Bên trong phủ đô đốc, mấy vị quan chức tụ hội.
Dương Bất Vĩ cũng ở trong đó.
Diệp Vân Đình nói ra từng đề xuấ của mình, thương thảo tính khả thi với đám quan viên. Y chưa từng tham gia sự vụ trong thành Vị Châu, đối với thành Vị Châu chỉ biết nhưng chưa đủ, vậy nên sau khi nói xong đáy lòng có chút thấp thỏm, lo lắng đề nghị của chính mình chỉ là lý luận suông.
Những quan viên tham dự trước giờ đều chưa suy nghĩ theo phương án này, nhưng cẩn thận nghe Diệp Vân Đình nói xong, lại cảm thấy cũng không phải hoàn toàn không được.
Lãnh thổ Bắc Cương bao la, lại vô cùng lạnh lẽo cằn cỗi. Cho nên nhân khẩu chẳng hề phong phú, nếu như có thể dựa vào cơ hội chiêu mộ lưu dân, để những lưu dân này bám rễ sinh chồi ở Bắc Cương, mở rộng nhân khẩu Bắc Cương, sau này nhất định có bước tiến tốt hơn.
Các quan viên ở đây đều tán thành phương án xây dựng ngoại thành chiêu mộ lưu dân. Sau khi mỗi người đưa ra vài ý kiến hoàn thiện, lại có người nói một đề nghị khác với Diệp Vân Đình.
"Nếu chỉ triệu tập nhân thủ ở thành Vị Châu thành, gấp gáp may quần áo mùa đông cung cấp cho quân lính thì có thể thực hiện được. Nếu mở rộng ở những châu khác, sợ là khó có thể thực thi, nguy hiểm cũng lớn."
Đề nghị của Diệp Vân Đình đương nhiên rất tốt, trực tiếp chiêu mộ lưu dân địa phương, xây dựng phường may mặc, gấp rút may vá quần áo mùa đông sau đó bán đi với giá cao, kiếm lời từ chênh lệch giá. Nhưng chuyện này nói thì đơn giản, bắt tay vào làm lại hết sức khó khăn. Hiện tại trời lạnh đất đông cũng chỉ kéo dài đến đầu xuân sang năm. Ngày đông vừa qua, những lưu dân đó nên làm gì, phường may mặc nên làm gì?
Huống chi muốn ổn định nhân thủ ở các châu phủ cũng cần thời gian, chưa nói đến xây dựng phường may cũng cần kho bãi, sau khi may xong cũng cần tìm người phân phối..
Bọn họ chỉ suy nghĩ một chút, đã cảm thấy việc này khó khăn tầng tầng, công sức bỏ ra và lý thuyết cách biệt quá lớn, buôn bán không hề dễ dàng như tính toán.
Truyện Huyền HuyễnCó người mở đầu, những người khác dồn dập phụ họa, biểu thị không coi trọng.
Thời điểm Diệp Vân Đình đưa ra đề nghị này cũng dự liệu được cục diện hiện tại. Dù sao đây là thời tiết trăm năm khó gặp, dựa theo kinh nghiệm trước giờ, qua một tháng nữa, khí trời bắt đầu ấm lên. Nhưng y tỉ mỉ nhớ lại chuyện kiếp trước, xác thực trận rét này giằng co rất lâu, mãi cho đến cuối tháng ba mới miễn cưỡng ấm lên.
Khi đó y bị cầm tù trong vương phủ, tuy rằng không biết tình huống bên ngoài, nhưng vẫn nhớ tới tình huống lúc đó.
Ngày đông không có than sưởi ấm, y chỉ có thể tìm cành khô nhóm lửa. Mỗi ngày hi vọng ngày đông mau qua.
Bây giờ còn chưa đến năm mới, khoảng cách đến khi kết thúc trận giá rét này tính toán đâu đấy còn khoảng ba tháng. Ba tháng đủ để làm rất nhiều chuyện, hơn nữa bây giờ Bắc Chiêu phát sinh loạn tượng, bất kể là phản đảng n gia hay là quân khởi nghĩa, muốn hành quân đánh trận, đều không thể thiếu quần áo mùa đông. So với việc để bọn họ mua từ nơi khác, không bằng y kiếm về số tiền lời này.
Diệp Vân Đình không có cách nào nói mình có trí nhớ của kiếp trước, biết đến mùa đông này sẽ kéo dài đến ba tháng, chỉ có thể hàm hồ dùng thiên tượng giải thích một phen.
"Chuyện thiên tượng biến hoá thất thường. Sao có thể lấy làm bằng chứng?" Dương Bất Vĩ vẫn luôn im lặng bây giờ mới lắc đầu nói: "Vương phi suy nghĩ vì Bắc Cương ta có thể lý giải, nhưng nếunóng vội, trái lại có lòng tốt lại làm chuyện xấu."
Dương Bất Vĩ nói không phải không có đạo lý, nhưng khi Diệp Vân Đình đối diện với tầm mắt hắn, luôn vi diệu cảm thấy hắn nhắm vào mình.
Nghĩ đến xung đột lần trước, Diệp Vân Đình ánh mắt lóe lên, không kiên trì nữa mà chỉ nói: "Việc này quả thật có nguy hiểm, nhưng từ xưa cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, nếu chư vị không đồng ý đề nghị này, vậy không tính là làm sinh ý cho phủ đô đốc. Chỉ tính làm sinh ý cá nhân ta, tròn hay khuyết một mình ta chịu trách nhiệm."
Dương Bất Vĩ nhăn mày: "Vương phi chớ cậy mạnh, bây giờ thế cuộc phức tạp, tùy tiện phái nhân thủ tới các châu phủ, vạn nhất gây chú ý, dẫn chiến hỏa tới Bắc Cương, Vương phi có thể gánh được không." Hắn hơi nhấn mạnh: "Huống hồ... vương phi nếu muốn làm ăn, chẳng lẽ Vương gia có thể ngồi yên không để ý đến?"
Hắn một vẻ suy nghĩ vì Bắc Cương, nhưng trong lời nói rõ ràng ám chỉ Diệp Vân Đình vẫn phải dựa vào Vĩnh An Vương.
Chu Liệt bên cạnh nghe vậy có chút không vui, từ sau lần trước, hắn mơ hồ cảm thấy Dương Bất Vĩ có ý kiến với Vương phi. Nếu cảm thấy đề nghị của Diệp Vân Đình quá nguy hiểm, phủ đô đốc không tham dự là được. Diệp Vân Đình dùng danh nghĩa chính mình làm ăn, kiếm lời cũng không có quan hệ với phủ đô đốc, những người khác đương nhiên không có tư cách xen vào.
Dương Bất Vĩ nói như thế, khó tránh khỏi hiêm nghi cố ý đối nghịch với Diệp Vân Đình..
Hắn và Dương Bất Vĩ cũng quen biết, nói chuyện chẳng hề quanh co lòng vòng, không chút lưu tình sặc tiếng nói: "Dương Bất Vĩ, không muốn ngươi bỏ tiền, ngươi còn kiếm chuyện giật gân sao. Ta thấy đề nghị này của Vương phi vô cùng tốt. Nếu như có thể mạnh mẽ giết n gia một đao, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."
Dương Bất Vĩ thay đổi sắc mặt, còn muốn nói gì nữa, nhưng nghe phía sau một người nói: "Chu Liệt nói không sai."
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Lý Phượng Kỳ nhanh chân đi vào, đứng ở bên người Diệp Vân Đình, gương mặt bình tĩnh nói: "Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, nếu như cũng giống như các ngươi sợ đầu sợ đuôi, một chút gió hiểm đã không dám làm thì bây giờ mỏ vàng Chu Câu Trấn vẫn còn nằm trong tay n gia đấy."
Hắn tuy rằng không nhằm vào người cụ thể, nhưng lời này chỉ kém mắng thẳng vào mặt mũi..
Bàn tay trong tay áo Dương Bất Vĩ nắm thành quyền, miễn cưỡng mới không thay đổi sắcmặt.
Ngược lại những người khác nghe vậy suy nghĩ một chút, cảm thấy Vương gia nói cũng không sai. Mọi việc đều có nguy hiểm, nếu chỉ cầu vững vàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội trốn đi.
Khi bọn họ còn đang do dự, đã nghe Lý Phượng Kỳ quay đầu nói với Diệp Vân Đình: "Một vạn lượng vàng ngươi lấy được từ tay n ghia chẳng phải còn chưa dùng sao? Vừa vặn lấy nó làm tiền vốn."
Lấy vàng từ trong tay n gia làm tiền vốn, mua nguyên liệu triệu nhân thủ gấp gáp may vá quần áo mùa đông, bán qua tay giá cao cho n gia, chính mình bỏ ra một phân tiền, kiếm lời từ n gia hai phân tiền. Nghĩ thôi đã thấy thoải mái.
Chu Liệt cười hì nói: "Vương phi nếu làm ăn cho ta theo một chân, không chừng lợi đến chỗ ta lại nhiều hơn mấy phần."
Diệp Vân Đình cười cười, biết bọn họ đang cấp chỗ dựa cho chính mình, nói: "Việc này còn phải bàn bạc kỹ càng."
"Không vội." Lý Phượng Kỳ nhìn qua gương mặt trầm mặc dị thường của Dương Bất Vĩ, nói: "Việc thương nghị xong rồi, tất cả giải tán đi."
Đám quan viên nghĩ tới nghĩ lui, đến cùng vẫn chưa nghĩ ra việc này có lời hay không có lời, kết quả câu nói đầu tiên của Lý Phượng Kỳ đãn chấm dứt do dự của bọn họ, hiển nhiên không dự định tình làm việc công, bọn họ thấy thế chỉ có thể lắc đầu, trong lòng suy nghĩ dù gì cũng có mỏ vàng, Bắc Cương bây giờ không thiếu tiền, không cần phí đại lực làm chuyện buôn bán có thể thâm hụt tiền vốn.
Quan viên lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại ba người Diệp Vân Đình.
Chu Liệt ngồi xuống uống một hớp trà, có chút buồn bực nhìn Lý Phượng Kỳ: "Dương Bất Vĩ gần đây có phải không đúng hay không? Sao trước giờ ta không thấy tâm hắn nhỏ như vậy? Chẳng lẽ vẫn ghi mối hận chuyện lần trước?"
Lần trước Dương Bất Vĩ bị lang vương đe dọa, rõ ràng là chính hắn nói năng lỗ mãng trước. Chu Liệt thấy chính hắn nói năng lỗ mãng, tài nghệ không bằng người, sao còn không thấy ngại ghi hận ngược lại?
Diệp Vân Đình thần sắc kinh ngạc, không nghĩ tới Chu Liệt nhạy cảm như thế.
Bởi vì không có chứng cớ xác thực, chuyện Dương Bất Vĩ có vấn đề hai người vẫn không tiết lộ với Chu Liệt, chỉ tự mình để ý nhiều hơn. Nhưng không nghĩ tới Chu Liệt có thể phát hiện dị thường.
"Đầu óc của ngươi thỉnh thoảng vẫn có thể dùng một chút." Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn, nói.
"????"
Chu Liệt oan ức vô cùng, cái gì gọi là thỉnh thoảng có thể dùng?
Nhưng hắn không dám phản bác, chỉ có thể mong ngóng nhìn Diệp Vân Đình, hai tay chắp tay trước ngực bái bái: "Lão thần tài, tiền cưới vợ của ta cũng giao cho ngươi!"
Lời này hắn không nói đùa, dưới cái nhìn của hắn, có thể quyết đoán cướp được đồ từ trong tay n gia, Vương phi nhất định không phải người phàm.
Bắc Cương trước đây vô cùng nghèo, hắn ba ngày hai lần nhìn chằm chằm vào kho bạc của Vương gia, đặt mua ít đồ cũng phải tiết kiệm tính toán sổ sách nửa ngày, kết quả Vương phi trực tiếp chiếm được một mỏ vàng!
Một mỏ vàng, trước đây hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Hiện đang nhìn sổ sách có thể vui mừng cả nửa ngày.
Chu Liệt tin tưởng, góp vốn cùng Vương phi, nhất định có thể phát tài.
Đám người kia sợ đầu sợ đuôi, nhưng cũng suốt ngày ghi nợ trong sổ phủ đô đốc, Chu Liệt ở trong lòng hùng hùng hổ hổ. Bất quá lại nghĩ đến chuyện tiền cưới vợ của mình có thể tăng thêm, trong lòng vô cùng cao hứng.
Ánh mắt nhìn Diệp Vân Đình như đại cẩu nhìn xương.
Diệp Vân Đình bật cười: "Ta không thể bảo đảm chỉ lãi không lỗ."
Chu Liệt cười khà khà: "Ta vẫn tin Vương phi!"
Lý Phượng Kỳ ghét bỏ nhìn hắn một cái, Chu Liệt tuy rằng thường xuyên làm chút chuyện mất mặt xấu hổ nhưng ánh mắt cũng không tệ. Hắn suy nghĩ một chút, nhắc nhở hắn hai câu: "Mấy ngày tới, ngươi để ý Dương Bất Vĩ."
Không nghĩ tới hắn sẽ nói chuyện này, Chu Liệt hơi sững sờ, lập tức ý thức được điều gì.
Lúc trước hắn chỉ coi Dương Bất Vĩ không bỏ qua được chuyện Vương phi, việc này nói lớn cũng không lớn, mà hiện tại Vương gia đặc biệt nhắc nhở, nói rõ bên trong này sợ là còn có chuyện khác. Hắn cũng không hỏi nhiều, tay phải nện một cái lên ngực trái, nói: "Ta biết rồi!"
***
Việc xây dựng phường may mặc, cuối cùng vẫn là Diệp Vân Đình làm chủ.
Diệp Vân Đình phối hợp tác chiến từ giữa, Chu Liệt phụ trách chứng thực. Chỉ cần có bạc, chọn mua nguyên liệu không tính là chuyện lớn. Bỏ ra bốn, năm ngày chọn mua đầy đủ nguyên liệu, chuẩn bị xong sân bãi, Chu Liệt viết bố cáo chiêu mộ người biết may vá thêu thùa.
Bây giờ dưới thời tiết này, trong thành gió tuyết, cửa hàng nào sinh ý cũng quạnh quẽ. Đương nhiên cũng không cần quá nhiều người làm việc. Diệp Vân Đình xây dựng phường may mặc chiêu mộ một lượng lớn nhân thủ, lại không giới hạn tuổi tác, trong lúc nhất thời lưu dân ngoài thành đều tràn tới.
Bởi nhân số quá nhiều, nam nữ già trẻ đầy đủ, trong lúc nhất thời Chu Liệt rơi vào thế khó. Như này phải sàng lọc như thế nào mới được?
Cuối cùng vẫn là Diệp Vân Đình đứng ra thu tất cả mọi người, nhưng lại định ra một ngày sát hạch.
——Ngày hôm đó sẽ chọn ra trong đám người 500 người tốt nhất, có thể lưu lại làm thợ khéo. Sau này ấn theo số lượng quần áo may được kết toán tiền công, một ngày kết toán một lần, còn những người chưa thông qua sát hạch, tuy rằng không có tiền công, nhưng có thể nhận được một bát cháo loãng.
Có ngưỡng cửa, rất nhiều người muốn thật giải lẫn lộn trà trộn vào chỉ có thể phẫn nộ rời đi. Lưu lại đều là những người thật sự có thể may quần áo, trong đó đa số là phụ nữa.
Đợi đến hôm sau trời vừa sáng nghiệm thu thành quả, để lại 500 người làm việc tốt nhất. Còn những người không thể lưu lại, tuy rằng thất vọng, nhưng thời điểm được ăn bát cháo nóng, trong lòng cũng không sinh oán giận.
Ít nhất các nàng lại thấy được một tia hi vọng sống tiếp.
Lúc này có người nhìn thấy Diệp Vân Đình, nâng cháo đánh bạo hỏi: "Vương phi sau này còn nhận người không? Hôm nay tay chân ta bị lạnh cứng mất linh hoạt, nếu có lần tới, ta nhất định có thể được tuyển chọn!"
Lời còn chưa dứt đã có mấy âm thanh phụ họa. Thậm chí còn có nam tử lẫn ở trong đó nói: "May quần áo chúng ta không làm được, nhưng nếu có việc cực khổ mấy ta cũng làm!"
Diệp Vân Đình đến kiểm tra tình hình của phường may mặc, nghe vậy bước chân dừng lại, theo tiếng kêu nhìn qua, thấy người nói chuyện là những lưu dân quần áo lam lũ, nam nữ đều có, tuổi tác không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất là, trên gương mặt tiều tụy của mỗi người lộ ra đôi mắt rất sáng, lộ ra hy vọng..
Đây là hy vọng sống sót.
Diệp Vân Đình suy nghĩ một chút, cười nói: "Sẽ có, mọi người nhớ để ý bố cáo trong thành, nếu như có việc ta sẽ sai người dán bố cáo." Y dừng một chút, lại nói: "Bây giờ thế cuộc gian nan, nhưng Vương gia chưa bao giờ buông tha bách tính, mọi người kiên trì một chút, lập tức sẽ xây dựng thêm ở ngoại thành, đến lúc đó tất cả mọi người đều có cơ hội."
Nghe y nói như vậy, rất nhiều người nâng chén cháo cười rộ lên, trên gương mặt tuyệt vọng và sa sút tản ra hy vọng tràn trề.
Những lưu dân này sinh trưởng mạnh mẽ như cỏ dại dưới khe hở, tuy yếu đuối bất kham, nhưng nếu có một chút nắng mưa, có thể ngoan cường lớn lên.
Diệp Vân Đình nhìn từng khuôn mặt mong đợi kia, trong lòng dâng trào.
...
Buổi chiều trở lại phủ đô đốc, Diệp Vân Đình kê lại chuyện này cho Lý Phượng Kỳ nghe: "Ta cảm thấy mấy việc này làm quá chậm, cần phải nhanh hơn chút nữa."
Hắn có thể chờ, những những lưu dân trong cảnh băng tuyết ngập đầu lại không thể chờ được. Chờ lâu một ngày, sẽ có thêm một người lặng yên không một tiếng động chết đi ở một góc lạnh giá.
"Phải rồi, ngươi nói xây dựng thêm một vài phường may mặc ở các châu phủ khác, ta ngẫm nghĩ thêm một chủ ý này." Diệp Vân Đình giương mắt nhìn hắn, tràn đầy phấn khởi: "Ý định gì, ngài nói một chút?"
Lý Phượng Kỳ xoa nắn ngón tay y, nói: "Bây giờ thế cuộc hỗn loạn, mỗi châu phủ đều có lưu dân khởi nghĩa, những quân khởi nghĩa này nhân số không ngừng mở rộng, mất đi sự khống chế, ngày sau cũng là trở ngại. Lúc trước Dương Bất Vĩ nói cũng không sai, chúng ta nên có riêng một nhóm người."
Bắc Cương xa xôi, tin tức cũng lạc hậu hơn. Nếu như có thể dựa vào chuyện làm ăn làm vỏ bọc, đem người trong tay tung ra ngoài, thành lập trạm truyền tin, như vậy tin tức sẽ được cập nhật đúng lúc.
Diệp Vân Đình minh bạch ý hắn, "Ý của ngài là...?"
"Ta đưa cho ngươi một nhóm người trong tay ta. Theo ngươi an bài." Lý Phượng Kỳ mổ một chút lên đầu ngón tay y: "Ngoài sáng bọn họ làm ăn, nhưng trong tối lại giúp chúng ta lan truyền tin tức."
"Vậy tốt nhất ta cũng nên có một thân phận giả." Diệp Vân Đình nghĩ chút đã hiểu: "Bằng không người khác sẽ dễ dàng đoán được trong đó có vấn đề."
Lý Phượng Kỳ gật đầu, trong mắt mang ý cười: "Như vậy sau này sẽ cực khổ hơn cho Vương phi."
Thám thính tin tức so với đơn thuần làm ăn, tất nhiên sẽ tiêu hao nhiều tinh lực hơn. Nhưng trước mắt không tìm được người thích hợp, giao cho Diệp Vân Đình là thích hợp nhất.
Diệp Vân Đình lại lắc đầu, cong cong khóe môi nói: "Này tính khổ cực gì." Đối với y mà nói, cực khổ nhất là đoạn thời gian bị giam cầm trong vương phủ như cá chậu chim lồng kia.
Bây giờ mỗi ngày, tuy rằng bận rộn, nhưng vô cùng sung sướng.
Nói xong trong đầu y chợt lóe lên mấy điểm quan trọng, vội vã rút tay ra từ lòng bàn tay Lý Phượng Kỳ, khoác áo khoác xuống giường nói: "Ta nghĩ tới một ít việc, phải ghi lại không ngày mai quên mất. Ngài ngủ trước đi."
Lý Phượng Kỳ trong tay không còn gì: "..."
Hắn thấy đôi mắt Diệp Vân Đình rạng rỡ, rầu rĩ thở dài một hơi.
Thôi, Vương phi vui vẻ là được.
Hết chương 102.