Babe bước đi thong thả dọc theo lối phía dưới khán đài. Khu vực này khá tối và không đông đúc như bên ngoài, chỉ có tay đua và nhân viên mới có thể băng qua, nên hắn cảm thấy thoải mái hơn so với việc ở trên sân vận động với cả đống người luôn nhìn chằm chằm mình. Cơ thể quá nhạy cảm với mọi thứ khiến hắn dễ mệt mỏi hơn bình thường dù chẳng làm gì nhiều hơn người khác.
Vừa bước đi, bàn tay với những ngón thon dài vừa di chuyển lơ đãng trên màn hình điện thoại, vì lúc này sự tập trung của hắn không nằm ở nội dung trên đó mà nằm ở cảm giác kỳ lạ phía sau lưng.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, hơi thở và tiếng quần áo sột soạt cọ xát vì di chuyển. Hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và một loại cảm giác nào đó đã theo mình được một lúc rồi. Nhưng điều kỳ lạ là hắn không hề ngửi thấy mùi gì cả.
Chỉ vài mét nữa là tới lối ra của khán đài, nhưng hắn nghĩ nếu tên đó thật sự cố tình đi theo mình, chắc chắn sẽ không đời nào để hắn đi được tới cửa đâu. Còn nếu cứ để mặc tên đó như vậy, kết quả cuối cùng có lẽ cũng chẳng mấy tốt đẹp. Tiên hạ thủ vi cường, hôm nay xin được tuân theo phương châm này vậy.
(*)Ra tay trước chiếm ưu thế
Bộp!
Thụp!
“ỐI!”
Tiếng kêu đầy đau đớn vang lên khi tay đua nổi tiếng bất ngờ quay lại khóa tay kẻ theo dõi biến thái rồi dùng hết sức lực quật tên đó nằm rạp dưới sàn. Và khi thấy đối phương đang ở thế bất lợi, Babe lập tức ngồi đè lên tên biến thái khổng lồ, không cho gã kịp đứng dậy phản kích.
“Ở đây chỉ cho nhân viên vào thôi.” Babe trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vào nghi phạm đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang cùng màu, thậm chí còn có cả mắt kính nữa, nhìn thế nào cũng rõ là cố tình che mặt mà. “Sao mày vào được đây?” Kẻ biến thái từ chối trả lời, chỉ nằm đó như thể không biết phải làm gì tiếp theo. Thái độ đó khiến Babe nghĩ tên này chắc chắn là tay nghiệp dư kém cỏi bám đuôi người nổi tiếng, vì chỉ bị hắn bắt được rồi quật ngã là đã chịu nằm im, không đáp trả dù cho rõ ràng cơ thể to lớn hơn hẳn nhiều. Thậm chí giờ gã còn đang run lên như sỢ hắn vậy.
Bám theo người khác rồi còn sợ cái gì? Tao mới là người phải sợ mày chứ.
“Tao hỏi tử thế mà không trả lời à?” Babe hạ thấp giọng, cố ý ép gã khổng lồ người to mà gan như trái nho nói gì đó. “Hay mày muốn tao hỏi kiểu khác?"
“Được thôi, vốn dĩ tao cũng không kiêng gì..."
“Xin... xin lỗi ạ.”
Ngay cả cách trả lời cũng kém tắm y hệt những gì hẳn nghĩ. Tên này chịu mở miệng nói mà không đợi hắn phải làm gì quyết liệt hơn. Thấy thế, Babe càng bối rối, không biết sao kẻ hèn nhát như này lại dám bám theo mình.
Vừa thắc mắc, bàn tay mảnh khảnh vừa vươn ra kéo mũ và khẩu trang của gã khổng lồ để nhìn cho rõ xem rốt cuộc kẻ này là ai, từ đâu đến. Nhưng kết quả nhận lại không được nhiều, vì dù có thể nhìn rõ mặt cũng không khiến hắn biết thêm được gì, hắn thậm chí không hề quen biết hay từng gặp người này trước đây. Ế? Hay là từng gặp nhỉ ?
Babe trầm ngâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tên nhóc, cố nhớ xem bản thân từng gặp người thế này ở đâu, vì hắn chắc chắn mình không hề quen biết nó. Nhưng nếu là từng nhìn lướt qua thì khả năng cũng cao đó.
“.... là...”
“Vừa nãy mày đứng trên khán đài đúng không?” Babe xen vào trước khi bị cáo kịp lên tiếng nói gì đó, điều này khiến tên nhóc khổng lồ phải nhíu mày ngạc nhiên, rồi đôi mắt sau cặp kính trợn tròn như gặp ma khi nghe câu tiếp theo. “Khán đài A, phía trên, bên phải, mày ngồi ở đó đúng không?”
“Đúng rồi!”
Babe hơi giật mình khi bị cáo đang nằm run rẩy bất ngờ bật dậy, mặt bừng tỉnh, khiến hắn đang ngồi đè lên người gã kia phải vội đứng dậy, vì nếu tiếp tục ngồi trong tư thế đó thì sẽ trở nên rất kỳ lạ. “Mày bị cái gì vậy?” Tay đua nổi tiếng nói với vẻ khó hiểu khi đột nhiên kẻ lạ mặt trở nên phấn khích chỉ vì hắn có thể nói vị trí
gã ngồi lúc nãy.
“Người khác bảo là anh có trăm mắt!"
“Hả?”
“Anh có thể nhìn thấy mọi thứ! Anh có trăm mắt!"
“Tao? Tao có trăm mắt á?” Lúc đầu đang bực bội và nghĩ rằng gã sẽ nói gì nghiêm túc, giờ Babe bắt đầu nghĩ chắc hẳn nhân viên đã vô tình để lọt tên fan trẻ trâu này tiếp cận mình. Kẻ điên nào lại bảo người khác có trăm mắt với vẻ mặt phấn khích như thế chứ?
“Sao anh thấy được em ngồi đâu?” Babe lùi lại khi tên nhóc fan đứng dậy lao về phía mình với vẻ mặt như gặp được người nổi tiếng mặc trang phục siêu anh hùng hay gì đó tương tự.
“Có hàng trăm người mà anh vẫn thấy.”
Babe không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào vì chính bản thân hắn cũng không rõ tại sao. Sinh ra đã như thế này rồi, các giác quan của hắn nhanh nhạy hơn người khác gấp mấy lần. Hắn có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không để ý và ghi nhớ nó một cách khó tin. Hắn có thể ngửi thấy mùi mà người khác không ngửi được, cảm nhận âm thanh nhỏ và rất chi tiết, cũng như phân tách được những âm thanh phức tạp. Hắn phân biệt được rất nhiều mùi vị, và cực kỳ nhạy cảm với sự đụng chạm. Ngay cả Way cũng từng gọi những khả năng này là năng lực đặc biệt của siêu anh hùng. Nhưng đối với hắn, nó chỉ là sự phiền toái khiến cuộc sống của hắn trở nên khó khăn hơn mà thôi.
“Đó là việc của tao.” Và đây là câu trả lời cuối cùng của Babe. Hắn điềm tĩnh nói trước khi khẽ lắc đầu vì mới nhận ra bản thân đang lãng phí thời gian vô ích vào việc vớ vẩn. Tên nhóc này chỉ là một fan hâm mộ ngờ nghệch mà thôi, chẳng có gì đáng sợ như hắn nghĩ. “Nhưng mày đi được rồi đấy, trước khi tao gọi bảo vệ tới lôi ra ngoài.”
Nói xong, Babe lập tức định rời đi, nhưng mới được một bước đã bị tên nhóc cao lớn kéo tay giữ lại. Đối phương ra vẻ lưỡng lự như muốn nói gì đó nhưng lại không biết có nên hay không.
“Gì nữa?” Babe cao giọng vì bắt đầu bực bội. Thằng nhóc này làm sao vậy? Nếu là fan của hắn thì hẳn phải biết hắn không có nhiều kiên nhẫn chứ. Sao cứ gây phiền toái mãi không thôi? Thậm chí đã lườm nguýt hù dọa mà nó còn không chịu nói, chỉ đứng nao núng mãi như thế “Nếu không nói là tao gọi bảo vệ thật đấy.”
"K... Khoan đã ạ.”
“Thế bị cái đéo gì? Mày sợ gì mà sợ mãi thế? Tao còn chưa làm gì cơ mà.” Người cÓ thân hình mảnh mai khó chịu kêu lên, hẳn là bực mình đến mức quên mất vừa nãy bản thân mới dùng hết sức bình sinh quật đối phương xuống đất. “Tao không có thời gian đứng tụng kinh với mày cả ngày đâu, tao còn đi ngủ..."
“Anh làm ơn nhận em vào đội được không a?"
Babe cau mày ngay từ giây phút đầu tiên nghe thấy câu nói kỳ quặc đó. Tên nhóc khổng lồ dường như đã dùng hết can đảm để nói ra câu này, nhưng Babe chỉ mải nghĩ thầm rằng nó nên dồn hết gan dạ mà đi làm chuyện khác mới phải.
“Mặt tao giống nhà tuyển dụng lắm hả?” Babe giơ tay chỉ vào mặt mình vẻ cực kỳ khó hiểu “Muốn vào thì mày ra chỗ đội mà đăng ký, tới nói với tao làm cái đéo gì?” “Em đã đăng ký nhiều lần rồi ạ.” Tên nhóc cao lớn lắp bắp. Càng bị mắng nó lại càng thấy sợ, nhưng nếu giờ không nói thì sợ rằng chẳng còn cơ hội nữa “Nhưng lúc nào họ cũng đuổi em về, không kịp để em lái thử chi xem nữa ạ"
“Ơ, sao lại đuổi được?” Tay đua đàn anh nghiêng đầu ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó “Mày không vượt được tiêu chuẩn chứ gì?"
“Vượt hết ạ.”
“Vượt hết thì sao mà không cho thi lái được chứ?"
“Họ bảo nếu muốn thi thì đem xe đến ạ.”
“Thì đó, họ cho thi rồi, mày đem xe tới đi.”
“Em không có xe ạ.”
Babe ôm lấy thái dương khi nghe câu trả lời. Hắn như kẻ sắp suy nhược thần kinh đến nơi. Lúc đầu nghĩ việc gặp gỡ người hâm mộ kỳ quái đã đủ nhảm nhí rồi, mà giờ lại phải đứng nói chuyện với thằng oắt con điên khùng muốn vào đội đua xe nhưng lại không có xe.
“Mày đi thuê đi, bên ngoài có cho thuê đấy.” Hắn xua tay ra ngoài, vẻ nhọc lòng hết sức.
“Hỏi rồi ạ, họ bảo nếu không phải thành viên trong đội thì không cho thuê được.” Tên nhóc kỳ lạ trả lời với vẻ mặt ngây thơ, nó chân thành đến mức Babe nghĩ đây chắc hẳn không phải chuyện đùa, dù có vẻ trông rất giống đi chăng nữa. “Vậy mày muốn tạo làm sao?" Babe hỏi, vẫn không hiểu tại sao nó lại kể chuyện này với người không hề quen biết như hắn làm gì? “Không có xe thì thi đấu thế nào? Và sao mày biết là bản thân lái xe được?”
“Em dám chắc là lái được ạ.”
“Dám chắc nghĩa là...?”
“Cho em mượn xe anh được không ạ?”
Càng nói chuyện lại càng đau đầu. Từ kẻ biến thái thành người hâm mộ, rồi giờ từ người hâm mộ có khi lại trở thành kẻ lừa đảo ấy nhỉ? Nó bị khùng điên gì vậy? "Mày nghĩ xe tao có giá 2 Baht một chiếc à? Tự nhiên tới xin mượn dễ dàng vậy luôn?” Babe trầm giọng, muốn đối phương biết sự nghiêm túc của mình, cũng như cho nó nhận ra hắn không phải bạn bè bằng vai phải lứa để nó giỡn mặt mà nói chuyện nhảm nhí thế này “Xe tao thì nhiều, nhưng mắc cái giống gì tao phải cho mày mượn?” “Em biết nó đắt, giờ em cũng chẳng có xu nào.” Tên nhóc nói với vẻ mặt như đứa trẻ đang xin tiền mẹ mua robot. Cách hành xử vừa sợ sệt lại vừa thèm muốn của đối phương trông thật buồn cười trong mắt Babe, nhưng đó cũng không phải lý do để hắn cho nó mượn xe. “Nhưng em thật sự muốn vào đội anh ạ. Anh muốn em làm gì cũng được, em làm được hết.”
“Sao mày muốn vào đội tao quá vậy?” “Vì em muốn được giống anh ạ.” Lần này, ánh mắt và giọng điệu của tên nhóc cao lớn có vẻ thay đổi. Đương nhiên nỗi sợ sệt của nó chưa hoàn toàn biến mất, nhưng Babe có thể cảm nhận rõ tham vọng trong mắt đối phương qua câu nói đó. “Em muốn trở thành King được mọi người chấp nhận như anh. Người khác bảo muốn giống anh thì phải vào đội anh cho bằng được.”
“…… ”
“Và nếu muốn trở thành King thì phải lái xe của anh mà thôi.”
Babe không khỏi bật cười trước câu trả lời kỳ lạ đó, chẳng hiểu nổi tên nhóc này đang lảm nhảm cái gì, nhưng trông buồn cười vãi. Sao con người ta lại quyết tâm với điều mà bản thân chưa từng trải qua thế? Và tại sao lại tin mấy điều nhảm nhí đến mức vô lý như vậy?
“Mày biết gì không?” Tay đua đàn anh vừa nói vừa buồn cười vì suy nghĩ của tên nhóc ngu ngốc không hiểu chuyện “Kẻ bảo muốn trở nên giống tao thì phải làm mọi chuyện giống tao ấy... đó chỉ là kẻ thua cuộc thôi.”
“……..”
“Và hắn cũng đang dạy mày thành kẻ thua cuộc.”
“…….”
“Mày thật sự muốn làm kẻ thua cuộc à?” Tên nhóc đứng im, đôi mắt to đằng sau cặp kính dường như hơi run lên trước những lời của “hình mẫu” đời mình. Nó nghĩ điều Babe nói cũng đúng, nhưng chẳng hiểu sao trong thâm tâm vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ ý định ban đầu của mình. “Nếu việc đi theo anh được gọi là kẻ thua cuộc, thì em thua cuộc cũng được ạ.” Câu trả lời cùng ánh mắt kiên định của đối phương khiến Babe ngạc nhiên, hắn nghĩ tên nhóc này sẽ tôn thờ hắn đến mức chấp nhận nghe theo mọi điều hắn nói cơ, nhưng hóa ra lại không phải. Tên nhóc này có suy nghĩ của riêng mình. “Vậy luôn hả?" Babe khẽ bật cười. “Em biết không đời nào em có thể giống anh về mọi mặt, dù có đi theo anh từng tí một chắc cũng không được.”
“…… ”
“Nhưng em muốn làm ạ.”
Chẳng hiểu sao đột nhiên Babe lại cảm thấy khá thú vị. Hắn không biết sao tên nhọc này cứ quyết tâm và ám ảnh về hắn thế. Hắn cũng chẳng quan tâm chuyện này có kỳ lạ trong mắt người khác hay không, vì hắn tin rằng ai cũng có chấp niệm trong lòng, chỉ phụ thuộc đó là chuyện gì và của ai mà thôi. Vậy nên chẳng có gì lạ với hắn, mà thậm chí còn khiến hắn thấy hứng thú là đằng khác. Thêm nữa, cuộc sống của hắn dạo gần đây bắt đầu nhàm chán trì trệ rồi. Kiếm gì đó kỳ lạ mà làm chắc cũng không tệ.
“Tên gì?” Babe nhẹ giọng hỏi trong khi đối phương tỏ vẻ ngơ ngác vì không ngờ lại nhận được câu hỏi đó từ tay đua tiền bối.
“Dạ?”
“Mày đó, tên là gì?” Babe hỏi lại với giọng điệu bực bội. “À, tên.” Tên nhóc trông như vừa ngộ ra câu hỏi sau khi hắn lặp lại
“Tên Charlie ạ.” Babe khẽ gật đầu mỉm cười trước khi từ từ bước lại gần tên nhóc cao lớn. Bàn tay mảnh khảnh chậm rãi đưa lên vuốt ve quai hàm đối phương, cẩn thận quan sát khuôn mặt sau cặp kính mắt. Nhìn kỹ thì tên nhóc này cũng ưa nhìn đấy, dù trông hơi đụt vì sự nhút nhát và tự ti, nhưng cũng không thể phủ nhận là khá thú vị. “Alpha đúng không?” Tay đua nổi tiếng hỏi,
lòng bàn tay vuốt dọc theo cổ và ngực của
người có thân hình cao lớn kia.
"V... Vâng...”
“Tốt” Giọng tiền bối mảnh mai nghe có vẻ khác lúc ban đầu khiến Charlie không khỏi nổi da gà. Thái độ của Babe khiến nó còn chẳng dám nhúc nhích. “Mày bảo nếu tao cho mày mượn xe và đưa vào đội, mày sẽ chấp nhận làm mọi thứ đúng không?”
"Vâng, em làm được hết.”
“Vậy tao giúp mày cũng được.”
“Thật ạ?” Mắt Charlie mở to đầy phấn khích, nhưng có vẻ là phấn khích quá độ, đến mức Babe phải bóp mạnh cằm người kia để bảo bình tĩnh trước khi lại khiến hắn bực mình.
“Nhưng tao chỉ giúp khi đã chắc chắn mày có ích với tao."
“Em sẽ cư xử cho hữu ích nhất có thể với anh ạ."
“Mày khỏi cần nói.” Babe nhẹ giọng, bàn tay mảnh mai đang bóp cằm Charlie kéo mặt đối phương cúi xuống nhìn thẳng vào mắt mình trước khi tiếp lời “Tao sẽ cho địa chỉ, 10 giờ tối nay đến tìm tao, rồi tao sẽ tự nói rốt cuộc mày có ích hay không.”
“…….”
“Hiểu không?”
"... Hiểu ạ.” Charlie hiểu những gì đàn anh nói, nhưng không hiểu mấy về điều sắp xảy ra. Không biết Babe sẽ kiểm tra mình thế nào, nhưng nó nghĩ nếu người này đã tự mở lời, dù thế nào nó cũng có cơ hội có được điều mình muốn, phải nắm bắt càng sớm càng tốt.
“Tốt, vậy còn dễ nói chuyện.”
“Nghĩa là nếu đêm nay em làm tốt, anh sẽ cho em vào đội đúng không ạ?”
Câu hỏi ngây thơ của Charlie khiến Babe không khỏi bật cười. Hắn biết tên nhóc này không hề có ẩn ý gì trong câu hỏi, mà người đầu óc đen tối như hắn mới là kẻ cảm thấy đó là câu nói rất hài hước. “Đừng vội nghĩ xa quá.” Babe cười, vỗ nhẹ vào má cậu nhóc “Đây chỉ là vòng phỏng vấn thôi.”
“Phỏng vấn?”
“Có thể sẽ kiểm tra thực hành chút."
"À... vâng.”
“Nhưng cũng phải làm cho tốt.”
“Vâng, em sẽ làm hết mình."
Hẳn rồi.
Đã vào tay hắn thì thế nào cũng phải hết mình.
~~~~~
Charlie ngồi cứng đơ, không biết hành xử ra sao khi vừa tự đưa mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ như căn phòng chung cư sang trọng này. Trong khi đó, chủ nhân căn phòng dường như không hề để tâm đến cậu chút nào. Khi gọi cho Babe lúc 10 giờ tối để thông báo bản thân đã đến nơi, anh liền xuống đón và đưa cậu lên phòng chờ, sau đó biến mất dạng trong phòng tắm, bỏ mặc cậu căng thẳng ngồi trên giường với cảm giác hồi hộp nghẹt thở. “Tắm không?”
Cậu trai trẻ khẽ giật mình khi người biến mất trong phòng tắm rõ lâu đột nhiên mặc áo choàng tắm bước ra và hỏi cậu một câu không đầu không đuôi.
“Em tắm từ ở nhà rồi ạ.” Babe nhẹ nhàng gật đầu trong khi Charlie cố nuốt nước bọt một cách lo lắng vì được nhìn Babe ở trạng thái thoải mái nhất mà cậu từng thấy. Tóc đối phương hơi ướt, mùi sữa tắm lan tỏa khắp phòng. Ngay cả động tác rót rượu của đàn anh mà cậu kính trọng trống cũng quá đỗi vừa mắt.
“Uống rượu không?” Chủ nhân căn phòng hỏi rồi nâng ly lên và nhấp một ngụm nhỏ.
“Em không biết uống ạ.”
“Nhiêu tuổi rồi?” Babe ngạc nhiên hỏi khi phát hiện đứa trẻ to xác này thậm chí còn không uống rượu. “22 ạ.”
“Ồ, mới là thanh niên thôi.”
Chủ nhân căn phòng cười khúc khích, bàn tay thon dài đặt ly rượu lên bàn ở trong góc sau khi uống cạn rồi ung dung sải bước về phía cậu lúc này đang ngồi trên giường. Cho đến cuối cùng, thân hình cao gầy với hương thơm thoang thoảng quanh mình đã dừng lại trước mặt cậu.
“Biết gọi tới đây để làm gì không?” Hơi thở của Charlie nghẹn lại ngay khi nghe thấy lời đó. Dù đang chờ đợi điều Babe chuẩn bị nói, nhưng khi thật sự được nghe một cách thẳng thừng, cậu không khỏi cảm thấy hồi hộp.
“Biết ạ.”
“Biết gì?”
“Chúng ta sẽ làm tình với nhau đúng không a?"
Babe mỉm cười hài lòng. Ít nhất tên ngốc này cũng không ngây thơ đến mức không biết bản thân đang làm gì. Mà điều đó sẽ khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, bởi nếu còn phải ngồi giải thích cặn kẽ mọi thứ thì chắc hắn tắt nứng mất. “Phải.” Babe nhẹ giọng trả lời “Nếu mày làm tốt, tao sẽ cho mượn xe và cũng sẽ giúp vào đội.”
“……”
“Nhưng nếu kém cỏi, tao sẽ đuổi mày về và mày phải tự đi mà tìm cách."
“…… ”
“Và đây là thỏa thuận, không phải ép buộc. Nếu không vừa ý thì cứ đứng dậy đi ngay, để tao còn gọi người khác.”
Bóng dáng cao lớn chớp mắt lo lắng. Tất nhiên trước khi đến đây cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi thật sự đối mặt thì vẫn hồi hộp không biết hành xử ra sao. Charlie chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội làm điều gì đó thế này với người mà cậu luôn ngưỡng mộ từ xa, thế nên việc được ngồi trên giường Babe lúc này quả là một điều ngoài sức tưởng tượng.
“Như nào đây?” Babe hỏi lại khi đối phương cứ ngồi im nhìn chằm chằm mình.
“Nghĩ nhanh lên, tao không có thời gian đợi mày cả đêm đâu.”
“Có lẽ em không giỏi lắm đâu ạ...”
“Giỏi hay không, không phải việc mày cần nghĩ, tao sẽ tự mình đánh giá.” Babe thấp giọng nói. Ánh mắt hung dữ của anh khiến Charlie muốn gác lại mọi suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu và một lần hành động theo bản năng. “Câu hỏi là mày có làm hay không?” Phải, cậu nên ngưng nghĩ ngợi nhiều đi thôi. “Trả lời!”
"Làm ạ.”
“ Giây phút nhận được câu trả lời, bàn tay mảnh mai ngay lập tức cởi dây buộc eo áo choàng tắm. Hành động đó khiến làn da mật ong mịn màng, trong trẻo bên dưới lớp vải lộ ra trước mắt Charlie. Cậu trai trẻ choáng váng trước những gì mình nhìn thấy, không ngờ kiếp này lại có thể được chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi của người kia, và cũng không nghĩ đối phương có thể dễ dàng làm điều đó mà không cần suy nghĩ nhiều tới vậy.
“Vậy làm đi.”
Babe chỉ nói mỗi thế, trước khi tiến lại gần người đang ngồi trên giường mà không có sự hướng dẫn hay ra lệnh cho đối phương làm gì hết, chỉ đứng im mà chờ xem Charlie sẽ bắt đầu thế nào. Vì nhìn vẻ ngoài, hắn khá chắc tên nhóc này không có kinh nghiệm trong vấn đề này là mấy. Bình thường gu của hắn không phải mấy kẻ kém kinh nghiệm, nhưng không biết tại sao đêm nay hắn lại chọn đưa Charlie về phòng. Có lẽ là một loại trực giác nào đó mà chính hẳn cũng không hiểu được chăng? Nhưng dù thế nào cũng hy vọng lần này trực giác sẽ không làm hắn thất vọng.
Charlie lo lắng hít một hơi thật sâu trước khi giơ tay chạm vào chiếc bụng phẳng của Babe đầu tiên, vì đó chính xác là những gì đang ở ngay trước mắt cậu. Lòng bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve như đang tìm hiểu nhiệt độ cơ thể của tay đua đàn anh. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên và chạm mắt với người kia, cậu liền biết sự đụng chạm của lòng bàn tay mình vẫn còn quá ít so với những gì Babe mong muốn. Hơi thở dần trở nên nặng nề của Babe khiến Charlie cảm thấy mình đang đi đúng hướng. Ngay khi Charlie đưa lưỡi liếm đầu vú của đối phương, Babe lập tức đưa tay đặt lên đầu cậu. Và càng nút chặt lấy nó bao nhiêu, lực vò tóc trên đỉnh đầu lại càng mạnh theo bấy nhiêu. Vì thế, cậu cứ thay phiên trêu chọc hai đầu ngực của cơ thể mảnh mai một hồi lâu.
“Nếu đói tới mức đó, hay là mày về nhà mà bú mẹ ấy?” Babe lên tiếng sau khi tê nhóc ngốc nghếch cứ chơi đùa với đầu vú mình không thôi. Tất nhiên là hắn thích, và có vẻ Charlie cũng như vậy. Nhưng nếu cứ đứng cho nó bú cả đêm thế này có phải là hơi quá rồi không?
“Xin lỗi ạ.” Mới bị mắng chút xíu mà tên nhóc to xác đã xị mặt ra rồi “Em không biết làm lắm.”
“Nếu không biết phải làm thế nào thì cứ nghĩ thử xem bản thân thích gì.” Babe nhẹ giọng, chưa từng nghĩ mình sẽ phải dạy một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm làm việc này. Rốt cuộc không biết bản thân nghĩ đúng hay sai khi chọn tên nhóc này nữa “Muốn người khác làm gì cho mình thì cứ làm thế với tao.”
“….…”
“Tốt xấu gì rồi tao sẽ nói.”
Charlie nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đàn anh với vẻ hơi bối rối. Cậu biết bản thân muốn gì, nhưng lại không chắc phải làm điều đó ra sao. Và nếu làm rồi không vừa ý Babe thì sao? Người kia chắc chắn sẽ đá cậu ra khỏi phòng. Mà đó là điều cậu không mong muốn xảy ra nhất.
Thôi nào.
Chiến đi Charlie!
“... Ưm~” Cơ thể nhỏ nhắn phát ra âm thanh hài lòng. Cuối cùng tên nhóc ngốc nghếch cũng quyết định vứt bỏ mọi suy nghĩ vớ vẫn mà lao mình hoàn toàn vào vòng xoáy dục vọng rồi. Charlie cúi mặt xuống ngang bằng với phần giữa cơ thể hắn, đưa chiếc lưỡi nóng bỏng ra liếm láp bộ phận đàn ông đã hơi cương lên kể từ màn dạo đầu.
Hai bàn tay to lớn đỡ lấy cặp hông tròn trịa trong khi miệng mở ra đón nhận phần căng cứng của Babe không chút do dự. Dù vẫn có vẻ lúng túng nhưng cũng không đến mức khiến hắn cảm thấy khó chịu. Bởi vì trong sự thiếu kiến thức đó cũng xen lẫn cả sự hưng phấn khi hắn thấy Charlie muốn làm hài lòng mình đến nhường nào.
Mà đó lại chính là điểm tuyệt diệu trong sự quyến rũ của đứa trẻ thiếu kinh nghiệm này.
“Giữ răng cho đúng cách vào.” Kẻ có nhiều kinh nghiệm lên tiếng hướng dẫn trong khi đặt tay lên đầu cậu trai trẻ “Mút nữa. Đúng rồi, như thế..."
“ực... uh~” “Nếu mỏi miệng thì nhả ra chút, chơi đùa ở phần đầu nhiều vào.” Charlie ngoan ngoãn làm theo những gì Babe dạy, khiến những thứ chưa tốt lúc đầu dần được cải thiện. Cậu há miệng ngậm trọn lấy trục mấu chốt của cơ thể và di chuyển đầu ra vào nhiều lần theo ý muốn của đàn anh rồi luân phiên nhả ra để liếm đến tận gốc, trói buộc phần đàn ông đó tựa vào mặt mình mà không chút ghê tởm. Đặc biệt là khi ngẩng lên nhìn khuôn mặt của Babe và thấy vẻ hưng phấn của đối phương, cậu càng tự hào về mình hơn.
“Người anh thơm thật đấy.” Charlie nói, vùi mặt vào dục vọng của Babe, lòng bàn tay nóng bỏng quấn lấy và vuốt ve nó một cách nhịp nhàng. Trong khi đó, chiếc lưỡi vẫn tiếp tục trêu chọc phần đỉnh vì Babe nói đặc biệt thích điều đó.
“Mày ngửi cái gì vậy chứ? Dâm dê!” Babe cợt nhả, vỗ nhẹ vào má cậu trai trẻ vẻ cưng nựng khi đối phương cứ vùi mũi hít hà như thể hắn có mùi thơm ngọt ngào giống Omega vậy, ngốc nghếch thật đó. Dù vậy, hắn cũng phải công nhận Charlie là đứa trẻ nhanh nhạy, tuy ít kinh nghiệm nhưng khả năng học hỏi rất cao. Điểm nào mà hắn nói chưa tốt thì đối phương đều có thể sửa ngay mà không cần tốn quá nhiều công sức.
“Anh có muốn em bú tới khi ra luôn không a?"
“Mày giỏi tới mức đó luôn?"
“Cũng không biết nữa.” Charlie thành thật trả lời, bàn tay nắm lấy phần bi tròn rồi bóp nhẹ, khiến Babe nhận ra tên nhóc này đã bắt đầu sử dụng bản năng nhiều hơn “Nhưng nếu anh muốn thì em sẽ làm.”
“Đừng có giả vờ là bé ngoan nữa.”
“Thì em...”
“Cởi quần áo ra." Ngay khi nghe dứt câu ra lệnh, người có thân hình cao lớn lập tức cởi bỏ quần co của mình, vì giờ chỉ có cậu vẫn còn mặc đồ. Charlie cởi sơ mi bên ngoài, tiếp theo là chiếc áo phông trắng bên trong, nhưng sự bối rối khiến cậu quên tháo kính ra trước, chiếc kính thân yêu liền theo áo mà tuột khỏi mặt và rơi xuống.
“Không cần đeo nữa.” Babe ngăn cản khi thấy cậu trai trẻ chuẩn bị nhặt kính lên đeo lại. “Nhưng em sẽ không thấy rõ được.”
“Thế cần phải thấy rõ tới vậy sao?” Nghe thấy âm vực cáu kỉnh của Babe, Charlie ngay lập tức từ bỏ ý định đeo kính, cậu đặt nó lên tủ đầu giường trước khi quay lại xử lý nốt chiếc quần jean ống đứng như Babe ra lệnh.
Thấy tên nhóc ngây ngô có vẻ bận rộn với đống quần áo quá nên Babe bắt đầu không nhịn nổi, liền đầy bóng người cao lớn xuống giường rồi tự mình xử lý nốt. Và điều đó đã khiến chiếc quần của Charlie bị cởi ra chỉ trong chớp mắt, tất nhiên quần lót cũng bị ném sang cạnh giường. Charlie lúc này đã hoàn toàn khỏa thân trước mặt đàn anh xinh đẹp. Thật sự rất xấu hổ, nhất là khi người kia quét mắt từ đầu đến chân khiến cậu càng ngượng ngùng không biết phải xử sự ra sao.
“Không mặc gì trông ổn hơn đấy.” Babe nói với nụ cười khiến Charlie càng thêm xấu hổ. Trong khi đó, hắn có vẻ rất hài lòng với vóc dáng của cậu. Chàng trai trẻ sở hữu thân hình cao lớn đó có cơ bắp bên trong ổn áp không khác gì bên ngoài, làn da trắng nõn mịn màng như đứa con trai út được mẹ hết mực nuông chiều. Và quan trọng nhất, phần đó dường như được thừa hưởng không ít từ bố.
Chỉ nhìn thôi đã thấy thốn bụng rồi. “Nếm thử chút nhé.” Khi thấy cậu nhóc chỉ ngồi đó sửng sốt, Babe nghĩ đã đến lúc mình phải ra trận rồi. Hắn đẩy Charlie nằm xuống chiếc gối êm ái trước khi đè lên người kia với tư thế đầu quay về phía cuối giường, rồi không lãng phí thời gian, hắn bắt đầu làm điều tương tự mà Charlie đã làm cho mình trước đó.
“Ah~ Anh ơi...” Lông mày Babe khẽ giật khi nghe Charlie gọi mình như vậy bằng chất giọng khàn khàn. Thật ra việc rên rỉ chẳng có gì đáng nói, mà đại từ được sử dụng mới là thứ khiến người ta bực mình.
“Gọi anh Babe đi.” Hắn tạm rời miệng khỏi vị trí và ra lệnh cho cậu trai trẻ.
“Anh Babe...”
“Mẹ kiếp! Gọi thế nào nghe cũng giống mày là chồng tao ấy!" Babe chép miệng vẻ không hài lòng. Tên của hắn phiền phức chính là ở điểm này. Bình thường gọi đôi lúc đã gây bối rối rồi, mà giờ gọi vào lúc làm tình thế này lại càng kỳ cục hơn “Thôi cứ gọi anh đi.”
"Vâng.” Charlie bối rối trả lời, nhưng chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, cơ thể liền giật nảy lên đầy căng thẳng vì anh Babe đã lập tức cúi xuống làm tiếp nhiệm vụ ngay sau khi tranh cãi với mình xong. Thân hình cao lớn đang nằm hưởng thụ cảm giác tê dại đó chỉ có thể co quắp ngón chân và cào tay vào tấm ga trải giường, không biết phải làm gì. Sướng đến điên dại. Vì Babe vừa bú, vừa mút, vừa di chuyển đầu theo nhịp điệu một cách điêu luyện, khác hoàn toàn với những gì cậu làm lúc nãy. Đặc biệt là khoảnh khắc bàn tay ấm áp nắm lấy phần đậm chất đàn ông của cậu mà dùng lưỡi xoay tròn trên đầu nó, khiến cậu gần như chết lặng. Chưa từng thấy sướng như vậy trước đây.
“Á... a...” Babe vô tình thoát ra tiếng rên rỉ khi đột nhiên cảm thấy một sự đụng chạm mềm mại, linh hoạt ở lối vào phía sau. Tất nhiên hắn biết rõ sự đụng chạm này, vì đó là ý định của hắn ngay từ đầu. Hắn cố ý muốn câu dẫn và dùng nó để dụ dỗ Charlie tự mình khao khát làm mà bản thân không cần ra lệnh. Mà tình cờ là tên nhóc này cũng rất thông minh
“Tốt... ư ~ Đưa lưỡi vào đi.”
“Ưm...” Giờ miệng cả hai đều trở nên bận rộn. Babe hé môi đón nhận gần như toàn bộ phần đàn ông của cậu trai trẻ, di chuyển đầu lên xuống theo nhịp điệu dữ dội, trong khi thực tập sinh Charlie cũng để bản năng dẫn lối bằng cách dùng lưỡi tiến vào con đường rực rỡ sắc màu của đàn anh xinh đẹp. Dù chưa từng làm việc này trước đây, nhưng cậu đã có một số kinh nghiệm từ việc xem phim khiêu dâm. Chỉ cần tưởng tượng những gì các diễn viên chuyên nghiệp đó làm và thử bắt chước, đồng thời nương theo bản năng, cậu nghĩ bản thân cũng không khó để khiến kẻ điêu luyện chuyện giường chiếu như Babe thỏa mãn.
“Ôi... sướng ~” Babe không nhịn nổi mà hé miệng rên rỉ, tên nhóc vùi mặt vào mông hắn, dồn dập quét lưỡi, khiến phía trước hắn căng cứng gần như sắp bùng nổ. Giây phút này, Babe nghĩ có lẽ Charlie không chỉ muốn lấy lòng hắn mà bản thân còn rất tận hưởng với điều mình đang làm. Vì lẽ đó, đôi bàn tay to lớn cứ bấu chặt lấy mông hẳn không chịu buông
“Nhẹ nhàng thôi... ah... đủ... đủ rồi...”
Nếu Babe không yêu cầu, có lẽ Charlie thật sự sẽ không dừng lại. Chàng trai trẻ lập tức kéo mặt khỏi cặp mông tròn trịa sau khi đàn anh xinh đẹp ra lệnh. Rồi Babe quay về phía đầu giường, vươn tay lấy lọ gel bôi trơn và bao cao su từ ngăn kéo cạnh đầu Charlie. Hắn bóp gel vào tay trước khi nhoài người về phía trước và bôi nó lên cái lỗ phía sau giờ đã ướt đẫm nước bọt của tên nhóc đói khát vừa bú liếm mình không ngừng. Trong khi đó, Charlie chỉ nằm nhìn chằm chằm không thể rời mắt khỏi đôi môi đỏ mọng của Babe. “Muốn hôn hả?” Babe hỏi với nụ cười trêu chọc trong khi tay đang chuẩn bị dọn đường cho chiếc lỗ nhỏ xinh đến với bước tiếp theo.
"Vâng” Charlie trả lời, nặng nề thở dốc. Cậu trai trẻ không thể ngừng chìm đắm vào đôi môi đầy đặn của Babe, thậm chí còn nhiều lần vô tình vươn mặt tới chỗ hắn mà không nhận ra “Cho em hôn được không ạ?” Charlie phát điên rồi.
“Không được.” Babe ngoảnh mặt trốn tránh, cố tình trêu chọc. Hắn thích việc khiến đối phương thèm khát mình và cả việc khiêu khích cho Charlie phát điên mà không được thỏa mãn cũng rất thú vị. “Cái miệng này có thể bú, nhưng không cho hôn.”
“Anh tàn nhẫn quá đi.”
“Cái này mày nên biết ngay từ đầu mới phải.” Cơ thể mảnh mai nói với vẻ hài lòng trước khi chuyển đến ngồi lên chân cậu trai trẻ. Babe cẩn thận xé gói bao cao su, lấy thứ tròn dẹt bên trong ra và khéo léo đặt nó lên vật cương cứng đã được kích thích hoàn toàn “To quá.”
“Anh sẽ không bị thương chứ?”
“Mày coi thường tao đấy ạ?”
“Không phải thế đâu ạ.” Charlie vội sửa lời với vẻ lúng túng khiến Babe phải nhịn cười. Tên nhóc này còn không biết đâu là thật, đâu là đùa. Đúng là trẻ con mà. “Chỉ là em lo thôi."
“Trước khi lo cho tao thì mày lo cái thân mày đi đã.”
“Em vốn không bị làm sao mà.”
“Ổ, thế cơ à?”
“Vâng, thì anh... ah~" Babe mỉm cười hài lòng khi thấy cậu trai trẻ cứ mải lảm nhảm đột nhiên khựng lại lúc hắn cầm thứ cương cứng của đối phương nhét vào lối nhỏ của mình mà không báo trước. Toàn thân Charlie căng cứng, hàng lông mày sắc nhíu lại, miệng khẽ hé mở trước cảm giác kỳ lạ vừa ấm áp vừa chật chội đến ngứa ran.
"Ah... khít quá..." Babe ngẩng đầu thở hổn hển, hài lòng với cảm giác có được sau khi ép mình ngồi xuống thứ cứng rắn đó. Phần đó của Charlie thực sự khiến hắn ưng ý, cả kích thước lẫn hình dạng đều mang lại sự sung sướng tột cùng. Đã lâu lắm rồi hắn không gặp được thứ vũ khí bí mật khiến mình thỏa mãn tới vậy.
“Đúng là lù khù vác cái lu mà chạy... ah- tin rồi..."
“Anh Babe... ah...”
“Ah... Sướng không Charlie?" Babe hỏi, di chuyển hông để vật cứng đó thâm nhập vào sâu tới điểm G của mình “Tao cưỡi thê này có tuyệt không? Hử?”
“Tuyệt ạ. Ư... sướng lắm.”
“Từng quất Alpha chưa?”
“Chưa từng ạ.” Charlie hổn hển trả lời “Anh là người đầu tiên.”
“Thế thích cái nào hơn?”
“Á... a... anh ơi..."
“Trả lời!” Babe thúc giục, muốn nhận được hồi đáp từ cậu trai trẻ. Nhưng cặp hông tròn trịa đó không ngừng siết chặt, đầu óc Charlie lúc này hoàn toàn trắng xóa, chỉ có thể nằm thở dốc với hai tay ôm chặt bờ mông mảnh mai và không nhịn được mà di chuyển phần eo của mình lên xuống. Bây giờ không cần ai dạy cậu nữa, chỉ cần làm chính xác những gì cơ thể đòi hỏi, không cần suy nghĩ gì cho phức tạp. “Ah! Đừng bận tâm! Ư... Charlie..."
“Không nhịn nổi rồi anh Babe... Em không nhịn nổi...” Charlie nhắm mắt thở hổn hển như thể mất đi ý thức. Cậu điên cuồng dập eo vào người phía trên, mạnh tới mức khiến Babe choáng váng. Nhưng đương nhiên còn khuya hắn mới để thua tên nhóc này. Babe đặt tay lên khuôn ngực rộng
của Charlie và ấn xuống không nhượng bộ. Lực đẩy hùng hục không ai chịu nhường ai khiến đầu giường King Size của Babe đập vào tường phát ra âm thanh lớn nhịp nhàng. Mà loại âm thanh đó cũng đồng thời khuấy động cảm xúc của họ rất tốt. “Á... a... tên nhóc điên khùng này...” Babe rủa xả cậu trai trẻ đang chìm đắm trong đê mê bằng chất giọng run rẩy, nhưng giờ có vẻ Charlie chẳng hề bận tâm tới lời chửi rủa của hắn nữa. Chàng trai có vóc dáng cao lớn nghiến chặt răng vì khoái cảm vượt ngưỡng chịu đựng, dùng sức tóm lấy Babe lật người nằm xuống thay vị trí của mình mà không ra hiệu trước. Và ngay khi tấm lưng gầy ấy chạm vào giường, hông cậu lập tức nã ra một lực đẩy mạnh mẽ, không cho Babe cơ hội lấy lại bình tĩnh. “Bình tĩnh... Bình tĩnh được không hả... á!”
“A- Nếu anh là Omega, em quất anh có bầu chắc luôn.”
“Charlie!”
“Chắc chắn anh sẽ được làm Mama..." Babe gần như muốn dí đầu dạy dỗ tên nhóc biến thái này một bài học, nhưng với tình trạng hiện tại, hắn chẳng thể làm gì Charlie cả. Đối phương liên tục dập thứ tràn đầy mùi vị đàn ông của mình vào trong, đồng thời phun ra những lời tục tĩu không ngừng nghỉ. Mà đáng ra hắn phải thấy tức giận với những lời lẽ đó chứ không phải nằm quằn quại đầy hứng tình thế này. Điên mất rồi.
Tên nhóc này hoang dại quá rồi. "A... a... Ch... Charlie..." Babe giơ tay ôm lấy cổ chàng trai trẻ mà rên rỉ, không thể chịu đựng được nữa. Hắn không nghĩ được điều gì cả, chỉ biết giờ đang thấy sung sướng tới gần như không thở nổi, và cũng chẳng hề muốn Charlie dừng lại dù chỉ một giây. "Anh Babe... ah... Em làm tốt không ạ?”
“Đừng hỏi vào lúc này được không... ư!”
"Cho em xe nhé." Charlie thở hổn hển và đẩy hông vào Babe mạnh đến nỗi nghe được cả tiếng dập thô bạo, nhưng cả hai đều không quan tâm liệu nó có đáng xấu hổ hay không. Bởi vì bây giờ đối với họ không gì đáng xấu hổ cả, chỉ có niềm vui nóng bỏng mà thôi “Em muốn có xe quá. Anh Babe cho em xe nhé.”
Bây giờ ngay cả việc xin một chiếc xe cũng nghe có vẻ vô cùng tục tĩu đối với Babe.
Hắn cảm thấy như mình đang bao nuôi một cậu thiếu niên vậy. Cậu bé trao niềm vui cho hắn rồi xin xỏ thứ mình muốn với ánh mắt van nài.
Tên nhóc này thật sự ngây thơ sao?
“Mày thật là... ah!” Babe giựt tóc tên nhóc trút bỏ nỗi bực dọc. Giữa sự rối bời mơ hồ trong đầu, hắn chợt nhớ ra ngay từ giây phút đầu tiên Charlie đến đây cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa hề ngửi thấy mùi pheromone Alpha khó chịu đó, chỉ có hương thơm thoang thoảng dường như là mùi cơ thể của người kia mà thôi. Vì sự chú ý đó, Babe liền lấy lại bình tĩnh và ngạc nhiên nhìn cậu trai phía trên, dù bản thân vẫn đang bị dập tơi tả không thương tiếc. Thật sự không thấy mùi. Ngửi thế nào cũng không thấy mùi.
Babe cố vùi mặt vào lồng ngực chàng trai cao lớn để tìm kiếm mùi hương Alpha mà mình ghét. Nhưng có hít hà thế nào cũng không ngửi thấy thứ mùi đó, dù cho lúc này Charlie đang cực kỳ hưng phấn. Thông thường, ham muốn tình dục của Alpha thường dẫn đến việc tiết ra pheromone vor mật độ lớn hơn bình thường. Giờ đây chính bản thân hắn cũng có, chỉ là hẳn không gặp vấn đề gì với mùi của mình thôi. Thời gian qua Babe luôn có thành kiến với mùi hương của các Alpha khác. Nhưng tại sao tên Alpha này lại không có thứ mùi khó chịu đó?
Nghĩ vậy, Babe quyết định kiểm tra sự bất thường này lần cuối. Trong khi Charlie đang tận hưởng cơ thể hắn mà không nhận ra điều gì, cánh tay mảnh khảnh giơ lên móc vào cổ chàng trai cao lớn, kéo cậu gần về phía mình hơn trước khi làm điều khiến Charlie toàn thân râm ran tới mức suýt xuất tinh.
Babe thè lưỡi liếm ngực Charlie, lướt đầu lưỡi từ giữa ngực đến cái cổ đẫm mồ hôi mà không hề có chút ghê tởm.
Babe quăng mình xuống gối và mỉm cười với đôi mắt long lanh như người đang vui mừng đến mức muốn hét toáng lên khi phát hiện ra ngay cả mồ hôi của Charlie cũng không có thứ mùi pheromone chết tiệt đó.
“Anh Babe...”
“Tốt lắm, Charlie." Babe mim cười khen ngợi. Vẻ mặt đối phương trông vô cùng vui vẻ, giọng nói ngọt ngào và tràn đầy cảm xúc khiến Charlie không nhịn nổi mà tăng tốc độ vì sắp lên tới đỉnh.
“Ah... Anh thích ạ?”
“Thích chứ... ôi, sắp ra rồi.” Cơ thể mảnh mai trả lời trước khi kéo mặt chàng trai xuống khiến chóp mũi của họ gần như chạm vào nhau. Babe giao tiếp bằng mắt với Charlie và rên rỉ trong sung sướng. Thấy vẻ mặt đó, Charlie dường như không thể chịu đựng ham muốn thêm được nữa.
“Á! Á!”
“A!” Alpha trẻ tuổi lớn tiếng rên rỉ, dùng hết sức ở eo mà dập tới, khiến Babe không thể không bị trượt theo lực đẩy đó. Nhưng nhìn Babe thì chắc không có vấn đề gì, vì đối phương đang nhắm mắt cắn môi với vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
Đây rõ ràng là thiên đường.
“Ư - Đừng nghiến...” Babe nói, nén giọng run rẩy khi Charlie liên tục xoáy hông trong khi giải phóng ham muốn của mình vào bao cao su cùng lúc với hắn mà không hể chạm vào phần phía trước của mình "Charlie... sướng quá...”
“Không tưởng tượng nổi lúc không đeo bao thì sẽ thế nào nữa.”
“Thì khỏi cần tưởng tượng, ai cho mày chơi trần chứ?”
“Vừa nãy em lỡ tưởng tượng mất rồi ạ.” Charlie mỉm cười lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau. Babe hơi ngạc nhiên khi thấy điều đó, nhưng cũng chẳng để tâm gì. Con người ta mới làm tình với nhau xong, tâm tình tốt cũng là chuyện thường thôi. “Mày cứ mơ đi!”
Babe vỗ nhẹ vào ngực tên Alpha bất thường vì hắn đã kiệt sức sau quá nhiều hoạt động nóng bỏng vừa rồi. Chưa từng nghĩ chỉ một hiệp cũng có thể mệt tới mức này. Nếu không tính chuyện không có mùi Alpha đó, Charlie có vẻ là một Alpha thực thụ.
“Vậy rốt cuộc em có đạt không ạ?” Charlie hỏi trong khi vẫn không chịu rút thứ đó ra khỏi lối nhỏ của hắn.
“Vội đòi nợ quá đấy.”
“Thì em muốn biết mà.” Cậu trai trẻ nhăn mặt “Rốt cuộc em có ích với anh không?" “Muốn có xe tới mức đó luôn à?”
“Em thực sự muốn trở thành tay đua ạ.”
“Thì đó.” Babe nhấc chân lên móc vào eo của người có thân hình cao lớn hơn trướC khi di chuyển chân và phía sau thắt lưng một cách trêu chọc “Nếu tao nói mày có ích, nghĩa là sao này mày phải tiếp tục đến đây làm điều này với tao đấy.”
“Em biết ạ.” Cậu bé thông minh gật đầu “Vậy em phải làm trong bao lâu ạ? Cho đến khi kiếm đủ tiền trả anh sao?"
“Cho đến khi tao cảm thấy làm tình xứng đáng với giá trị chiếc xe rồi.”
Ngay khi Babe nói điều đó, Charlie lại mất kiểm soát. Cảm giác bức bối vừa mới trút ra lúc nãy bắt đầu sẵn sàng thức tỉnh lần nữa. Bởi vì tư thế, sự đụng chạm, nét mặt và giọng nói của người trước mắt thật sự rất dễ dàng câu dẫn cậu.
“Nếu mày muốn xe, tao sẽ cho.”
“……. ”
“Và bao giờ thấy chán mày, tao sẽ nói.”
“…….”
“Ok không?”