Đương nhiên, thị vệ canh cổng sẽ không cho Diệp Vọng vào, nếu là người bình thường đến gây chuyện, họ sẽ cưỡng chế, đe dọa hoặc trực tiếp đuổi về là xong, nhưng ai lại không biết đây là tiểu bá vương của phủ Tề Quốc Công nổi danh kinh thành? Hiện giờ hắn đang chửi bới ngoài cửa phủ, ngoại trừ việc không mở cửa cho người vào thì đám thị vệ cũng không dám làm càn. Chỉ có thể tận tình khuyên bảo thuyết phục hắn rời đi.
Diệp Vọng đương nhiên không chịu.
Kể từ khi hắn biết Diệp Vân Đình được hoàng đế ban hôn, phải làm Vương Phi của Vĩnh An Vương một kẻ ốm yếu sắp chết, hắn cảm thấy rất khó chịu. Mấy ngày sau khi tin tức về hôn sự truyền ra, đám hồ bằng cẩu hữu* còn chê cười hắn, nói Diệp Vân Đình trở thành Vĩnh An Vương phi, sau này gặp mặt thì vẫn gọi là đại ca hay gọi là Vương phi? Cái xưng hô Nam Vương phi này, kể từ khi khai thiên lập địa mới là lần đầu xuất hiện, rất mới mẻ.
*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa, không định hướng, không nghề nghiệp gì cả
Mọi người đều xem Diệp Vân Đình như trò cười.
Diệp Vọng nghe thấy khó chiụ, trực tiếp lật bàn đen mặt bỏ đi.
Hắn chưa từng gọi Diệp Vân Đình là đại ca, say này đương nhiên cũng sẽ không gọi Vương phi, Diệp Vân Đình không có tên chắc?
Hơn nữa hắn không hiểu, rõ ràng hai năm trước có rất nhiều bà mối đến nói chuyện với Diệp Vân Đình. Hắn nghe mẫu thân nói, nhiều người trong số họ còn là tiểu thư danh giá quyền quý, nhưng mà y thà chết chứ không đồng ý. Thế nhưng bị chỉ hôn xung hỉ với người sắp chết, vậy mà y lại không phản đối.
Mặc dù phụ thân nói là hoàng mệnh không thể trái, nhưng Diệp Vọng ngẫm lại nếu là mình thì hắn thà chết chứ không đồng ý với loại hôn sự này. Hơn nữa với quyền thế của Quốc Công phủ còn có thể diện của phụ thân trước mặt thánh thượng, nếu Diệp Vân Đình thực sự không muốn, rõ ràng có thể xin phụ thân ra mặt cầu tình, tìm cách hòa giải từ chối.
Cho dù vô dụng, không cầu được phụ thân, y cũng có thể đến cầu xin hắn, tuy rằng tình cảm huynh đệ ít hỏi nhưng hắn cũng sẽ đi tìm mẫu thân giúp y. Dựa vào địa vị của Quốc Công phủ cộng thêm địa vị của nhà ngoại y –Ân gia hẳn là đủ đi.
Nhưng Diệp Vân Đình lại cứ thế chấp nhận mà không một lời phản kháng.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra vì sao Diệp Vân Đình không phản kháng. Mỗi ngày đi uống rượu lại nghe người khác nhắc đến Vĩnh An Vương cùng Vĩnh An Vương phi, hắn thấy phiền chết đi được, nên hắn chạy đến ở thôn trang ngoại thành cho yên tĩnh.
Nào biết sau mấy ngày trốn đi, khi hồi phủ hắn phát hiện Diệp Vân Đình đã gả đi Vĩnh An Vương phủ. Ngay cả ngày được trở về nhà y cũng không về.
Trong phủ nha hoàn sau lưng khua môi múa mép nói là Diệp Vân Đình leo được lên cao, không muồn về Quốc Công phủ. Hắn vừa trở về đúng lúc nghe được lời này nên quyết định đi tìm Diệp Vân Đình nói chuyện, hắn cần một lời giải thích.
Ai biết khi đến Vĩnh An Vương phủ, hắn thậm chí còn không được vào cổng.
Hắn vốn dĩ không tin lời từ miệng nha hoàn, nhưng bây giờ hắn cũng không chắc chắn nữa.
Diệp Vọng vẫn đứng ở cửa không chịu đi, mắng một trận khiến hắn mệt mỏi trở lại xe ngựa uống hai ngụm trà, ăn chút điểm tâm, chờ hết mệt lại ra mắng tiếp.
Hắn không tin Diệp Vân Đình có thể trốn trong Vương phủ cả đời.
Bên trong Vương phủ, sau khi nghe Quý Liêm truyền đạt lại, vẻ mặt Diệp Vân Đình không hề dao động, dường như đã quen với việc này: "Không cần quan tâm đến hắn, chờ hắn kêu mệt sẽ tự quay về. Nếu không chờ phía Quốc Công phủ nhận được tin tức, cũng sẽ phái người đến đen hắn về.''
Nhưng Lý Phượng Kỳ không nhịn được, khó tin nói: ''Nhị Thiếu gia Diệp gia trước giờ vẫn luôn như vậy?''
Mặc dù hắn đã sớm nghe được Nhị công tử Quốc Công phủ rất bướng bỉnh, nhưng cũng không nghĩ sẽ ngu như vậy.
Bất cứ ai có mắt đều có thể nhìn ra được hoàn cảnh hiện tại.
Hắn bị mù không nhìn ra thì thôi, lại còn tìm đến tận cửa yêu cầu giải thích.
Thật là ngu ngốc.
Biểu tình trên mặt quá rõ ràng, Diệp Vân Đình nhìn hắn, nhấp một ngụm trà, uyển chuyển nói: ''Hắn từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, trong nhà có rất nhiều chuyện... hắn không hiểu được.''
Từ nhỏ tới lớn, y rõ ràng là con trưởng nhưng lại sống trong một căn nhà cũ nhất trong phủ, bên cạnh chỉ có duy nhất bà vú và một thư đồng. Đến tuổi vỡ lòng thì không được đi học... Đủ loại bất công như thế nhưng Diệp Tri Lễ chỉ đưa ra lý do là y thân thể yếu đuối cần được tĩnh dưỡng.
Phần lớn mọi người đều biết nguyên nhân bên trong, chỉ có Diệp Vọng thực sự tin tưởng.
Y được Tư Thiên Giám chọn để gả xung hỉ cho Vĩnh An Vương, không liên quan gì đến số mệnh của y, mà vì chỉ cần y ở lại một ngày, địa vị Thế tử của Quốc Công phủ sẽ không thể danh chính ngôn thuận rơi xuống đầu Diệp Vọng. Cho nên y trở thành ''quý nhân'' có mệnh cách phù hợp với Vĩnh An Vương.
Nhưng Diệp Vọng không biết điều này.
Tính tình của hắn không thể nói là tốt hay không tốt, hắn không biết những việc cha mẹ đã làm, cũng không thể trách hắn được.
Nhưng Diệp Vân Đình rất thông minh, qua nhiều năm sống trong phủ nghe thấy nhiều lời bàn tán có nặng có nhẹ, lại nghe được những lời đồng tình hoặc châm chọc lạnh lùng, không thể nói trong lòng không oán hận. Y chỉ có thể lựa chọn chủ động tránh đi.
Chỉ là không ngờ tới Diệp Vọng sẽ đuổi đến tận Vương phủ.
''Diệp Tri Lễ một đời khôn khéo, sao lại mù quáng chọn người thừa kế như thế? Nắm trong tay mắt cá lại xem như châu ngọc....'' Lý Phượng Kỳ nhìn ra sự ảm đạm thoáng qua trong mắt y, khịt mũi nói: ''Nhưng thật ra ta là người có lợi.''
Những gì hắn nói rất tự nhiên trôi chảy, nhưng lời nói ra có vài phần ái muội.
Hai người hiện tại đã lên chung một con thuyền, sống chết còn chưa rõ, đều ăn ý mà không nhắc đến hôn sự, để tránh đôi bên cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên, câu này của hắn cũng là lần đầu tiên nói đến cuộc hôn nhân này, giọng điệu còn có chút đắc ý.
Diệp Vân Đình không rõ hắn nói ra những lời này có ý gì, nên chỉ có thể im lặng.
Quý Liêm vốn đang nhàn rỗi, lại chạy ra ngoài nghe Diệp Vọng mắng, nghe một hồi liền quay đầu về kể lại cho Diệp Vân Đình Nghe: ''Hắn lăn lộn ở ngoài lâu như thế mà cũng chỉ biết hai câu đó thôi sao? Nếu thiếu gia thực sự trèo được lên cao đã sớm đi ra ngoài lấy giẻ rửa bát bịt miệng hắn lại, còn đến lượt hắn kiêu ngạo sao?''
''Quý Liêm.'' Diệp Vân Đình tay cầm tách trà, liếc nhìn Lý Phượng Kỳ ở phía đối diện, trông thấy hắn ổn, mới quay sang nói với Quý Liêm: "Biết rõ nghe xong sẽ tức giận, ngươi còn đi nghe làm gì?''
Quý Liên há miệng thở dốc, muốn nói rằng chỉ là hắn quá tức giận. Nhưng nghĩ đến tính tình thiếu gia nhà mình, hắn vẫn thành thật ngậm miệng: ''Đã biết, ta sẽ không đi nữa.''
Bọn hắn không ra ngoài, đám thị vệ ở cửa cũng không chịu nổi Diệp Vọng la lối, khóc lóc.
Người thì không dám đuổi, người đi Quốc Công phủ báo tin nói rằng Tề Quốc Công và phu nhân đều không có ở trong phủ, hạ nhân cũng không có ai dám quản vị tiểu bá vương này, vì vậy họ chỉ có thể phái người đi tìm Tề Quốc Công trở về giải quyết. Nhưng mà cũng không biết phải đợi đến bao giờ mới tìm được người.
Thị vệ sợ hắn cứ ở cửa la mắng sẽ thu hút những người gần đó đến xem, làm cho sự việc trở nên tồi tệ. Khi đó tình hình bên trong phủ sẽ bị lộ ra ngoài, đến lúc đó bọn họ không thể ăn nói với người xung quanh.
Vì vậy thị vệ chỉ có thể đến mời Diệp Vân Đình.
''Diệp Vọng đến tìm ta?'' Diệp Vân Đình nghe thấy thống báo đang nằm trước trên giường la hán, trong ngực ôm bình nước nóng, trên mặt lại bày ra bộ dạng ốm yếu:''Ta còn chưa hết bệnh, cũng không tiện gặp người khác. Các ngươi bảo hắn về đi.''
Thị vệ khó xử: ''Nhưng Diệp nhị công tử nhất quyết không chịu đi.''
Diệp Vân Đình nhíu mày, làm khó hắn: ''Thôi, cho hắn vào đi, ta nói với hắn vài câu, khuyên hắn trở về.''
''Cái này..... e là không thích hợp.''
''Thế này cũng không được, thế kia cũng không được.'' Diệp Vân Đình nổi nóng, ho khan hai tiếng, trầm mặt nói: ''Vậy cứ để hắn ở ngoài quát tháo đi, ta còn đang bệnh, không có sức mà quản hắn.''
Dứt lời y nghiêng mình quay lưng về phía thị vệ, ra hiệu rằng y muốn nghỉ ngơi.
Thị vệ thấy thế trong lòng quýnh lên, có chút lỗ mãng nói: ''Vương phi nếu cứ để Nhị thiếu gia ở ngoài la mắng, nếu nháo thành việc lớn, Hoàng thượng sẽ trách tội.''
Hắn nói câu này không một chút cảm xúc, chỉ kém chĩa mũi kiếm về phía Diệp Vân Đình khiến hắn nhìn rõ thân phận và hoàn cảnh của mình.
Diệp Vân Đình đột nhiên ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn hắn mà không dám nói gì. Lồng ngực phập phồng, che miệng ho khan hai tiếng, vẻ mặt nhục nhã: ''Ta đi cùng ngươi, chỉ là đừng mong ta đi ra đứng ở cửa, lại nói không phải các ngươi không cho ta ra ngoài sao.''
Thị vệ nghe thế trong lòng do dự một chút, nhưng sau đó cảm thấy cũng không thể để người đứng ở cửa nói chuyện. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nói: ''Mời Vương phi.''
Dưới sự giúp đỡ của Quý Liêm, Diệp Vân Đình mặc quần áo và áo choàng rồi theo thị vệ ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, y quay lại nhìn Lý Phượng Kỳ, đôi mắt y trong trẻo như có thần quang.
Diệp Vân Đình đươc Quý Liêm hộ tống tới cửa, hai người từ một bên cửa hông ra ngoài, nhìn thấy Diệp Vọng đang đứng ngoài cửa, có vẻ mệt mỏi vì la mắng quá nhiều, gã sai vặt bên cạnh không ngừng an ủi hắn.
Hôm nay hắn mặc một cái áo choàng cổ tròn dài tay màu xanh đen với một đai ngọc bích xinh đẹp ở eo, trên đầu đội mũ bạc. Mặc dù hắn mới mười sáu tuổi nhưng vóc người so với Diệp Vân Đình còn trưởng thành hơn một chút, dung mạo hắn giống Ân phu nhân, lộ ra vài phần diễm sắc.
Nếu không phải hắn đứng chống nạnh như một vị bá vương, trong miệng còn đang chửi bới, chỉ nhìn bề ngoài thì hắn chính là một thanh niên tuấn tú..
Diệp Vân Đình nhìn hắn, suy nghĩ mấy lần, đột nhiên nhớ tới gì đó, tiến lên hai bước, nhẹ giọng nói: ''Thị vệ báo, nói ngươi tìm ta?''
Y đột nhiên lên tiếng khiến Diệp Vọng không kịp phòng bị một phen giật mình. Hắn lập tứ đè nén sự kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn y:''Ngươi rốt cục cũng chịu ra.''
Nói xong thấy mặt y trắng như tuyết, bộ dáng ốm yếu, hắn do dự nói: ''Ngươi bị bệnh sao?''
Diệp Vân Đình: ''Hôm trước bị cảm lạnh nhiễm phong hàn chưa khỏi.''
Diệp Vọng bất mãn nhíu mày nói: ''Nếu bị bệnh còn ra đây làm gì? Ta đưa ngươi vào. Ta chỉ có chút chuyện muốn hỏi ngươi, ở trong phòng nói cũng được.''
''Không cần đâu.'' Diệp Vân Đình ngăn hắn lại bằng một nụ cười dịu dàng: ''Vương gia đang bị bệnh, không thích ồn ào.'' Ánh mắt hắn nhìn quanh một vòng hướng tới đi về phía xe ngựa: ''Đó là xe ngựa của ngươi sao? Có chuyện gì ở trên xe ngựa nói đi.''
Diệp Vọng hiếm khi thấy y cười với mình như thế, hắn ngẩn người, ậm ừ miễn cưỡng dời đi: ''Vĩnh An Vương phủ đối xử với khách như vậy sao? Dù sao thì ta cũng là em rể của Vĩnh An Vương, đã đến cổng lớn thế mà đến tách trà nóng cũng không có sao?''
Diệp Vân Đình xoay người nhìn hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười nói: ''Hôm nay chiêu đãi không chu đáo, đợi ta hết bệnh lại mời ngươi tới làm khách được không?''
Diệp Vọng vốn muốn mượn cớ oán giận hai câu, giống như trước đây ở trước mặt Diệp Vân Đình phàn nàn rất nhiều. Nhưng lúc trước Diệp Vân ĐÌnh hoặc là không nghe thấy hoặc là chỉ có lệ ậm ừ vài câu.
Diệp Vọng hất cằm, tự nhủ có cả biển người muốn mời ta làm khách, tới hay không còn phải xem tâm tình của bổn thiếu gia.
Hắn thành thật đi theo Diệp Vân Đình vào trong xe ngựa.
Xe ngựa của Diệp nhị công tử hiển nhiên rất rộng rãi thoải mái, xe được trang bị lò sưởi và huân hương, sau khi buông rèm xuống, bên ngoài cũng không thể thấy được tình hình bên trong, Diệp Vân Đình có chút hài lòng.
Y định tương kế tựu kế diễn một vở kịch, nhân cơ hội này lợi dụng Diệp Vọng tạm thời rời khỏi Vương phủ đưa tin cho người của Lý Phượng Kỳ. Nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Vọng, y lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nếu Diệp Vọng phối hợp, có thể giúp Lý Phượng Kỳ gửi mật thư đến Bắc Cương.
*********
03.04.2021. Edit
09.05.2023. Beta lần 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT