Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 10


1 tuần

trướctiếp

Trịnh Kim Nga vội vàng đáp, nhìn Lâm Sương Sương đi vào trong nhà, một lát sau, Diệp Tĩnh Trinh đi ra, chậm rãi ngồi vào bàn ăn.

Diệp Tĩnh Trinh bị mù từ nhỏ nên đã rèn luyện được rất nhiều khả năng đặc biệt.

Ví dụ, trong môi trường quen thuộc, không cần nhìn, không cần sờ, cô ấy cũng sẽ không đi nhầm chỗ hoặc đụng phải thứ gì, như thể có radar vậy.

Trịnh Kim Nga đưa một bát cơm cho Diệp Tĩnh Trinh, cô ấy nhận lấy như thể vẫn nhìn được vậy. 

Cô ấy còn liên tục khịt mũi, khẽ tự nhủ: "Quả thật không phải cơm mẹ nấu."

Trịnh Kim Nga khẽ cười: "Đúng vậy, Đông Tuyết nấu đấy. Nhà mẹ đẻ con bé chắc là chịu cho dầu mỡ, con ngửi thấy chứ? Thơm phức, dùng không ít dầu, thật là!"

Khóe miệng Diệp Tĩnh Trinh khẽ động: "Con ngửi thấy rồi, nhiều hơn một muỗng so với mẹ xào. Thật không ngờ, con bé còn biết nấu cơm nữa."

"Ôi trời!" Trịnh Kim Nga lại thở dài: "Mẹ lén nhìn thử, tay chân cũng nhanh nhẹn lắm, nhưng mà vừa rồi em trai con nói vẫn muốn ly hôn, nhất định phải ly hôn, ôi!"

Diệp Tĩnh Trinh bưng bát không động đậy, đồng tử vô hồn lại đảo loạn, buồn bã nói:

"Con... Dù sao cũng là gánh nặng, lát nữa con sẽ nói với Minh Dương, sống qua ngày, nhà nhà ai cũng phải tằn tiện lương thực, bây giờ tự dưng thêm con và Tiểu Mỹ, đúng là kéo chân kéo cẳng nhà người ta. Con không trách Đông Tuyết, thật sự không trách con bé. Con bé có thể chấp nhận con và Tiểu Mỹ, cho chúng con một ngụm canh uống là được rồi, như hôm nay vậy, nói chuyện tử tế là có thể sống tiếp. Minh Dương đừng ly hôn nữa, nếu không thì con biết giấu mặt vào đâu mà sống, biết giấu mặt vào đâu mà ăn cơm nhà người ta?"- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Trịnh Kim Nga thở dài lần thứ ba, đưa tay nâng bát con gái lên: "Ôi trời, con bé cho con ăn thì con cứ ăn đi. Con cũng đừng trách mẹ ngày thường không bênh vực con, từ xưa đến nay đều như vậy, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, con lại còn nhất quyết dẫn theo Tiểu Mỹ, nhà nào mà không ghét bỏ chứ? Mẹ chỉ có thể âm thầm đau lòng cho con, cũng chỉ có thể cố gắng chuyện gì cũng lấy lòng Đông Tuyết thôi.

Hơn nữa bố con đã mất, mẹ là một người phụ nữ thì có thể làm chủ được gì? Mẹ chỉ biết nghe theo con trai con dâu mà thôi. Nếu như chúng nó có thể sống hòa thuận, con dâu có ngược đãi mẹ cũng không sao cả, nói gì đến chuyện đối với con. Nhưng nếu mẹ đã nhịn như vậy rồi, chúng nó vẫn không thể sống hòa thuận thì mẹ cũng hết cách.

Nhưng mà chẳng phải Đông Tuyết luôn nói muốn một vạn đồng mới ly hôn sao? Một vạn đồng đó! Sao mà Minh Dương kiếm ra được, vậy thì chắc chắn sẽ khó ly hôn lắm. 

Mẹ sẽ nịnh nọt Đông Tuyết thêm chút nữa, con làm gì cũng biết điều một chút, xem có thể khiến chúng nó hòa thuận lại không, nếu có thể tác hợp cho chúng nó sinh con thì ngày tháng sau này chắc chắn vẫn tiếp tục được."

Nghe lời mẹ nói, nước mắt Diệp Tĩnh Trinh lăn dài trên hốc mắt, cô ấy không nói gì, chậm rãi xúc cơm.

Trong mắt Trịnh Kim Nga cũng chất chứa nỗi buồn, bà bèn dùng một đôi đũa sạch gắp một miếng rau xanh bỏ vào bát con gái, nói: "Dù sao cũng là lần đầu tiên em dâu con nấu cơm, con nếm thử một miếng đi."

Diệp Tĩnh Trinh nghiêng bát sang một bên: "Mẹ, không cần đâu, con ăn chút cơm là được rồi, cơm hôm nay cũng thơm lắm."

Trịnh Kim Nga vẫn kiên trì đặt rau xanh vào bát con gái, nói:

"Ăn đi, chỉ ăn một miếng thôi, miếng rau của mẹ nhường cho con. Vừa rồi em dâu con còn bảo mẹ nấu cháo cho Tiểu Mỹ, mẹ đã bỏ gạo vào nồi ninh rồi."

Nước mắt Diệp Tĩnh Trinh lăn xuống, rơi vào bát, cô ấy lặng lẽ ăn miếng rau, rồi lại xúc thêm vài miếng cơm, lẩm bẩm nói: "Mẹ, ngon thật."

Trịnh Kim Nga cười: "Ừ, chắc chắn rồi, nhìn là thấy ngon, xanh mướt, còn có nấm hương nữa, cũng không phải cách nấu thường ngày của nhà mình, trông cũng ngon, mẹ... gắp thêm một miếng cho con nếm thử nhé?"

Diệp Tĩnh Trinh vội vàng lắc đầu: "Thôi, mẹ, con bé khó khăn lắm mới xuống bếp một lần, chúng ta đừng được voi đòi tiên. Mẹ ăn đi, mẹ ăn đi."

Trịnh Kim Nga ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng gắp một miếng nấm hương hầm bỏ vào bát con gái:

"Mẹ nhường cho con. Con ăn một miếng đi, mẹ sẽ để dành cho Tiểu Mỹ một miếng, để Tiểu Mỹ có thể ăn kèm với cháo."

Diệp Tĩnh Trinh im lặng, đôi đũa gắp miếng nấm hương, cắn một miếng nhỏ, đưa phần còn lại đến trước mặt mẹ:

"Mẹ, con ăn rồi, mẹ cũng nếm thử đi, thật sự rất ngon, cách nấu này hay đấy."

Trịnh Kim Nga cười, căng thẳng nhìn ra ngoài cửa, ăn miếng nấm hương, bà hơi kích động nói: "Ôi, thật sự rất ngon. Tay nghề của Đông Tuyết khá thật, nếu như tính tình có thể ôn hòa hơn chút nữa thì tốt biết mấy!"

Diệp Tĩnh Trinh giật giật khóe miệng, tai khẽ động đậy, nói:

"Mẹ, mẹ đừng sợ, con nghe thấy tiếng bước chân đi lại của con bé mà. Con kể mẹ nghe chuyện này, mới vừa rồi Đông Tuyết đến xem Tiểu Mỹ, con bé lại dịu dàng nói trước kia con bé sai rồi, sau này con bé sẽ sống tốt, sẽ nuôi con và Tiểu Mỹ, con giật cả mình, mẹ, mẹ nói xem, con bé có thật lòng không vậy?"

Trịnh Kim Nga vô cùng kinh ngạc: "Con bé, con bé thật sự nói như vậy sao?!"

Diệp Tĩnh Trinh gật đầu: "Con còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng mà câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu con. Mẹ biết đấy, mắt con mù, nhưng tai mũi cực kỳ nhạy bén, con nghe thấy cả, con bé khóc đấy, không giống giả vờ!"

Trong bếp yên tĩnh lại, hai mẹ con không ăn cơm nữa, cả hai nhìn nhau, mắt già nhìn mắt mù.

Một lúc lâu sau, Trịnh Kim Nga thốt lên: "Vậy là tổ tông hiển linh rồi! Đông Tuyết đã hiểu chuyện rồi! Vậy là tốt rồi, mẹ có thể ôm cháu rồi!"

Diệp Tĩnh Trinh nói: "Mẹ, con cảm thấy hình như Đông Tuyết thật sự đã hiểu chuyện hơn một chút rồi, còn Minh Dương thì sao? Mẹ đi tìm Minh Dương về đi, lát nữa con vào thay Đông Tuyết ra, để hai vợ chồng chúng nó cùng nhau ăn cơm, đừng vì chuyện của con và Tiểu Mỹ mà cãi nhau nữa."

"Chủ ý hay! Lúc nãy Minh Dương nói đội trưởng tìm nó, vậy mẹ đi đến nhà đội trưởng gọi nó đây!"

"Vâng, mẹ, mẹ đi nhanh lên."

"Ừ ừ!"

Vì vậy, khi Lâm Sương Sương đi ra, cô nhìn thấy Diệp Minh Dương đang ngồi ăn cơm.

Trịnh Kim Nga mặt mày hớn hở nói: "Đông Tuyết, mẹ đã múc cơm cho con rồi, hai vợ chồng con cứ từ từ ăn, từ từ ăn nhé!"

Lâm Sương Sương không lên tiếng, coi như không nhìn thấy Diệp Minh Dương, cô ngồi xuống ghế đối diện, bưng bát lên ăn cơm.

Tất nhiên, Diệp Minh Dương cũng coi như không nhìn thấy cô, anh vừa ăn cơm, vừa nói chuyện với Trịnh Kim Nga:

"Mẹ, đội trưởng nói mấy ngày nữa trong thôn sẽ đi học hỏi vùng tiên tiến, làm cái gì mà hệ thống trách nhiệm sản xuất nông nghiệp hộ gia đình, kiểu là chia ruộng theo đầu người, mỗi nhà tự canh tác, sau đó mỗi năm nộp bông đủ chỉ tiêu là được.

Đội trưởng cố ý gọi con, Tam Quan, Phú Quốc mấy người nữa, ý là đến lúc chia ruộng, chúng ta là người từng đi lính, mọi việc phối hợp một chút, chia vào thửa ruộng nào thì nhận thửa ruộng đó, đừng cãi cọ.

Con nghĩ, chắc con không kịp trở về, nhưng nhà mình cũng không thể thật sự để người ta mặc sức định đoạt, mẹ xem tình hình, nếu như ruộng đất mọi người chia đều có tốt có xấu, nhà mình không thiệt thòi nhiều thì chúng ta nể mặt đội trưởng ký tên vào, nhưng nếu thiệt thòi quá, lại chia phải toàn những vùng đất ngập nước ven sông ven biển ảnh hưởng đến thu hoạch thì mẹ nhất định đừng ký tên, chờ con về xử lý."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp