Ăn xong cơm tối, Lý Phượng Kỳ lấy cớ hai chân Diệp Vân Đình bị thương, ôm y trở về giường.

Bị ôm đi tới đi lui, Diệp Vân Đình cảm thấy có chút thẹn thùng, vành tai ửng đỏ, đáy mắt như đọng nước diễm lễ. Y nhẫn nhịn ngượng ngùng nói: "Ta có thể tự đi."

"Nhưng ta muốn ôm ngươi." Lý Phượng Kỳ dùng chóp mũi cà lên vành tai y, trầm giọng nói.

"..." Hắn nói trắng ra như vậy, càng khiến Diệp Vân Đình ngại ngùng, mím môi không nói.

Lý Phượng Kỳ đặt y trên giường, tìm một cây lược đến chải gọn mái tóc hơi rối của y, sau đó lấy dây cột ở phía sau.

Dây tóc màu lam nhạt tương xứng với mái tóc màu đèn, khiến cả người y càng dịu dàng và nhu hòa.

Diệp Vân Đình bị hắn nhìn cũng không dễ chịu, không nhịn được dùng ánh mắt khác nhìn hắn, nhưng cảm thấy như vậy khác gì mình tỏ ra yếu thế, vậy nên quay mặt đi, tìm đề tài khác nói: "Hiện tại trong thành thế nào rồi?"

Lý Phượng Kỳ âm thầm chậc lưỡi, không muốn trong bầu không khí kiều diễm như vậy lại nói chuyện sát phong cảnh. Nhưng Diệp Vân Đình hỏi, hắn không thể không đáp, chỉ có thể đã nắm tay y thưởng thức, nói mọi chuyện trong thành cho y nghe.

"Bây giờ đang thu dọn thi thể binh sĩ Tây Hoàng."

Trận chiến này vô cùng khốc liệt, toàn quân Tây Hoàng bị tiêu diệt, không chỉ là thi thể, còn lưu lại vết máu, cần nhiều thời gian thu dọn sạch sẽ, nhà cửa, đường phố bị tổn hại cũng cần tu sửa..

Cũng may dân chúng biết quân Tây Hoàng đại bại nên vô cùng vui mừng, dồn dập hỗ trợ thanh lý đường phố, phải dùng ba, năm ngày thì mới có thể trả lại dáng vẻ trước kia.

"Trận này có cần phải dâng sớ lên triều không?" Diệp Vân Đình suy nghĩ một chút, lại hỏi.

Tuy rằng chuyện không hợp Lý Tung đã bày ra mặt ngoài, nhưng bây giờ vẫn là quan hệ quân thần, chiến sự Bắc Cương không thể không báo lên triều đình.

"Đã sai người phi ngựa về kinh báo tin." Lý Phượng Kỳ vuốt ve ngón tay y một chút, lười biếng đặt cằm trên vai y, cọ khẽ vào vành tai: "Tiện đường báo thêm chiến tổn, để binh bô đưa kinh phí tới."

Tuy rằng với tình thế bây giờ, Lý Tung nhất định sẽ không để bộ binh tiếp tế cho hắn, nhưng nhất định phải tốn chút công phu để y phải khen ngợi đầu lưỡi, như vậy chọc tức được Lý Tung cũng đáng.

Diệp Vân Đình hiển nhiên có cùng suy nghĩ với hắn, nghĩ đến tình cảnh kia liền nở nụ cười.

...

Thánh chỉ khen ngợi của triều đình chưa tới, thư của quốc công phủ đã tới trước.

Thư do Ân Hồng Diệp đưa tới, sau khi nhận được thư Diệp Vọng báo bình an thì nàng viết lại phong thư hồi âm.

Diệp Vân Đình sai người gọi Diệp Vọng tới, mới phát hiện trên người hắn có vài vết thương to nhỏ.

"Thương thế của đệ..." Y vừa định hỏi sao lại bị thương, nhưng lại nghĩ đến Diệp Vọng đã vào quân doanh, thương thế này chắc vào lúc lên chiến trường. Y không nhiều lời, ngược lại hỏi: "Có mời đại phu xem qua chưa? Có nghiêm trọng không?"

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Diệp Vọng vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy những vết thương này chính là công huân của hắn, khoe khoang nói: "Ta giết hơn một trăm binh sĩ Tây Hoàng."

Hiện tại hắn đang ở dưới trướng Khương Thuật. Thời điểm Khương Thuật luyện quân xuống tay vô cùng độc ác, Diệp Vọng mới đầu tiến vào quân doanh còn chưa thích ứng kịp, dẫu gì trước giờ hắn vẫn là tiểu công tử chưa bao giờ chịu khổ, nhiều lần thiếu chút nữa đã buông bỏ, còn có một lần quá gian nan, trốn tại trong chăn lén lút khóc lóc một hồi, sau đó lại cắn răng chống đỡ đi tiếp. Hắn vẫn nhớ lời Khương Thuật từng nói trên giáo trường —— "Hiện tại ta đối với các ngươi tàn nhẫn, tương lai trên chiến trường, các ngươi mới có năng lực sống sót dưới đao man tử Tây Hoàng."

Lúc trước với lời này hắn không có cảm xúc gì, nhưng tận đến khi ra chiến trường, hắn mới cảm thấy những lời Khương Thuật nói vô cùng thiết thực.

Khương Thuật nói không sai.

Lúc hắn luyện binh mặc dù tàn nhẫn, nhưng đao của người Tây Hoàng càng thêm hung ác, nếu không phải cắn răng thao luyện những này qua, hắn sẽ không thể thoát thân dưới đao Tây Hoàng, chỉ bị thương nhẹ. Kiểm ke sau chiến, hắn thậm chí còn lập công, bây giờ đã từ vô danh tiểu tốt trở thành Bách phu trưởng.

Diệp Vân Đình nhìn dáng vẻ đầy tinh thần của hắn, nụ cười càng ôn hòa hơn, nói: "Kinh thành gửi thư, đệ xem trước đi."

"Là thư của mẹ ta?" Diệp Vọng kinh hỉ, vẻ mặt vui mừng. Rất lâu rồi chưa trở về kinh thành, hắn vẫn luôn nhớ mẫu thân.

Vội vã nhận lấy, mở thư ra, Diệp Vọng ngạc nhiên hả một tiếng, lấy ra một phong thư khác đưa đến: "Bên trong còn có một phong thư nữa?" Nói xong nhìn một chút, bên trên viết tên Diệp Vân Đình.

"Hình như nương đưa cho ca."

Diệp Vân Đình có chút khó hiểu, y và n Hồng Diệp không hòa hòa đến mức nàng sẽ viết riêng một phong thư đưa y. Nửa tin nửa ngờ nhận lấy phong thư, thấy bên trên quả nhiên viết tên y.

Diệp Vân Đình lấy bức thư từ trong phong thư...

Sau khi đọc thư xong, y rơi vào trầm mặc, thần sắc cũng có chút trầm ngưng.

Lý Phượng Kỳ thấy tình thế không đúng, hỏi: "Trong thư viết gì?"

"Liên quan tới chuyện mẹ đẻ của ta..."

Từ nhỏ y chỉ biết, mẫu thân của y là Vương thị, bởi vì khó sinh mà chết. Còn nhiều chuyện hơn nữa, y chỉ nghe qua miệng vú em và cậu.

Nghe đâu mẫu thân y là một nữ tử vô cùng ôn hòa, tính tình nhu thuận, khi nàng còn sống, tình cảm vợ chồng với phụ thân cũng vô cùng tốt đẹp... Nhưng người đi trà lạnh, phụ thân cưới người mới, y là hài tử của nguyên phối cũng không còn chỗ dựa.

Từ nhỏ đến lớn, y chưa bao giờ hoài nghi những chuyện này.

Nhưng trong thư Ân Hồng Diệp nói cho y biết, khả năng cao Vương thị không phải của mẹ đẻ của y, mẹ đẻ y là một người khác.

Trong thư, Ân Hồng Diệp nói thẳng ra những manh mối mà nàng biết.

Mục đích của Ân Hồng Diệp y cũng đoán được, chắc là cảm kích y cứu Diệp Vọng, có qua có lại nói cho y chuyện này.

Tin tức này khiến y vô cùng chấn động, trong chốc lát không biết nên phản ứng thế nào.

Nhất thời có chút ngơ ngác.

"Mẹ đẻ?" Lý Phượng Kỳ mẫn cảm phát hiện việc này không đúng, há miệng muốn hỏi, nhưng nhanh chóng kìm lại, vẫy lui hạ nhân trong sảnh.

"Việc này đợi lát lại nói." Diệp Vân Đình kìm nén tâm tình phức tạp, nhìn về phía gương mặt lộ vẻ mờ mịt của Diệp Vọng, hắn cùng không biết những chuyện này, thấy sắc mặt Diệp Vân Đình không đúng, càng mờ mịt hơn: "Mẹ ta nói gì vậy?"

"Nói cho ta biết ít chuyện xưa." Diệp Vân Đình không nói rõ ra được chuyện này, cũng không biết giải thích với hắn thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói qua loa.

Diệp Vọng dễ tin, thấy y nói là chuyện xưa cũng không hỏi cụ thể nữa, vô cùng vui vẻ nói cho y một chuyện khác: "Nương nói cho ta, Phùng di nương kia không được chính thức đón về phủ, nàng chọc giận cha nên vẫn bị nhốt ở thiên viện. Cái nhị ca chiếm tiện nghi kia cũng bị hắn cấm túc."

Kể từ sau khi biết mình có một nhị ca giữa đường nhảy ra chiếm tiên nghi, trong lòng Diệp Vọng vô cùng khó chịu. Hắn lo lắng sau này Phùng thị mẹ quý bằng con, mẫu thân ở quốc công phủ sẽ chịu ủy khuất. Cho nên hắn mới liều mạng muốn lập đại công, ngày sau làm chỗ dựa cho mẫu thân.

Mà không nghĩ tới hắn còn chưa công thành danh toại, hai mẹ con này đã chọc giận phụ thân trước.

Việc của Phùng thị là việc xấu ngầm, n Hồng Diệp không nói rõ trong thư mà chỉ nói kết quả, vậy nên Diệp Vọng không biết nguyên do. Nhưng Diệp Vân Đình sau khi nghe xong lại quy đầu nhìn Lý Phượng Kỳ, trên khuôn mặt trầm ngưng có chút ý cười: "Xem ra Diệp Bạc Như đã nhận được đại lễ ta trao trước khi rời kinh."

Lúc trước y dùng Phùng thị áp chế Diệp Bạc Như để hắn đi ôn tuyền trang tử yểm trọ cho y, cam kết sau đó sẽ đưa Phùng thị trở về.

Y cũng không hề nuốt lời, chỉ trực tiếp đưa Phùng Thị đang mang bầu đến cổng Quốc công phủ.

Lúc đó Phùng thị đã có thai hơn ba tháng, đã lộ ra bên ngoài, chỉ cần Diệp Tri Lễ không ngốc, nhìn thấy người có thể hiểu Phùng Thị cấu kết với người khác, đội nón xanh cho hắn.

Chỉ tiếc lúc đó y đi vội vàng, không thấy tình cảnh náo nhiệt của quốc công phủ.

Thời gian lâu như vậy, kết quả này cũng rất khả quan.

Phàm là nam nhân đều khó có thể tiếp thu thiếp thất của mình cấu kết cùng người khác. Diệp Tri Lễ vô cùng sĩ diện, việc này nhất định sẽ không lộ ra ngoài, thêm vào đó Phùng thị là mẹ đẻ của Diệp Bạc Như, mà Diệp Bạc Như bây giờ đang được trọng dụng vậy nên không thể tùy ý xử chết hắn,Diệp Tri Lễ chỉ có thế bóp mặt mũi nhốt hắn trong phủ. Nhưng sau này chỉ cần nhớ tới Phùng thị, nhất định sẽ không cho Diệp Bạc Như sắc mặt tốt.

Diệp Bạc Như hết lần này tới lần khác ghim vào y còn là do có ý đồ bất chính với Lý Phượng Kỳ, Diệp Vân Đình mặc dù tốt tính khí, nhưng cũng không phải là tượng đất. Cho nên thời điểm rời kinh mới cho hắn một đại lễ lớn như vậy.

Chắc chắn Diệp Bạc Như lúc này hối hận đến xanh ruột.

"Chuyện Diệp Bạc Như xui xẻo có liên quan đến đại ca sao?" Diệp Vọng gãi đầu, không rõ uẩn khúc bên trong. Nhưng nghĩ tới nhị ca chiếm tiện nghi kia bị đại ca trừng trị, hắn cao hứng vô cùng.

Diệp Vân Đình cười nói: "Cũng tính là mẫu tử bọn họ tự làm bậy."

Diệp Vọng gật đầu phụ họa: "Mẫu thân trong thư nói mẫu tử nhà kia đều bị cấm túc sau, phụ... phụ thân bị chọc tức, gần đây đều ở tiền viện, rất ít khi đến hậu viện, mẫu thân cũng coi như an nhàn."

Ân Hồng Diệp bây giờ chẳng còn tâm tư với Diệp Tri Lễ, bây giờchỉ mong nhi tử khỏe mạnh sống tốt, bằng không sẽ không chủ động nói bí mật cất giấu nhiều năm cho Diệp Vân Đình, đơn giản hy vọng Diệp Vân Đình quan tâm Diệp Vọng hơn.

Diệp Vân Đình hiểu rõ tâm tư của n Hồng Diệp, nhưng không vạch trần với Diệp Vọng, chỉ vỗ bờ vai hắn: "Bây giờ ngươi đã thăng thành Bách phu trưởng, có thể khiến mẫu thân ngươi cao hứng hơn chút."

Nghe y nói thế, Diệp Vọng bừng tỉnh, cười hì hì cáo từ, vội vàng muốn viết thư chuyển về cho mẫu thân.

Mặc dù chỉ là Bách phu trưởng nho nhỏ, nhưng hắn cố gắng bằng bản lĩnh.

Chờ người đi rồi, Diệp Vân Đình thu liễm ý cười, đưa thư cho Lý Phượng Kỳ xem, lại nói đến việc trong thư: "Ân Hồng Diệp nói, mẹ đẻ ta không phải là Vương thị, là một ngoại phòng phụ thân ta nuôi trong phủ khi còn trẻ."

Đưa tới cùng thư có một bức tranh vẽ một vị tiểu thư.

Là một nữ tử có dung mạo nghiên lệ, vẻ mặt rạng rỡ, Diệp Vân Đình giống đến sáu, bảy phần. Cô gái này nét mặt vô cùng diễm lệ sắc sảo, còn Diệp Vân Đình thì ôn hòa nội liễm.

Bức tranh này đã khiến Diệp Vân Đình tin bảy tám phầm, y tự lẩm bẩm: "Chẳng trách cậu không thân cận với ta."

Vương Thả không chỉ một lần nói với y, y không có nửa điểm giống mẫu thân mình.

Nhưng y cũng không giống Diệp Tri Lễ.

Trên đời không phải không có người không giống phụ mẫu, y trước giờ vẫn coi mình là một trong số đó, nhưng hôm nay nhìn thấy bức tranh này, y mới ý thức được, tướng mạo của mình giống mẫu thân.

"Ân thị nói, mẫu thân ta có khả năng chưa chết." Diệp Vân Đình nắm bức tranh kia, rũ mắt trầm giọng nói.

Ân Hồng Diệp không chỉ có nói cho y tin tức lúc trước tra nàng tra được, còn nói những suy đoán của mình cho y.

Lúc trước Diệp Tri Lễ nuôi ngoại phòng trong quốc công phủ,ngoại phòng kia không rõ tên, hạ nhân chỉ gọi nàng là "Hạ phu nhân", khúc mắc giữa Hạ phụ nhân và Diệp Tri Lễ không ai hiểu rõ, chỉ biết sau sinh không lâu, nàng biệt vô tung tích. Mà lúc này Vương thị khó sinh, sinh hạ một tử thai. Diệp Tri Lễ đơn giản để đứa bé này được nuôi lớn dưới danh nghĩa Vương thị.

Mà đứa bé này, chính là Diệp Vân Đình.

Hết chương 107.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play