Sự việc đã đến nước này, Khang Thái Trân cơ bản đã hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nhìn thấy bọc đồ trên tay Lâm Hồ Bảo, bà vừa lo lắng vừa tức giận:
"Lâm Hồ Bảo, đồ súc sinh! Đồ súc sinh không biết xấu hổ! Mày dám dẫn gái là mẹ vợ của con trai về nhà, mày còn mặt mũi nào nữa hả! Muốn cút thì cút, nhưng mà bỏ tiền lại cho tao, đó là tiền mua tivi của Song Song, tiền tao cho người ta xem tivi, bỏ xuống cho tao!"
Khang Thái Trân định xông lên giật lại, Lộ Lĩnh Đệ liền giữ chặt lấy bà:
"Tivi của Song Song mua? Thật là một lũ vô liêm sỉ! Còn tiền cho người ta xem tivi! Bà nói nghe hay nhỉ! Mấy năm nay bà có chia cho nhà chúng tôi đồng nào tiền công đâu, con gái bà đi lấy chồng cũng chẳng thấy bà đòi lại đồng nào tiền sính lễ, cái gì bà cũng bù đắp cho con gái bà hết! Bà là cái đồ già không phân biệt phải trái, ăn cây táo rào cây sung!"
Lâm Hồ Bảo thấy Khang Thái Trân không xông tới được, liền xách bọc đồ đứng chặn ở cửa mắng:
"Tôi không còn mặt mũi nào nữa, bà cũng chẳng tốt đẹp gì hơn đâu! Bà tự nhìn lại mình xem, trong cái nhà này ai thèm giúp bà? Trong cái làng này ai thèm nói tốt cho bà? Bà là cái đồ đàn bà thối tha! Ngay cả nhà thằng cả cũng đã nói rồi, đợi bà già rồi, nhất định sẽ không thèm ngó ngàng nuôi nấng bà đâu, bà còn thật sự tưởng mình ghê gớm lắm hay sao! Hả, bà nói bà không biết, vậy là bà có lý rồi hả? Nuông chiều con gái như vàng như ngọc, nó chẳng phải cũng giấu không cho bà biết chuyện của tôi đấy sao!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play