Lâm Sương Sương nhìn Trịnh Kim Nga, ánh lửa chiếu lên gương mặt bà, nhìn bà trông rất khoan khoái vui vẻ. Lâm Sương Sương nói:
“Vậy... mẹ, nếu bây giờ thím hai đến vay tiền mẹ, mẹ có đồng ý không?”
Trịnh Kim Nga quả quyết lắc đầu:
“Không cho mượn. Phụ nữ trong thôn dạo gần đây đều đến xem tivi, họ đối xử rất tốt với mẹ, nên mẹ mới biết từ khi thím hai của các con gả đến thôn Sơn Giác chúng ta, bà ta đã nói xấu mẹ trong suốt mấy chục năm rồi”.
“Cái gì mà khi bà ta sinh con, mẹ vì ghen tỵ bà ta sinh được cháu đích tôn, nên đã nấu canh khiến bà ta uống bị mất sữa; nào là khi Diệp Đại Bình kết hôn, mẹ trộm tiền mừng của bà ta; hay là khi bà nội các con nằm trên giường, kêu mẹ đi lấy nước, mẹ không lấy”
“Sau khi nghe được mấy chuyện này, mẹ tức chết đi được, những chuyện này đều là vô căn cứ, nếu mẹ thật sự làm thì cứ để sét đánh chết mẹ đi, thật là oan ức quá. Nhưng Tĩnh Trinh lại khuyên mẹ, nói mẹ thấy tình trạng của thím hai hiện giờ rồi chứ? Đó chẳng phải là báo ứng sao? Nếu mẹ vì thím hai mà tức giận, thì thật là có lỗi với con.”
“Sương Sương, con đã vì gia đình này mà lo toan trong ngoài, chẳng lẽ chỉ vì thím hai làm mẹ tức giận, mà lại bắt con chữa bệnh cho mẹ sao? Mẹ nghĩ cũng đúng, giờ mẹ không giận nữa”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT