Lăng Ý chết.
Cách đây không lâu, cô đến Công Hội tiền thưởng như thường lệ để nhận một nhiệm vụ thanh lý.
Sau khi giết chết lũ dị chủng điên cuồng trong khu vực ô nhiễm thông thường, Lăng Ý ngáp một cái, nghĩ rằng đợt thu hoạch này rất phong phú, sau khi trở về căn cứ có thể nằm lười mười ngày nửa tháng.
Nào ngờ, một luồng ánh sáng đen không thể giải thích được đánh úp lại, Lăng Ý với cái thể chất siêu cấp S thế này mà còn không thể né tránh được.
Người ta hay nói Thường đi bộ bên bờ sông, sao có thể không ướt giày.
Lăng Ý chết cũng coi như bình tĩnh, chỉ là cảm thấy hơi tiếc nuối -- một khoản tiền thưởng lớn thế, say bye.
Khi mở mắt ra lần nữa, Lăng Ý chỉ cảm thấy trước mắt rất chói lóa, ngay khi cô đang quen dần, xung quanh bỗng vang lên những tiếng la ó.
“Ơ, sao lại đứng im thế?”
“Thế là đầu hàng à?”
“Không phải chứ không phải chứ, dù sao cũng là tuyển thủ của Thanh Huấn Doanh, mà chỉ có cái trình độ cùi bắp thế thôi á?”
Tiếng ồn ào bên tai càng lúc càng lớn, Lăng Ý thích ứng với ánh sáng chói mắt, nhìn rõ tình hình trước mặt.
Chỗ này là một không gian vô cùng rộng lớn, giống như một sân vận động hình bán nguyệt, phía trên có ánh đèn rực rỡ, xung quanh ngồi chật kín những khán giả mặc đủ loại quần áo đang hò hét ầm ĩ.
Theo lý thuyết, nhiều người nói chuyện ồn ào thế này thì đáng lẽ ra không thể nghe được họ đang nói gì, nhưng thính giác của Lăng Ý đã trải qua huấn luyện đặc thù, có thể phân biệt đại khái nội dung mà bọn họ bàn tán.
Trận đấu?
Tiền thưởng?
Ý niệm này như một dòng điện đánh trúng Lăng Ý.
Cô vẫn không rõ đây là đâu, nhưng không sao, đối với một thợ săn tiền thưởng mà nói, tiền là người bạn tốt nhất, mà chuyện cô thích làm nhất chính là không tiếc mạng sống vì bạn bè đó.
“Bắt đầu đếm ngược, vòng PK thứ hai sẽ bắt đầu sau mười giây nữa.”
“10, 9, 8, …”
Lăng Ý tập trung tinh thần, thấy được đối thủ trước mặt.
Đây là một người đàn ông cao gần hai mét, lớn lên có vẻ cực kỳ cường tráng, toàn thân trên dưới đều là cơ bắp cuồn cuộn, bởi vì tích tụ sức mạnh mà gân xanh nổi đầy lên trên cổ, anh ta đội mũ bảo hiểm, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một đôi mắt màu đỏ tươi.
“6, 5, 4…”
Từng tiếng đếm ngược làm cho anh ta càng thêm hưng phấn, cơ bắp cường tráng trên người phình ra rồi phồng lên, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng xương kêu rắc rắc, anh ta không cầm bất kỳ vũ khí nào, bởi vì nắm đấm giống như quả cầu sắt kia chính là vũ khí của anh ta.
“3, 2…”
Lăng Ý hơi sững sờ, cô nhìn thấy hai hàng chữ trên đỉnh đầu đối phương - -
Tên thật: Lý Chùy
HP: 1000
Ủa cái thứ gì vậy?
Mới chỉ thoáng thất thần, cái người đàn ông tên là Lý Chùy kia vọt tới, đánh một quyền về phía Lăng Ý, chung quanh vang lên từng đợt hít khí, thậm chí có người còn hét lên vì phấn khích.
Một quyền này của Lý Chùy ít nhất cũng phải nặng 800 kg, nếu bị anh ta đập trúng, não của đối thủ sẽ bị vỡ toang ngay lập tức.
Nhưng mà Lăng Ý nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát.
Cô sửng sốt trong giây lát vì hai hàng chữ trên đỉnh đầu Lý Chùy, nhưng một quyền này của Lý Chùy đối với cô mà nói thật sự quá chậm so với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Lăng Ý, nó nhanh hơn và mạnh hơn hàng chục lần so với cú đấm này.
“Ồ ghê chưa! Tránh thoát rồi kìa!”
“Né tránh thì có ích gì, cô ấy chỉ còn chút máu, không chịu nổi đâu.”
“Thôi đừng có giãy dụa nữa, nhanh lên rồi bắt đầu hiệp tiếp theo đi, loại trận đấu không có gì hồi hộp này chỉ tổ lãng phí thời gian của mọi người.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh Chùy nhanh lên, tiễn em gái nhỏ này về nhà thôi!”
Trên khán đài la hét ầm ĩ Lý Chùy không nghe rõ, anh ta thoáng ngây người, bởi vì một quyền này đánh không trúng.
Tránh được rồi, làm sao cô tránh được?
Lý Chùy nhìn về phía cô gái gầy gò nhỏ nhắn này, anh ta cũng không để cái đồ cùi bắp này vào mắt, sở dĩ kéo dài trận đấu đến tận bây giờ là vì muốn chơi đùa cô như mèo vờn chuột thôi.
Cũng không hiểu sao trong lòng anh ta lại có một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được.
Rõ ràng vẫn là con người này, nhưng có điều gì đó đột nhiên thay đổi.
Trong vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi đó, cô như thay đổi thành một người khác.
Vẻ mặt rụt rè bồn chồn biến mất, đôi mắt muốn khóc nhưng không dám khóc trở nên sắc bén như báo săn, ngay cả hơi thở...
Lý Chùy kinh ngạc phát hiện, anh ta không nghe thấy tiếng thở của cô!
Không ổn!
Lý Chùy cả kinh, theo bản năng thực hiện một động tác phòng thủ, nhưng ngay sau đó anh ta lại cảm thấy hoang đường, có cái gì mà phòng ngự, một phế vật ở Thanh Huấn Doanh bốn năm, ngay cả thiên phú cũng không thức tỉnh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play