Lâm Sương Sương cố gắng lộ ra vẻ mặt si mê.
Khang Thái Trân tỏ ra khổ não:
"Song Song! Con, con như vậy là không được! Ôi trời, con nghe mẹ nói, vui chơi giải trí một chút thì không sao, nhưng nhỡ mà xảy ra chuyện đó với người đàn ông kia là mẹ cũng không giúp được con đâu.
Con tuyệt đối đừng suy nghĩ ngốc nghếch, trước kia không phải con còn nói, Bùi Viễn Chí sẽ không nhìn trúng con sao? Vậy vì sao bây giờ đưa vé cho con? Con đừng để người ta lừa!”
Lâm Sương Sương nhếch môi quay đầu lại cười, bỏ lại một câu: "Mọi việc không phải đều có mẹ chống đỡ sao! Nếu Bùi Viễn Chí dám gạt con, mẹ giúp con đánh anh ấy là được!”
"Ôi trời, không, không, Song Song, không được, dân không đấu lại quan, nhà họ Bùi không phải là thứ mà chúng ta chọc nổi, được rồi, nghe lời mẹ, Song Song ngoan nhất, con muốn mua cái gì ăn không? Mẹ vừa mới tích góp mấy tệ, mẹ mua cho con!”
Khang Thái Trân kéo Lâm Sương Sương lại, dỗ dành như một đứa nhỏ, khóe miệng Lâm Sương Sương giật giật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play