Bận rộn cả một tuần lễ, buổi tối vào cuối tháng sáu, Lâm Sương Sương đưa Khang Thái Trân đi đến một ngôi nhà ở trong thị trấn ở.
Ngày mai, Khang Thái Trân phải từ nơi này gả đi.
Ở nông thôn có phong tục của nông thôn, Trịnh Kim Nga và Diệp Minh Dương dù có khoan dung và đối xử tốt với Khang Thái Trân đến đâu, thì cũng không thể để Khang Thái Trân từ nhà họ Diệp gả ra ngoài được!
Mà Khang Thái Trân, khăng khăng không muốn Lâm Sương Sương và Lâm Minh thông báo cho nhà họ Khang - nhà mẹ đẻ của Khang Thái Trân.
Trong một khoảng sân nhỏ trong thị trấn.
Khang Thái Trân lại bắt đầu nhắc đến chuyện của cậu Lâm Sương Sương:
“... Vô ơn ! Đúng là đồ vô ơn! Nó đã vô ơn như vậy, còn lâu mẹ mới mời nó! Nó không có người chị như mẹ, thì mẹ cũng không có đứa em trai như nó… Ôi, còn nhớ lúc nhỏ, là ai đã nuôi nó lớn? Năm đó chúng ta không còn mẹ, mẹ nghĩ dù sao thì mình cũng là chị gái, phải chăm sóc tốt cho em trai, người ta đánh nó, thì mẹ ngăn cản, không biết đã bị mấy đứa trẻ lớn hơn đánh cho không biết bao nhiêu lần rồi? Nếu không phải mẹ bảo vệ nó, thì từ hồi nhỏ mẹ đã không đánh nhau với người khác rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play