Trong xe cứu thương, Lâm Sương Sương ôm chặt lấy thằng bé, cố gắng dùng mọi cách để an ủi thằng bé.
Nhượng Nhượng khóc thêm một khoảng thời gian ngắn, tiếng khóc của thằng bé cũng trở nên nhỏ hơn, nhưng thằng bé vẫn ôm chặt lấy mẹ mình, còn nắm lấy bàn tay của Lâm Sương Sương, tự đánh nhẹ vào người, luôn miệng nói: “Đánh, đánh, mẹ, đánh, xấu xấu, đánh.”
Lâm Sương Sương đè nén xuống hết thảy lo lắng, phiền muộn trong lòng, an ủi thằng bé: “Nhượng Nhượng ngoan, có mẹ ở đây, đừng sợ, nếu có người xấu, mẹ sẽ đánh người đó, Nhượng Nhượng ngoan, mẹ không nỡ đánh con.”
Xe cứu thương đã đi đến bệnh viện.
Cô y tá mở cửa với vẻ mặt hổ thẹn.
Lâm Sương Sương biết điều mà ôm thằng bé nhảy xuống trước, cũng rất hợp tác mà đi theo sau cáng cứu thương, đăng ký những gì cần phải đăng ký, chi trả những gì cần phải chi trả, cho đến khi Vạn Triệu Tường được đưa vào phòng cấp cứu để kiểm tra.
Các bác sĩ và y tá không ngừng ra vào tấp nập, Lâm Sương Sương thấy việc cấp cứu sẽ mất một khoảng thời gian, nên cô vội chạy đến phòng y tá, nói hết lời để nhờ họ cho gọi điện thoại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT