Hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì Lâm Sương Sương đã dậy rồi.
Diệp Minh Dương còn dậy sớm hơn cô, vừa đưa khăn mặt cho cô vừa nói:
“Vợ à, em thực sự phải dậy sớm như vậy sao? Chẳng phải em nói dễ thì học, không dễ thì bỏ à? Dậy sớm mỗi ngày thế này không phải rất vất vả sao?”
Lâm Sương Sương nhìn ánh mặt trời bên ngoài rồi nói:
“Thầy nói rồi, chúng ta phải bắt đầu vào lúc đầu giờ mão, khoảng tầm năm giờ, lúc đó ta có thể hấp thu linh khí đất trời. À, mặc dù lúc đầu em không muốn bái sư, nhưng giờ bái thì cũng đã bái rồi, vậy thì nên nghe theo thầy thôi. Dù tốt hay xấu thì cả ngày hôm qua em cũng đã tập luyện cả ngày và em cảm thấy vô cùng tràn đầy năng lượng, không hề mệt mỏi tí nào.”
Diệp Minh Dương lại gần nói: “Đúng, tối hôm qua em không có nói mệt nữa, cảm thấy thoải mái thật.”
“Anh!” Lâm Sương Sương xấu hổ, cầm trong tay chiếc khăn ném vào Diệp Minh Dương: “Không được nói, không được nói nữa!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT