Ông cụ bật cười khi nhìn thấy bộ dạng không dám tin của Lâm Sương Sương.
Trên gương mặt lấm tấm nếp nhăn của ông cụ vẫn còn vẻ tinh nghịch của trẻ con, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi đối mặt với y tá và khi nhắc đến con trai mình.
Ông cụ nói:
“Con đừng ngạc nhiên, ông sống đến tuổi này rồi, nhìn người vẫn rất chuẩn đấy. Hôm đó ông hét lên bắt trộm, sau đó bị kẻ trộm đã đạp ngã, nhưng cũng không có ai để ý đến ông. Họ đều giả vờ đi bắt kẻ trộm, giả vờ như không nhìn thấy ông, tại sao? Chẳng phải họ đều sợ ông già yếu như vậy rồi, trông dáng vẻ lại nghèo nàn, sợ giúp ông sẽ gây thêm phiền phức cho họ sao?
Nhưng một cô gái trẻ như con lại không hề sợ hãi, không những giúp ông mà còn đưa ông về nhà, còn khuyên ông đến bệnh viện, nếu con có ý đồ xấu thì con sẽ giúp ông sao?
Nên là ông có thể tin tưởng con. Nếu con muốn mở xưởng mà không có tiền thì ông có thể cho con vay. Mặc dù ngày hôm đó con vì muốn khuyên ông đến bệnh viện nên mới dỗ ông, nhưng ông thực sự nghĩ mở một xưởng đậu phụ là một ý tưởng khá tốt, thế nào?”
Lâm Sương Sương rất cảm động khi nghe thấy những lời nói chân thành của ông cụ, có lẽ cũng chỉ ở thời đại này mới có những người già có tính tình như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT