Đừng nói Anh Cương nghi ngờ, tất cả mọi người đều có cùng nghi ngờ như vậy.
Viện trưởng Cát mỉm cười giải thích: “Ông cụ, ông cũng biết rồi đấy, dị năng này, hầu như tất cả đều là độc nhất, trên thế gian duy chỉ có một, đứa trẻ này thuộc loại dị năng tàng hình, nhưng vốn dĩ lại không hề tàng hình. Mọi người nhìn xem…”
Viện trưởng Cát nhẹ nhàng di chuyển bàn tay của mình, chùm ánh sáng đỏ vẽ một vòng tròn ở phần trên của bức tường trắng, thứ đó trông rất giống một phần của chiếc lều ngủ.
Viện trưởng Cát nói: “Phần này, nếu mọi người nhìn thấy bằng mắt thường, thứ này sẽ không hề tồn tại. Nhưng nếu nhìn dưới máy quan sát hạt nhân, phần này vẫn thuộc về thằng bé, chẳng qua là phần này có thể tách các hạt nhân ra, nên không ai có thể nhìn thấy nó khi nhìn bằng mắt thường. Thế nhưng những thứ bên trong vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy, mọi người nhìn hình dạng của nó kìa, hình vuông, trên đó có thứ gì đó, hình như là…”
Diệp Minh Dương chỉ vào hình dáng của hình chiếu rồi hét lên: “Ghế kia! Là một cái ghế bị mất trong nhà tôi!”
Diệp Minh Dương chỉ tay vào đường viền của hình chiếu rồi hét lên: “Ghế! Ghế!”
Lâm Sương Sương ôm đứa trẻ và ngồi ở bên trái của anh, Tiểu Tiểu Diệp không muốn nghe anh hét, lập tức mở to đôi mắt to tròn xoe, cười “khúc khích”, vỗ tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT