Sự yên lặng là một trạng thái về tinh thần mà rất nhiều người tìm kiếm. Nhưng cũng chỉ là một vài hình thức mà thôi. Vì có đôi lúc, có thể sự yên lặng đó lại chứa đầy nỗi đau thương, mất mát và những hồi ức về những thứ mà không bao giờ có thể có lại được nữa.
Suốt 31 năm kể từ khi sinh ra, Babe chưa từng dự lấy một đám tang vì không có người thân nào cả, hắn không chắc lầm rằng nên có bao nhiêu khách tới chia buồn thì trông sẽ hợp lý. Theo như Babe nghĩ thì không nên có quá nhiều, sẽ khiến bầu không khí hỗn loạn, và cũng không nên quá ít sẽ khiến người ra đi thấy lẻ loi. Nhưng mà vậy đó, ai mà biết được người đang nằm trong huyệt kia sẽ cảm thấy thế nào với đám tang của chính mình đầu.
Tới viếng đám tang của Charlie có tổng cộng tám người, gồm Babe, Jeff, Alan, North, Sonic, Jay, Dean, và Yoshi. Cả tám chàng trai mặc bộ vest màu đen tuyền đứng xung quanh cái huyệt có tấm biển màu trắng ghi chữ Charlie, vì đó là tất cả những gì bọn họ biết. Charlie mà họ biết không có cả họ lẫn ngày sinh. Chỉ biết là cậu 22 tuổi, mà cũng không chắc chắn có đúng vậy không nữa. Ngay cả Jeff ở cùng từ nhỏ còn bảo là không một ai, thậm chí cả Charlie, biết ngày sinh của Charlie cả. Kể từ khi bắt đầu có nhận thức, đứa trẻ đó chưa một lần tổ chức sinh nhật. Và vì thế, mỗi năm Jeff đều tổ chức sinh nhật Charlie cùng ngày với sinh nhật của mình. Nhưng truyền thống đó chắc phải bỏ từ năm nay rồi.
Đám tang của Charlie không có nhà sư tới tụng kinh cho như của người ta. Vì Charlie không theo đạo thế nên chẳng ai lên nói lời tiễn đưa người đã khuất cá. Chỉ có tám chàng trai này là đem hoa và mấy món quà nho nhỏ tới để xung quanh in cái huyệt Sau khi 1 cán bộ ở khu mộ tới giúp lấp huyệt lại đâu vào đó, tất cả đều chỉ đứng đó nhìn trong im lòng, không một ai định nói gì. Đặc biệt là Babe, người không chịu hé miệng nói một lời kể từ ngày Charlle rời đi. Hắn thậm chí còn không tới nhin xác của Charlie, và giao toàn bộ trách nhiệm là liệu đám tang cho Jeff và Alan. Nó cũng là chuyên mọi người có thể thông cảm, bởi lúc này đây chỉ tên của Charlie thôi, Babe vẫn chưa thể nào nghe thấy nó mà không khỏe dược
Babe vẫn đứng đó nhìn tấm bia chế cái huyệt. Ánh mắt của tay đua nổi tiếng vô hồn tới nỗi không thể đoán được dạng suy nghĩ điều gì. Nhưng chốc chốn 1 đấy không phải cảm xúc gì tốt đẹp. Gương mặt từng bừng sáng, tươi vui giờ dây đã à biến mất như một người hoàn toàn khác. Bây giờ à chỉ còn lại một Babe tái nhợt và yếu đuối, mắt lúc nào công sưng đẻ, bờ môi khô khốc tới nỗi có máu rì ra. Nhưng không một ai dám nói gì.
Dù đã cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng Jeff cũng không thể chịu được bầu không khí ngột ngạt này nữa. Omega thân người nhỏ con khóc trong im lặng, rồi quay qua vùi mặt vào ngực Alan đang đứng bên cạnh. Đội trường cao lớn kéo tên nhóc sinh sau anh 18 năm vào ôm và nhẹ nhàng xoa đầu mà không nói gì. Vì anh biết dù có an ủi thế nào, nỗi đau này cũng không thể biến mất hoàn toàn. Thứ duy nhất có thể xoa dịu nỗi mất mát này có lẽ chỉ có thứ không nhìn thấy được, đó là thời gian mà thôi.
Gió khẽ thổi qua. Nắng không còn rực rỡ khi trời đã muộn, là dấu hiệu cho thấy không lâu nữa mây đen trên đầu bọn họ sẽ trút mưa xuống, gột rửa mọi thứ bên dưới. Nhưng cũng không biết nó có đủ sức để gột rửa được nỗi đau đồn của những người phải đối mặt với sự mất mát không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play