*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiệc rượu Nguyên tiêu đến giờ tuất mới kết thúc.

Các tân khách lục tục rời đi, cuộc vui tan rã, trong phủ chỉ còn hạ nhân bận rộn thu dọn lại tàn cuộc. Lão Vương phi lớn tuổi, tinh thần kém hơn trước, lúc này đã chuẩn bị đi nghỉ ngơi, chỉ có Ỷ Thu còn lo việc ở hậu viện.

Diệp Vân Đình uống mấy chén rượu, đứng ở cửa như say như không say, tinh thần cũng tốt hơn.

Y nắm tay dắt Lý Phượng Kỳ đến đình giữa hồ ngồi một lúc, sau đó như nghĩ ra điều gì, lôi kéo người ra ngoài: "Chúng ta ra ngoài." Y cười cong mắt, giả vờ thần bí: "Dẫn ngài đến chỗ vui."

"Hả?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày, không cảm thấy thành Vị Châu này còn có chỗ nào tốt mà y biết mình không biết.

Nhưng Diệp Vân Đình dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, dáng vẻ không thể chờ đợi được nữa, hắn liền tùy ý để y lôi kéo mình ra cửa.

Diệp Vân Đình đã hết sức quen thuộc với ngõ ngách trong thành, lôi kéo Lý Phượng Kỳ đi tới khu phố chợ náo nhiệt nhất. Vì là Nguyên tiêu, trên đường treo đèn kết hoa, từng hàng đèn hoa đăng treo đầy cả con đường. Dân chúng trong tay cầm theo đèn hoa đăng đi qua đi lại, từ xa nhìn lạị đẹp lung linh.

"Đến xem hội hoa đăng sao?"

Dường như muốn bù đắp cho giao thừa quạnh quẽ, lần này hội hoa đăng Nguyên tiêu đặc biệt náo nhiệt, còn chưa đến gần,đã nghe thấy âm thanh rộn ràng huyên náo.

"Ừm." Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Diệp Vân Đình kéo hắn đi tới chỗ có nhiều người nhất: "Quý Liêm nói, hôm nay hội hoa đăng vô cùng náo nhiệt.Ta muốn cùng ngài tới xem một chút."

Y nghiêng mặt nói chuyện, gương mặt cong cong, dường như là uống nhiều rượu nên không trầm ổn ôn hòa như lúc thường, lộ ra y tính trẻ con hiếm thấy.

Lý Phượng Kỳ lúc này mới nhớ, y còn chưa từng được xem hội hoa đăng đêm Nguyên tiêu.

Chẳng trách hôm nay cao hứng như thế.

Khóe môi hắn cong cong, lôi kéo hắn đi tới một quầy hàng nhỏ, bỏ tiền mua hai cái mặt nạ.

"Trước tiên phải mang theo mặt nạ." Lý Phượng Kỳ thay y buộc chặt mặt nạ, hoa văn trên mặt nạ vừa vặn che nửa khuôn mặt y.

Diệp Vân Đình chưa bao giờ mang mặt nạ như vậy, thấy hiếm lạ vô cùng, nhìn đi nhìn lại Lý Phượng Kỳ: "Có tập tục đeo mặt nạ sao?"

Nào có tập tục gì? Chỉ không muốn dân chúng nhận ra bọn họ thôi.

Lý Phượng Kỳ mỉm cười, thuận miệng nói: "Trước đây có thật nhiều nam nữ trẻ tuổi ái mộ nhau, dựa vào đêm hội hoa đăng lén lút chạy ra ngoài gặp gỡ, nhưng sợ bị người quen nhận ra nên đều mang theo một chiếc mặt nạ. Sau đó lâu dần, nam nữ tham gia hội hoa đăng đều thích mang một chiếc mặt nạ."

"Vậy chúng ta mang mặt nạ, chẳng phải giống như trộm ra ngoài gặp gỡ nhau sao?" Diệp Vân Đình không ra ngoài xem hội hoa đăng bao giờ, chẳng hề biết tập tục nguyên tiêu. Bởi vậy y cũng không hoài nghi Lý Phượng Kỳ bịa chuyện dỗ mình, chỉ cảm thấy mới mẻ, cao hứng đeo mặt nạ, nắm tay hắn đi qua đám người du tẩu rộn ràng.

Lý Phượng Kỳ bị y lôi kéo, khóe miệng nhếch lên thật cao. Trong lòng thì lại nghĩ, nam nữ trốn ra ngoài gặp gỡ nhau đêm Nguyên tiêu không phải chỉ vì hội hoa đăng.

Nhưng nhìn Diệp Vân Đình cao hứng như vậy hắn cũng mặc theo ý y.

Hội hoa đăng Nguyên Tiêu, phân đoạn quan trọng nhất chính là đố đèn. Mỗi sạp hàng bày bán đèn hoa đăng đều có trò này, chỉ cần có thể đoán đúng đố đèn thì có thể nhận về một chiếc hoa đăng. Câu đố đưa ra tương ứng với đẳng cấp chiếc đèn, đố đèn càng khó, hoa đăng càng hoàn mỹ.

Diệp Vân Đình ánh mắt rạng rỡ, chỉ vào chiếc đèn hoa đăng hoàn mỹ nhất, hỏi Lý Phượng Kỳ: "Ta thắng chiếc đèn kia đưa cho ngài được không?"

Kỳ thực Lý Phượng Kỳ cũng không muốn mấy chiếc đèn hoa đăng này làm gì, nhưng khi Diệp Vân Đình hỏi, hắn giống như bị đầu độc, bất tri bất giác đáp lại: "Được."

Nghe hắn đáp ứng. Diệp Vân Đình quả nhiên kéo hắn đến chỗ nhiều người nhất, cũng là quầy hàng to lớn nhất đêm hội hoa đăng này.

Bên cạnh có người nghe thấy bọn họ đối thoại, cười trêu chọc: "Gấp cái gì, không ai giành với ngươi, đèn kia trưng cũng hai năm rồi nhưng vẫn chưa có ai thắng được. Hiện tại vẫn không có ai đoán ra, người ta còn coi đó là bảo vật trấn quán đấy."

Diệp Vân Đình nghe vậy ngừng lại động tác, nghiêng mặt nhìn người kia, tràn đầy tự tin cười rộ lên: "Vậy chắc là đang chờ ta đến lấy."

Người kia thấy y trẻ tuổi, ăn mặc liền phú quý, suy đoán chắc là công tử nhà ai nên cũng không đả kích y, chỉ cười nói: "Vậy tiểu công tử tới nhìn thử một chút."

Diệp Vân Đình hào hứng kéo Lý Phượng Kỳ đi lên phía trước, nói muốn lấy cái đèn hình rồng kia.

Người xung quanh nghe y muốn lấy cái khó đoán nhất, ồn ào đi theo. Chủ quán thấy thế cười híp mắt nói quy củ cho y: "Đèn rồng này là bảo vật trấn điếm của ta, nếu muốn lấy cái này thì trong thời gian đốt một nén nhang phải đoán đúng năm mươi câu đố đèn mới được, "

Năm mươi câu đố đèn không khó, nhưng cái khó là phải đoán ra hết trong một nén nhang. Hơn năm mươi câu đố đèn là tùy chọn, nếu không đoán được một câu cũng không tính là qua ải.

Diệp Vân Đình nghe vậy biểu tình lại vẫn bình tĩnh, gật đầu nói: "Ta biết rồi, tắt đầu đi."

Chủ quán đã lâu không gặp người trẻ tuổi kiêu ngạo như vậy, nghe vậy vui cười hớn hở, vui vẻ lấy câu đố dưới đáy hộp ra, thắp một nén nhang lên: "Công tử chọn đi, chọn rồi không thể đổi lại."

Diệp Vân Đình liếc mắt nhìn, những câu đố được đưa ra đều chưa được treo lên, y cũng không để ý, tiện tay mở ra một cái, bên trên viết "Đầu cầu giai nhân nói lời từ biệt, viết một chữ".

"Là 'Anh'." Y liếc mắt nhìn đã nói ra đáp án.

*anh trong hoa anh đào

Vừa dứt lời, lại lấy ra một cái khác: "Nếm thử rượu đường lê giữa không trung, tên một loài hoa."

"Lệ đường."*



Tốc độ của y cực nhanh, chỉ cần liếc nhìn câu hỏi đã đọc ra đáp án, trong nháy mắt trên mặt bàn đã chất mười mấy câu, chủ quán không tin chuyện ma quỷ, mở ra từng cái đọc, phát hiện hắn đều đoán đúng.

Người xung quanh thấy đây là nhân vật lợi hại, dồn dập kéo đến.

"Ngài mở cho ta đi." Diệp Vân Đình tự mở mười mấy cái, ngại mỏi tay, quay đầu nói với Lý Phượng Kỳ.

Tiếng nói của y trong trẻo, như gió xuân mưa phùn, âm cuối kéo dài, còn hơi mềm mại. Dừng bên tai Lý Phượng Kỳ như đang làm nũng.

Lý Phượng Kỳ trong lòng hơi ngứa, mím môi "Ừ" một tiếng, mở đố đèn cho y.

Hắn một bên mở, Diệp Vân Đình một bên đáp. Cơ hồ là Lý Phượng Kỳ vừa mới mở ra, y cũng đã nói ra đáp án, khiến người ngoài cảm thán kêu lên.

Một nén nhang mới đốt được một nửa, y đã đáp xong năm mươi câu đố đèn.

"Ta trả lời xong rồi." Ánh mắt Diệp Vân Đình sáng quắc nhìn chằm chằm chủ quán, chờ hắn đưa đèn cho mình.

Không nghĩ tới y có thể trả lời hết, chủ quán quay người đi lấy đèn mà mặt đau như cắt, nhưng cuối cùng vẫn phải giữ đúng lời đưa chiếc đèn rồng vô cùng hoàn mỹ cho Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình nhận lấy, nhưng nhét vào tay Lý Phượng Kỳ: "Cho ngài."

Lý Phượng Kỳ nhìn chiếc đèn hoa đăng kia, lại nhìn người vừa giải đố đèn giờ trở nên vô cùng nổi bật, khóe miệng cong lên, tiện tay ném một nén bạc cho chủ quán, kéo Diệp Vân Đình ra ngoài.

"Chúng ta đi đâu giờ?" Diệp Vân Đình thấy hắn vô cùng gấp gáp, đầy mặt không rõ.

Lý Phượng Kỳ không đáp lại, kéo y tiến vào một con hẻm tối tăm, đè người lên tường, hung hăng hôn lên.

Môi răng dán vào nhau, trằn trọc mút vào.

Một lúc lâu sau mới tách ra, Lý Phượng Kỳ lưu luyến khẽ cắn một cái lên môi dưới của y, mới trả lời vấn đề vừa hỏi: "Hôn ngươi."

Từ thời điểm Diệp Vân Đình kéo hắn đến xem hội hoa đăng, hắn đã muốn làm như vậy.

Mặt nạ đã bị gỡ xuống, hai ngườicọ mũi nhau, hô hấp giao hòa.

Diệp Vân Đình ngước mắt nhìn hắn, tiến vào bên trong một ánh mắt thâm trầm ôn nhu. Tròng đôi mắt màu đen phản chiếu ánh đèn ấm áp, mà sau ánh đèn đó, chỉ có hắn một người mà thôi.

Y ngẩng đầu lên, thở hổn hển hôn hắn.

Hai bóng người thon dài trong con hẻm tối tăm dây dưa gắn bó, tình cờ có người đi ngang qua, liếc mắt một cái liền vội vã rời đi, thầm nghĩ không biết thiếu niên nhà ai lỗ mãng không biết xấu hổ như vậy, dám ở trong ngõ hẻm hôn nhau.

...

Thời điểm hội hoa đăng kết thúc đã đến giữa giờ hợi.

Lý Phượng Kỳ một tay cầm đèn hoa đăng, một tay nắm tay Diệp Vân Đình, không nhanh không chậm trở về phủ đô đốc.

Dường như cõ xát trong hẻm quá lâu, môi Diệp Vân Đình còn hơi hồng, trên khuôn mặt trắng như tuyết liền lộ ra mấy phần xa hoa.

Ánh mắt Lý Phượng Kỳ dừng trên đôi môi hơi sưng của y, chờ tiến vào hậu viện, thừa dịp bốn bề vắng lặng, ghé vào bên tai y nói nhỏ: "Chúng ta trở về lại tiếp tục nhé?"

"..." Tiếp tục thì tiếp tục, người này mở miệng ra là nói mấy lời không đứng đắn..

Diệp Vân Đình liếc nhìn hắn, muốn rút tay ra cách hắn xa một chút, kết quả hắn nắm quá chặt, căn bản không rút nổi.

Vì vậy cuối cùng y chỉ có thể trầm thấp nói một tiếng "Được".

Lý Phượng Kỳ được như nguyện vui sướng nở nụ cười.

***

Sau ngày mười lăm là chính thức sang năm mới.

Tuyết lớn ngừng mấy ngày lại bắt đầu rơi, khí trời cũng càng lạnh hơn, không hề có dấu hiệu xuân về. Cũng may lưu dân Bắc Cương cơ bản đều có nơi đi, tuy rằng khí trời sai lệch chút, nhưng sống qua ngày cũng không quá khó khăn.

Mà những lưu dân ở ngoài Bắc Cương lại không may mắn như vậy.

Những ngày trời lạnh và tuyết rơi liên miên khiến nhiều bách tính trôi dạt khắp nơi. Lưu dân chết cóng bên đường nhiều vô số kể.

Diệp Vân Đình phái người tới các châu phủ khác xây dựng phường may cũng chiêu mộ được một nhóm lưu dân, nhưng so với số lượng lưu dân khổng lồ, cũng chỉ như muối bỏ biển.

Thời điểm nhận được thư hồi âm từ phường may Lê Châu, Diệp Vân Đình lộ vẻ mặt ưu lo: "Lê Châu bên kia truyền đến tin tức, quan phủ chỉ mở kho lương thực một lần, sau đó không có động tĩnh. Bây giờ rất nhiều lưu dân đã đầu phục quân khởi nghĩa, "

Thanh thế quân khởi nghĩa Niết Dương càng ngày càng lớn, Thẩm Trọng Dư mang binh trấn áp mấy lần nhưng chưa áp chế được, bây giờ vẫn đang giằng co nhau.

Diệp Vân Đình nhìn tin truyền đến cảm thấy khó lòng tin tưởng: "Lý Tung dự định bỏ mặc không quan tâm sao?"

Phàm là còn muốn ngồi vững trên long ỷ này, Lý Tung không nên bỏ mặc như vậy.

"Ngươi xem cái này một chút." Lý Phượng Kỳ đưa một phong thư giao cho y, trên mặt lộ chút trào phúng: "Không phải hắn không muốn quản, chỉ sợ hữu tâm vô lực."

Diệp Vân Đình nhận thư, phát hiện do Tiêu tác đưa tới.

Trong lòng nghĩ liêu có liên quan đến thân thế của Lý Phượng Kỳ, nhìn xuống lại phát hiện cùng án mưu phản của Triệu gia có liên quan.

Trước khi bọn họ rời khỏi kinh thành, Hàn Thiền đã muốn lật lại bản án Triệu gia, Lý Tung vì muốn hòa hoãn quan hệ với Hàn Thiền, không để ý sự phản đối của lão thần, khăng khăng tra rõ chuyện năm đó của Triệu gia.

Đã hai tháng trôi qua, án này cuối cùng cũng có tiến triển, mà bất ngờ lại liên quan tới huynh trưởng của tiên hoàng, cái chết của tiền Thái tử Lý Tốn.

Hết chương 109.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play