Hà Mã Tử khuôn mặt đầy sát khí nhưng miệng vẫn cười nói: "Hahaha! Mấy ngày trước tôi thật sự lo lắng lắm! Cô ta có vài chiêu võ công, bị thương rồi mà còn trốn kỹ hơn cả chuột. Nhưng tiếc thay, ở nơi này, ngay cả uống nước cũng khó huống chi là muốn gọi điện thoại báo tin. Cô ta lẻn vào phòng khám nha khoa của Vương Triệu để gọi điện, kết quả vẫn bị tôi bắt lại!"
"Hahaha, cho nên, Long ca, chuyện ngày hôm nay anh không thể trách tôi. Hãy nhìn xem, cái thành trại này anh đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Bình thường ai là người quản lý? Tôi có thể nói cho anh biết, giờ đây chỉ cần tôi muốn thì ngay cả một con chuột cũng không thể trốn thoát khỏi thành trại này!"
Lâm Sương Sương nắm chặt tay, nói: "Hà Mã Tử, đừng nói nhiều nữa, Tranh Tử đâu rồi!"
Hà Mã Tử quay đầu nở nụ cười độc ác hiện rõ trên khuôn mặt: "Mày sắp chết đến nơi rồi mà còn dám lớn tiếng với tao à? Mày có muốn giống như Tranh Tử ‘bùm’ một phát chết ngay lập tức! Hahaha!"
Hà Mã Tử giơ tay, làm động tác như bắn súng, cười lớn rồi nói: "Sau đó, tao sẽ ném mày xuống biển giống như Tranh Tử làm mồi cho cá! Hahaha…"
Có phải, Tranh Tử thật sự đã chết
Trái tim Lâm Sương Sương như thắt lại, đang định hỏi thêm thì đột nhiên từ góc bên phải của sân thượng có một người xuất hiện, đang trèo lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT