Lâm Sương Sương có thể nghe thấy giọng của Bùi Viễn Chí như thể tức muốn hộc máu:
"...Chuyện gì vậy? Sao tôi lại để cô đi tìm Triệu Nguyên Tường? Cô bị điên à!"
Giọng của Bốc Khiết thì sắc bén nóng nảy: "Chính là anh, chứ ai vào đây? Nếu không, sao tôi lại đi?"
"Cô thật không biết xấu hổ! Dám tự mình nói những lời như vậy, khi nào tôi nói là muốn cưới cô? Cô chả là cái thá gì cả!"
"Anh, anh sao lại nói tôi như vậy! Em không là cái thá gì cả? Còn không phải là anh chọc tôi à? Là anh ngủ với tôi! Còn bảo tôi chả là cái thá gì?"
"Mẹ kiếp! Tự cô dính vào tôi mà! Cô gần như là lột sạch quần áo đeo bám tôi rồi! May là Triệu Nguyên Tường không có ở đây, nếu không tôi phải làm sao? Chẳng lẽ tôi lại thực sự chia tay với Triệu Ấu Thanh, rồi lại đến cưới cô? Mơ à, cô là cái quái gì? Nhà cô có cái gì? Cô xứng với tôi à?"
Lâm Sương Sương nhíu mày, ồ, hóa ra Bốc Khiết không tìm được Triệu Nguyên Tường, nên mới về nhanh thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play