai bên.

Hai người nhìn một chút, lắc đầu nói: "Không quá quen thuộc, có lẽ là người mới đến." Lại hỏi: "Các ngươi ở trong đội nào?"

Người dẫn đầu đều do lưu dân tự mình đề cử, bên trong bọn hắn đều phân tiểu đội, mỗi đội bố trí một tiểu đội trưởng, như vậy phân xuống từng bậc, càng dễ dàng quản lý và truyền đạt tin tức. Nếu có lưu dân mới gia nhập thì sẽ lập tiểu đội mới

Nhưng mà bốn người này lại ấp úng không đáp được.

Hai người dẫn đầu đều ý thức được chuyện không đúng, quay đầu hỏi tiểu đội trưởng nhóm mình: "Đây là người trong đội nào? Tự mình đến nhận đi."

Nhưng dứt lời cũng không có người đến nhận, trái lại có tiểu đội trưởng lên tiếng: "Không quen biết, không phải người trong đội chúng ta."

Ông lão dẫn đầu nhăn mày lại, hắn lớn tuổi, gặp nhiều chuyện yêu ma quỷ quái, lập tức ý thức được có điều không đúng, đôi mắt vẩn đục nhìn chăm chú bốn người kia, bỗng nhiên chú ý tới vạt áo bên trong thắt lưng của một người trong đó, kinh nghi nói: "Vạt áo hắn có máu!"

Diệp Vân Đình vừa nghe cũng nhìn chằm chằm về phía đó, quả nhiên cũng nhìn thấy bên trong vạt áo người kia có vết màu đỏ sẫm.

"Lôi vạt áo của hắn ra."

Người của đội tự vệ lập tức giải người lên trên, lôi vạt áo nhét trong quần của người kia ra, quả nhiên bên trên đẫm huyết, còn chưa khô hẳn, hiển nhiên là mới dính không lâu.

Diệp Vân Đình nhíu mày, nghĩ chút đã minh bạch máu này từ đâu tới. Quay đầu nhìn về phía hai người dẫn đầu: "Thời điểm xung đột có phải không tìm được người động thủ giết người không?"

Hai người cùng nhau lắc đầu: "Lúc đó tình huống hỗn loạn, không biết là ai đã hạ sát thủ." Chờ lúc sau đi hỏi cũng không có ai thừa nhận.

"Vậy xem ra đây chính là hung thủ." Diệp Vân Đình ánh mắt lạnh lùng, nói: "Áp giải người đi thẩm tra!"

Nói xong y ngước mắt nhìn về phía hai nhóm lưu dân còn chưa hiểu chuyện gì, cất giọng nói: "Chuyện hôm nay, chính là có người cố ý tạo nên. Ta sẽ điều tra rõ ràng chân tướng, có một câu trả lời cho người chết oan và đại gia ở đây." Nói xong dừng một chút, nhìn sắc mặt lưu dân, lại nói: "Đại gia nếu đã lựa chọn lưu lại Vị Châu, bất luận lúc trước các ngươi từ đâu đến, ngày sau đều là bách tính Vị Châu. Ta với Vương gia đều đối xử bình đẳng."

"Việc này tính chất ác liệt, chờ sau khi điều tra rõ ngọn nguồn sẽ công khai thẩm tra xử lí. Mọi người cứ về trước chờ rin."

Nói xong gật đầu với những người khác: "Đi thôi, đến nha môn."

Y xử lý công chính, còn nói công khai thẩm tra xử lí, lại bắt tới bốn người không rõ thân phận, lúc này trong đám người không ai lên tiếng nữa, đều đứng tại chỗ nhìn theo đoàn người đi về nha môn.

Tử sĩ ẩn thân trong đám người không dám tùy tiện quạt gió thổi lửa, mịt mờ trao đổi ánh mắt, chuẩn bị thực hiện phương án hai.

Trước khi bọn họ tới, chủ nhân đã thông báo, tốt nhất có thể khiến hai phe lưu dân tranh đấu, bên trong hỗn loạn thần không biết quỷ không hay động thủ giết chết Diệp Vân Đình, đẩy lý do cho đám lưu dân xúc động phẫn nộ. Nhưng nếu vạn nhất không thành, l nghĩ cách gây ra hỗn loạn, trực tiếp vây giết.

Lúc này bên người Diệp Vân Đình chỉ có người của đội tự vệ, những người này đều chọn ra từ đám lưu dân, thân thủ cũng không quá tốt.

Đây là cơ hội tốt nhất.

Mắt thấy người sẽ rời khỏi, mấy tên tử sĩ trao nhau ánh mắt sắc bén, rút ra dao găm chọc vào người bên cạnh, một bên hô lớn "Giết người" gây ra hỗn loạn, một bên tới gần chỗ Diệp Vân Đình.

Người bị đâm ôm vết thương kêu thảm ngã xuống, lưu dân bốn phía chấn kinh nhanh chóng tản ra, còn chưa chạy kịp lại có người ngã xuống bị thương. Vì không biết ai là người hại mình, đoàn người nhất thời hỗn loạn, kinh hoảng tránh né chạy trốn.

Diệp Vân Đình được đội tự vệ che chở, mắt thấy thế cuộc sắp loạn gây hậu quả không thể cứu vãn, lần thứ hai thổi còi đồng. Lần này tiếng còi sắc bén gấp gáp, còn chưa kết thúc đã nghe một tiếng hí dài đáp lại, sau đó có hai con chim ưng hình thể rất lớn lao xuống, móng vuốt sắc bén chộp tới dao găm của đám tử sĩ.

Tử sĩ bị tập kích, không kịp thu dao tránh né.

Lưu dân bốn phía rốt cục phát giác được ngọn nguồn nguy hiểm, dồn dập tránh né chạy trốn ngược hướng đám tử sĩ.

"Bắt hết lại!" Diệp Vân Đình thấy bách tính đã tản ra tránh né, lập tức hạ lệnh.

Theo tiếng còi tới không chỉ có chim ưng, mà còn có quân Huyền Giáp đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Lúc trước thế cuộc quá hỗn loạn, tử sĩ vẫn luôn dựa vào lưu dân yểm trợ, trốn trong đám người này, vì sợ gây thương tích cho người vô tội nên Diệp Vân Đình không lệnh quân Huyền Giáp ra tay, bây giờ lưu dân đã tản ra xa, tử sĩ mất đi yểm trợ, Huyền Giáp quân lập tức động thủ.

Hơn mười tử sĩ vốn muốn nhân hỗn loạn giết chết Diệp Vân Đình, nhưng còn chưa tìm được thời cơ động thủ đã bị Huyền Giáp quân vây nhốt. Mắt thấy không địch lại, mấy người liếc mắt nhìn nhau, định chọn hoành đao tự sát.

Cũng may Huyền Giáp quân phản ứng nhanh, bắt sống mấy người còn lại, mới không để họ chết hết.

"Mang người về." Diệp Vân Đình mặt lạnh như băng, trong mắt tràn đầy lệ khí.

Vì gây nên hỗn loạn mà những tử sĩ này không màng tới tính mạng người dân, vì bắt đầu không kịp phản ứng nên tổn thương rất nhiều người. Cũng may đúng lúc khống chế tình hình mới không khiến thương vong lớn hơn.

Mặc dù như vậy, nhìn những người lưu dân này trốn thoát mà vẫn bàng hoàng sợ hãi, trong lồng ngực y tràn ngập tức giận.

Dương Bất Vĩ muốn giết y, y cũng không cảm thấy phẫn nộ, nhưng lại dùng tính mạng lưu dân để che chắn cho mình, đúng là quá mức bỉ ổi không chừa thủ đoạn nào.

Lần đầu tiên y sinh ra sát ý, người ác độc như vậy, giữ lại chính là mối hại lớn.

Lệnh quân Huyền Giáp giải người về, Diệp Vân Đình không trở về huyện nha mà gọi lang vương đang đứng cách đó không xa đến, đi tới phủ của Tào Nghị Nhân.

Tào Nghị Nhân vừa mới tỉnh rượu đã biết được tin tức ngoại thành, thầm mắng mình say rượu hỏng việc, mặc xiêm y vội vàng ra khỏi thành, kết quả nửa đường gặp được Diệp Vân Đình.

Hắn khom người hành lễ, không dám nhiều lời, trực tiếp xin lỗi.

Diệp Vân Đình không nói linh tinh với hắn mà trực tiếp hỏi: "Tối hôm qua ngươi uống rượu với ai?"

Tào Nghị Nhân không rõ vì sao, nhưng vẫn thành thật đáp: "Dương Quân Sư, và Triệu tham tướng ạ."

Gần đây Dương Bất Vĩ có mấy vò rượu ngon, tối hôm qua mời hắn cùng mấy người khác cộng ẩm, hắn thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa cũng thật sự thèm rượu nên nhịn không được uống một vò, ai biết rượu này uống xong lại say như vậy, khiến hắn mắc phải sai lầm: bỏ lỡ đại sự.

"Quả nhiên là hắn."

Diệp Vân Đình ánh mắt lạnh lẽo, quay đầu hỏi: "Dương Bất Vĩ hiện tại đang ở đâu?"

"Ở lầu tuần tra tường thành."

"Mười người theo ta đi bắt người. Những người còn lại áp giải phạm nhân về nghiêm tội thẩm tra!" Diệp Vân Đình lửa giận bùng lên, không quản bây giờ chứng cứ không đủ, trực tiếp mang người tới lầu gác thành.

Động tĩnh ngoài thành Dương Bất Vĩ đã sớm biết. Hắn đang suy nghĩ nên lập tức rời đi hay án binh bất động, au một hồi lựa chọn án binh bất động.

Hắn làm rất kín kẽ, những người động thủ đều là tử sĩ, chỉ cần không có chứng cứ thì sẽ không dính líu gì đến hắn. Nhưng nếu hiện tại chạy trốn, ngược lại sẽ càng khiến người khác chú ý. Đến lúc đó n gia tuyệt đối sẽ vứt bỏ không để ý tới hắn, mà hắn chỉ có thể mai danh ẩn tích cả đời, làm một tù nhân trốn trại.

Hắn lấy lại bình tĩnh, chắp tay sau lưng tiếp tục tuần tra trên thành.

Diệp Vân Đình khí thế hùng hổ mang người tới tường thành tìm hắn, hắn còn nhíu mày, giả vờ kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bắt lấy." Diệp Vân Đình không nhiều lời với hắn, chỉ giơ tay lên, Lang vương bên người như một ngọn gió xông ra ngoài, đẩy Dương Bất Vĩ ngã nhào xuống đất, răng nhọn cách cổ họng hắn không quá một thước.

Dưới con mắt mọi người lần thứ hai cảm nhận được cảm giác khuất nhục không thể nói nổ như thế này, Dương Bất Vĩ nghiến chặt quai hàm nói: "Xin hỏi hạ quan làm sai chuyện gì, Vương phi sao có thể sỉ nhục ta như vậy?"

Diệp Vân Đình mặt không thay đổi nhìn hắn, thấy hắn lúc này còn có thể trấn định đóng vai người vô tội, cười lạnh nói: "Rất nhanh ngươi sẽ biết."

Nói xong gọi Lang vương về, nói với những người còn lại nói: "Áp giải người đi."

Huyền Giáp quân nghe theo lệnh y, không hề chậm trễ động thủ bắt hai tay Dương Bất Vĩ đan chéo sau lưng, áp giải người xuống dưới.

Hết chương 113.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play