Đối mặt với tiếng nước ngoài của Vũ Tiêu, Jennifer bất đắc dĩ mím môi, trả lời ông ấy: "Xin chào, tôi là Hữu Trân, Kim Hữu Trân.”
Vũ Tiêu xấu hổ vò đầu: "A a, chào đồng chí, tôi là Vũ Tiêu. Aiz, một người nước ngoài như cô...... Tôi nói gì cũng nghe hiểu?”
Khóe miệng Jennifer hơi giật giật, không trả lời.
Mà nhìn về phía Sương Sương, chỉ vào bức tranh trong tay, nói: "Những thứ này không phải đồ của niên đại trước, cũng không phải đồ thật. Trong tay tôi cái này, là tấm ván gỗ thủy ấn. Nhưng cái này, tuy rằng không phải đồ thật, cũng là rất đắt, tôi nhớ lúc ấy chúng tôi thành hôn mới hai năm..."
Giọng Jennifer hạ xuống, giống như đang tính toán gì đó, một hồi lâu mới nói:
"Tôi nói là 14 năm. Tài nghệ Mộc Thủy Ấn này, mặc dù từ xưa đã có, nhưng ở Đế Đô của chúng ta, thực sự phát huy được tài nghệ này, không có mấy cửa hàng có thể làm được. Tôi nhớ có một cửa hàng thành lập 14 năm trước, có tài nghệ này, trước kia gọi là Tùng Trúc Trai, bây giờ gọi là gì thì tôi không biết, nhưng tóm lại, những thứ này không nên bảo vệ như vậy, tôi thấy những thứ này đều là đồ đi trộm, mới cẩu thả như vậy. Cô có thể cho người tra theo hướng này, tra được chủ nhân chân chính sẽ biết lai lịch của bọn họ, tốt hơn là mọi người  lật tung từng rương từng rương như vậy."
“Được, tôi hiểu rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play