Sau khi Lâm Sương Sương cúp máy, cô quay lại nhìn Đào Bình Giới với vẻ mặt như nuốt phải ruồi, tức giận đến mức chẳng biết trút vào đâu. Nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn không ghìm nổi, thế là lạnh lùng nói: "Trưởng xưởng Đào, tôi đã nắm rõ toàn bộ sự việc. Chuyện này không liên quan gì đến Giám đốc Hà, nhưng ông, không thoát khỏi liên can. Đi thôi, chúng ta đến đồn cảnh sát nói chuyện."
Trưởng xưởng Đào rụt người về sau: "Không, không, không, cô gì ơi, cô, cô đừng làm thế, có gì chúng ta từ từ nói. Cô xem, tôi cũng là nạn nhân trong chuyện này mà. Tôi có biết gì đâu? Đúng không? Trương Kim Kiều và em vợ anh ta tự tìm tới, tôi có biết gì đâu?" 
Lâm Sương Sương: "Ông còn dám nói không biết? Nếu không phải tại ông nói nhảm, liệu Trương Kim Kiều và em vợ hắn ta có nghĩ ra ý tưởng này không? Các người vì lợi ích cá nhân, khiến đứa nhỏ nhà tôi hoảng sợ đến mức phát bệnh, ông không trả giá thì không xong đâu!" 
"Thế này, tôi nhận lỗi của mình, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, có được không?" 
"Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì cần gì cảnh sát! Nhưng, tôi thấy ông cũng còn chút liêm sỉ, bây giờ tôi thay mặt con bé cho ông một cơ hội, một là ông bồi thường cho những sợ hãi con bé phải chịu đựng, hai là tôi sẽ lập tức đến đồn cảnh sát tố cáo ông!"
"Tôi bồi thường, tôi sẽ bồi thường, tôi sẽ bồi thường ngay!" 
Lâm Sương Sương đi ra từ nhà họ Đào, đút phong bì vào túi áo. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play