Trong nhà, Lý Cảnh Ngạn đã đứng dậy. Lâm Sương Sương kéo Diệp Tĩnh Trinh lại gần, giới thiệu qua loa: "Trưởng khoa Lý, đây là chị gái của tôi và Minh Dương, chị ấy vừa mang cho chúng tôi hai con cá, lát nữa tôi sẽ nấu canh cá, mang cho trưởng khoa Ngô một phần."
Diệp Tĩnh Trinh ngại ngùng cười cười.
"Cảm ơn, cảm ơn." Lý Cảnh Ngạn cũng có hơi ngại ngùng, giơ tay lên chào.
Lâm Sương Sương đặt đồ xuống, dẫn Diệp Tĩnh Trinh đi xem qua nửa căn nhà, vừa đi vừa nói: "Nửa bên kia cũng gần giống như vậy. Căn nhà này tuy hơi cũ, nhưng vị trí tốt, đi lại thuận tiện hơn so với thôn Sơn Giác của chúng ta nhiều. À, mấy hôm nữa em định dẫn Tiểu Mỹ đến trường mầm non trong trấn hỏi xem khi nào nhận học sinh lớp nhỏ."
"Nếu Tiểu Mỹ có thể vào học lớp nhỏ vào học kỳ hai, vậy chị với mẹ dẫn Tiểu Mỹ đến đây ở cũng được, đi học cũng tiện. Chỉ là bên chỗ mẹ chồng, phải nhờ bà ấy mỗi ngày mang đậu phụ khô đến đây. Chị thấy thế nào?"
Diệp Tĩnh Trinh ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Chị thì có gì mà thấy thế nào? Trên đời này, những gì mà người mẹ ruột như chị đây không nghĩ đến không làm được, người mợ em đây đều nghĩ đều làm cả rồi, chị còn có thể nói gì nữa? Sương Sương à, lời khách sáo chị không nói nữa, dù sao chị, Tiểu Mỹ đều là người nhà với em, Tiểu Mỹ bây giờ còn nhỏ, chưa làm được gì, đợi con bé lớn lên, con bé cũng có thể giúp hai đứa làm việc! Nếu không, chị sẽ dạy dỗ con bé."
Suy nghĩ truyền thống "nhất định phải làm trâu làm ngựa để báo đáp" của Diệp Tĩnh Trinh, thật sự là ăn sâu vào máu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play