Bốc Khiết vừa đi, Bùi Viễn Chí nhìn vẻ mặt tức giận của Trần Quế Trân, lòng vẫn hơi kiêng kị.
Bây giờ trong nhà phải trông cậy vào bố và mẹ chu cấp tiền nuôi anh ta.
Bùi Viễn Chí đảo tròng mắt, dỗ dành mẹ:
“Mẹ đừng nghe Bốc Khiết nói linh tinh, con… con đâu có phải loại đàn ông tùy tiện đi tìm phụ nữ đâu, con tìm cô ta là vì có việc, có việc thôi! Haizz, mẹ không biết cái cô Lâm Đông Tuyết này đâu, trước đây cô ta rất ngu ngốc không hề nổi bật chút nào, nhưng sau khi gả cho người ta, là một người có mệnh vượng phu. Con nghe mấy người bạn lái xe giống con nói, chồng cô ta làm tổng giám đốc của nhà máy may mặc Tam Ảnh trong thành phố!”
“Hiệu quả kinh doanh của nhà máy bọn họ tốt lắm, nghe nói lương lái xe bên đó, còn cao hơn so với hồi con ở chính quyền thị trấn nữa! Một tháng tám mươi lận! CMN! Nếu con mà được qua đó lái thì tốt rồi! Cho nên con, con muốn lôi kéo thân thiết hơn, xem liệu cũng có thể tìm được công việc không, nào biết được tà môn gì đó làm con đột nhiên không cử động được!”
Trần Quế Trân nghe vậy mắt sáng rỡ:
“Ôi, thì ra là như vậy! Haizz, mẹ biết con nói ai rồi! Đúng, chính là vượng phu đấy, nghe nói nhà cô ta mua nhà trong thị trấn chúng ta, hồi trước chị chồng cô ta bị mù, mà bây giờ mở được cả xưởng đậu phụ khô, kiếm được tiền lắm! Nhà cô ta còn có tivi nữa, ôi, còn có cả xe máy, hưởng phúc đấy! À, nghe nói đứa đầu tiên còn là con trai! Aiya, cưới vợ thì phải cưới người như này, aiya, sao lúc đầu con không chọn kỹ chứ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play