Anh Cương vừa giơ tay...
Thế là, Lâm Hồ Bảo bắt đầu đứng trước cửa phòng Lâm Sương Sương cười.
Cười không ngừng.
Cười đến mức co giật toàn thân, cười đến chân mềm nhũn, cuối cùng cười đến nỗi nước mắt trào ra, ông ta nói đứt quãng với Anh Cương:
“Này, cái kia, mau, mau đi, gọi, ha ha ha, gọi con gái tôi về, về nhà, ha ha ha, đưa, tôi đi bệnh viện, ha ha ha, tôi, tôi sắp chết vì cười rồi, tôi sắp chết vì cười rồi...”
Anh Cương mặc kệ ông ta, cứ để ông ta cười.
Mãi đến khi Lâm Hồ Bảo nằm vật ra đất, sắp không thở nổi, Anh Cương mới nói: “Này, hình như tôi biết bệnh này của ông chữa như thế nào đó!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play