Nghe Lâm Sương Sương nói như vậy, Diệp Tĩnh Trinh nở nụ cười nhạt:
"Sương Sương, chung quy lại thì em vẫn là người tốt bụng nhất, em đó, đau lòng cho Minh Dương phải không? Thế nó có nói khi nào sẽ đến thăm chị không?"
Lâm Sương Sương tuỳ tiện nói:
"Hừ! Em đau lòng cho anh ta làm gì! Chủ yếu là em lo anh ta ngốc quá, không mượn được tiền! Anh ta... Ờ, bây giờ trong thôn đã bắt đầu làm hạt bông rồi, không rời đi được. Hơn nữa, nếu anh ta đến thì lại phải mất không ít tiền xe, mà có đến rồi thì phòng bệnh cũng chỉ có chỗ cho một người ở. Nếu anh ta ăn ở bên ngoài thì đâu đâu cũng cần tiền. Vậy nên ý của em là, em ở đây chăm sóc chị, còn anh ta kiếm tiền rồi gửi qua là được. Chị, chị sẽ không nhất quyết muốn anh ta đến thăm chị đâu phải không?”
Nước đi này rất hay.
Diệp Tĩnh Trình, người đặc biệt sợ phải tốn tiền vào bản thân và sợ bản thân sẽ làm mệt người khác, lập tức xua tay:
"Không, không, chẳng qua là… Chẳng qua là chị luôn cảm thấy sẽ làm em mệt, cảm thấy có lỗi với em. Ôi chao, đúng thật là vậy, trên ruộng bây giờ đang lúc bận rộn, nhà chúng ta lại chỉ có một người lao động khỏe mạnh là Minh Dương, nó không nên đi, vả lại đi đi về về cũng tốn nhiều tiền, không sao không sao, cứ làm theo cách của các em đi. Chị, chị thật sự đã làm các em vất vả rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT