Triệu Ấu Thanh nhìn đôi mắt đơn thuần nhiệt tình của Phùng Nhã Bình, nước mắt lưng tròng nói:
"Mẹ cô... Tốt quá! Cảm ơn cô nhiều, đã làm phiền hai người rồi. Tôi... Tôi còn tưởng, tôi không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa, hu hu..."
Triệu Ấu Thanh khóc nức lên.
Phùng Nhã Bình rất kiên nhẫn lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô ấy: "Có gì mà không có mặt mũi để gặp người khác, không phải lỗi của cô, không phải lỗi của cô thật mà..."
Hai cô gái như những người bạn chiến đấu lâu ngày gặp lại, vậy mà lại rất hợp nhau.
Lâm Sương Sương nhìn cảnh tượng này thì không nói chuyện tối nay cô sẽ ở lại cùng Triệu Ấu Thanh, mà đưa thuốc nước và thuốc đã mua cho Phùng Nhã Bình:
"Nhã Bình, em ở lại thì tốt quá, em cũng biết cách dùng những loại thuốc này rồi, nếu Ấu Thanh thực sự không ngủ được thì có thể uống một ít thuốc an thần để giảm bớt, nếu có thể ngủ được thì đừng dùng nhé. Chị về đây, ngày mai chị cũng sẽ thay Ấu Thanh đến thị trấn tìm hiểu tình hình, sau đó sẽ quay lại nói cho hai người biết."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play