Nghe Lâm Sương Sương nói như vậy, Khang Thái Trân sững sờ.
Thấy cô có vẻ đã giận thật rồi, Khang Thái Trân đành chép miệng: “Hừ, được rồi được rồi! Hôm nay ăn sinh nhật A Hỉ, mẹ không nói nữa, mẹ không nói nữa.”
“Đúng rồi, Song Song, con nói xem, mẹ nên tặng cho con bé quà gì bây giờ? Đứa con gái đáng thương của mẹ, bây giờ tìm được con bé, vậy mà mẹ lại ly hôn rồi, mẹ chẳng có gì để cho con bé hết, ài!” Khang Thái Trân càng nghĩ càng thấy xót xa.
Khi ấy Lâm Hồ Bảo quăng hết đồ đạc trong phòng Khang Thái Trân ra ngoài, hai người cãi nhau long trời lở đất. Từ đó, Khang Thái Trân không quay về lấy một lần, còn nói sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Lâm nửa bước, của cái ngày xưa cũng không cần nữa.
Lâm Sương Sương ôm bà, móc ra một chiếc nhẫn bạc từ trong túi, bảo rằng: “Mẹ! Ai nói mẹ không có gì để cho em ấy chứ? Mẹ nhìn này!”
Chiếc nhẫn bạc này trông rất bình thường, còn có chỗ đã xỉn màu, mặt nhẫn hình vuông, bên khắc hai chữ “Song Hỷ”. Hiện giờ, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, có lúc chiếc nhẫn còn lóe sáng.
Khang Thái Trân cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn một lát, bà lại ủ rũ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play