Ngày thứ ba trở thành bạn đời hợp pháp của Giang Tự ở nước ngoài, Thẩm Phương Dục về nước lập tức gọi điện cho Lý Á Lôi, hy vọng cậu ta giảm giá 20% cho một chai rượu Mao Đài.
Tổng giám đốc Lý ở đầu dây bên kia nghe Thẩm Phương Dục nói xong thì ngơ ra một lát, sau đó hùng hổ nói: "Mẹ nó ông kết hôn với ánh trăng sáng trong lòng của bố đây xong rồi còn nhờ bố mua rượu giúp hả? Thẩm Phương Dục, ông đúng là anh em tốt của tôi đấy."
Sau đó Thẩm Phương Dục nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hoắc Thành Xuân truyền tới từ đầu dây bên kia: "Này tính là gì? Nó cầu hôn còn mượn du thuyền của em đây này."
Thẩm Phương Dục thuận miệng trêu chọc một câu: "Sao hai ông lại ở cùng nhau vậy?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi trực tiếp cúp máy.
Thẩm Phương Dục sâu xa liếc nhìn điện thoại. Sau một lúc lâu hắn mới nhận được tin nhắn của Lý Á Lôi: "Không cần giảm 20% đâu, đây giảm luôn cho ông 50% đấy."
Gửi xong còn rất phong độ nhắn thêm một câu: "Không phải tôi vì ông đâu. Tôi chỉ là sợ ông tiêu hết tiền xong lại để Giang Tự chịu ấm ức thôi."
Thẩm Phương Dục cúi đầu cười cười, đi vào một cửa hàng xa xỉ phẩm dạo một vòng, chọn lựa kỹ càng được hai chiếc túi xách cho nữ. Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Thẩm Phương Dục lại gọi một cuộc điện thoại. Đầu kia truyền đến một giọng nữ có hơi nghi ngờ: "Anh là...?"
"Chào cô Dương, tôi là đồng nghiệp của Giang Tự. Tôi tên Thẩm Phương Dục."
...
Giang Tự nhìn điện thoại. Đã 12 giờ khuya rồi mà Thẩm Phương Dục vẫn chưa về.
Lúc tan làm, Thẩm Phương Dục nói hôm nay hắn có chút việc, bảo anh về đi ngủ sớm một chút không cần chờ hắn.
Bởi vì mệt mỏi khi mang thai nên gần đây Giang Tự ngủ khá sớm. Nhưng tối nay không biết vì sao mà anh có hơi mất ngủ.
Lúc trước Thẩm Phương Dục đã chủ động cài thông báo bên thẻ lương vào điện thoại của anh. Trong khoảng thời gian này cứ thỉnh thoảng là Giang Tự lại nhận được thông báo hắn tiêu một số tiền lớn. Nếu không phải anh biết Thẩm Phương Dục sẽ không làm bậy thì chắc Giang Tự đã sớm nghi ngờ có phải hắn đang làm chuyện xấu gì bên ngoài hay không rồi.
Trong lúc lơ đãng, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động kéo hồn Giang Tự quay về.
Người mất ngủ rất nhạy cảm với âm thanh. Giang Tự nhắm mắt lại, cho dù Thẩm Phương Dục đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng anh vẫn có thể nghe thấy hắn vào cửa, thay dép lê, tìm thứ gì đó trong phòng khách rồi sau đó đi vào nhà tắm.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không có tiếng vòi sen truyền đến.
Cửa nhà tắm cách âm không tệ, nhưng nếu Thẩm Phương Dục tắm rửa thì không đến mức không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh gì như vậy.
Giang Tự hơi lo lắng ngồi dậy, mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Phòng khách không có bật đèn, chỉ có ánh sáng trong nhà tắm hắt ra ngoài một chút.
Mới vừa bước tới gần nhà vệ sinh, Giang Tự đã ngửi được mùi rượu gay mũi.
Anh gõ cửa vài tiếng nhưng bên trong vẫn không có hồi âm. Giang Tự cứ vậy mở cửa nhà tắm ra, sau đó thấy Thẩm Phương Dục đang đứng trước bồn cầu nôn thóc nôn tháo.
"Sao lại uống nhiều như vậy?" Giang Tự hơi cau mày.
Nếu nói lần uống vang đỏ trước là chuếnh choáng thì hôm nay chắc chắn là say rượu thật.
Giang Tự xoay người định đi lấy hòm thuốc thì cánh tay rũ bên người của Thẩm Phương Dục bỗng nâng lên, nhẹ nhàng nắm tay anh.
"Anh không say." Thẩm Phương Dục vẫn còn khá tỉnh táo. Hắn ném cây đè lưỡi vào thùng rác rồi nói với Giang Tự.
"Uống quá nhiều rượu mà không giục ói thì sẽ có hại cho dạ dày. Em đừng lo, trước khi uống rượu anh đã uống thuốc giải rượu rồi."
Hắn buông tay Giang Tự ra, ấn xả nước bồn cầu xong thì chậm rãi đi đến bồn rửa tay mở nước rửa mặt. Vừa súc miệng vừa nói với Giang Tự: "Anh đã xin nghỉ cho em rồi. Tổng cộng 5 tháng, trước sinh 3 tháng và sau sinh 2 tháng. Em thấy vậy được không?"
Giang Tự sửng sốt, ngơ ngác nhìn Thẩm Phương Dục.
"Em nhìn anh vậy làm gì." Thẩm Phương Dục lau khô tay, bật cười véo mặt anh: "Đã bàn với nhau anh sẽ xử lý chuyện này rồi mà."
"Anh uống rượu là vì chuyện của em à?"
"Không phải "chuyện của em", là "chuyện của chúng ta" mới đúng." Thẩm Phương Dục đẩy anh ra khỏi nhà tắm.
"Đợi lát anh sẽ nói kỹ với em nhé, giờ anh tắm cái đã. Mùi rượu trắng không dễ ngửi, đừng để em và Tiếu Tiếu khó chịu."
Cánh cửa trước mặt bị đóng lại, nhà tắm truyền ra tiếng nước ào ào. Giang Tự đứng trước cửa nhà tắm trong chốc lát rồi xoay người đi đến chỗ tủ lạnh lấy ra một hủ mật ong nhỏ trong góc.
Đây là mật ong mẹ anh gửi cho anh trước đây không lâu, nói là mật ong đất trong núi, hàng thiên nhiên 100%. Còn dặn anh phải pha bằng nước ấm, nước lạnh hay nước nóng gì cũng không được.
Giang Tự thấy phiền nên đến giờ vẫn chưa uống một lần nào.
Nhưng lúc này anh lại không thấy phiền chút nào. Đầu tiên Giang Tự lấy ấm đun nước lên, sau đó lôi mớ ống đong đo của Thẩm Phương Dục ra mò nửa ngày. Rồi anh cẩn thận thử nghiệm, lấy nhiệt kế kiểm ra thử, mãi đến khi pha được một ly nước mật ong với độ ấm đúng chuẩn mới thôi.
Lúc Thẩm Phương Dục tắm xong đi ra Giang Tự vẫn còn đang đứng mày mò ở đó. Thẩm Phương Dục đứng khoanh tay nhìn anh cả buổi Giang Tự mới phát hiện có người sau lưng mình.
"Ông trời con cũng bắt đầu bước vào nhà bếp rồi. Đây là thần tiên muốn hạ phàm hay mặt trời mọc hướng Tây đây?" Thẩm Phương Dục trêu chọc anh.
Giang Tự "xuỳ" một tiếng: "Anh uống nhanh đi, nói nhiều vậy làm gì."
Giang Tự đưa mật ong cho Thẩm Phương Dục, sau đó vô cảm quay lại phòng ngủ.
Lúc Thẩm Phương Dục đi vào phòng ngủ, mùi rượu trên người gần như đã không còn nữa. Hình như hắn đã xài hết nửa chai nước súc miệng rồi, mở miệng toàn là mùi bạc hà mát lạnh.
Thẩm Phương Dục xịt thêm một ít nước hoa lên người rồi mới nằm xuống cạnh Giang Tự.
"Nói em ngủ trước đi mà sao em không ngủ?" Thẩm Phương Dục cúi đầu hôn lên má anh.
Giang Tự không trả lời hắn, chỉ nói: "Anh nói chuyện xin nghỉ trước đi đã."
"Được rồi." Thẩm Phương Dục tựa đầu lên vai anh, từ từ kể lại từ đầu giống như đang kể chuyện cổ tích.
"Sau khi em kể cho anh chuyện của Dương Nhuỵ và Hoàng Bân lúc trước thì anh đã lưu số Dương Nhuỵ lại rồi. Đợt này anh có gọi cho cô ấy mời cổ ăn bữa cơm rồi tặng cho cổ một chiếc túi. Cô ấy vẫn nhớ rõ hai chúng ta đã giúp cổ nên đồng ý gọi cả cô Tào đến cùng nhau ăn cơm."
"Anh tặng túi cho cô Tào thì cô ấy không nhận. Cổ nói niệm tình Dương Nhuỵ nên cũng không cần anh tiêu tốn. Anh có nhờ cô ấy mời viện trưởng Tào đến Tiên Cư ăn bữa cơm giúp anh, sau đó anh tặng ông ấy một chai Mao Đài rồi bàn chuyện xin nghỉ của em."
"Hai hôm nay ông ấy tìm anh, ám chỉ anh chuyện này có thể làm được. Thế nên anh lại mời ông ấy bữa cơm nữa, uống tới sắp chết, khen ông ấy là Hoa Đà tái thế các thứ, cuối cùng ông ấy mới đồng ý với anh." Thẩm Phương Dục véo véo mi tâm.
Giang Tự hỏi hắn: "Không còn gì khác à?"
Mặc dù viện trưởng Tào không phải người khó tính thích bóc lột nhân viên, nhưng chỉ dùng một bình Mao Đài và vài lời nịnh hót là có thể thuyết phục ông ấy, còn xin nghỉ khoảng thời gian dài như vậy là không thể nào.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của Giang Tự, Thẩm Phương Dục bật cười: "Không hổ là giáo sư Giang ha, thông minh thật."
Hắn ngồi dậy, lấy một túi hồ sơ trong cặp tài liệu trên tủ đầu giường đưa cho anh.
"Anh nói với viện trưởng Tào rằng hai chúng ta đã tiếp xúc với bệnh nhân người Trung mà Kenn nhắc tới rồi. Hơn nữa cũng đã có dự định thực hiện phẫu thuật."
Thẩm Phương Dục nói: "Anh còn nói ca bệnh này rất phức tạp, em cần phải tập trung chú ý quan sát tình huống người bệnh, ghi chép lại các số liệu trong quá trình mang thai thì mới có thể giảm thiểu rủi ro khi phẫu thuật."
"Viện trưởng Tào không phải bác sĩ khoa phụ sản nên cũng không quá rành về cách khám chữa bệnh của khoa chúng ta. Hơn nữa ông ấy uống quá nhiều, cũng rất quan tâm tới ca bệnh này nên anh nói dối ông ấy mấy câu, rồi vỗ ngực hứa hẹn với ông ấy là ông ấy lập tức đồng ý luôn."
"Trong khoảng thời gian này em chủ yếu dạy dỗ học sinh là được rồi. Ngoài lâm sàng thì em có thể làm việc online và các công việc khác. À... viện trưởng Tào có phân cho em nhiệm vụ khám bệnh online nữa."
Hiện tại đang có phong trào xem bệnh trên Baidu. Vì để tránh cho một vài lang băm làm ảnh hưởng nên đa số bệnh viện đều có nhiệm vụ yêu cầu bác sĩ trả lời vấn đề của của người bệnh trên mạng, có cả yêu cầu về số lượng nữa.
"Em cũng nên chuẩn bị tâm lý chuyện này nữa. Mấy tháng đó phí phẫu thuật, phí trực ca đêm, phí khám bệnh và các loại trợ cấp khác chắc chắn sẽ không có. Không chừng tiền thưởng năm nay của em cũng bị trừ hết đó." Thẩm Phương Dục nói.
Điều này Giang Tự cũng đã nghĩ đến rồi. Đó là bệnh viện chứ không phải tổ chức từ thiện, đương nhiên sẽ không nuôi anh không công rồi.
Nhưng sau khi trừ hết các khoản này thì số tiền Giang Tự có thể nhận được chỉ còn là con số nhỏ.
Thẩm Phương Dục sợ tâm trạng Giang Tự không tốt nên trêu đùa vài câu: "Người ta đều nói nuôi con nít như thú nuốt vàng. Công chúa nhà ta còn chưa sinh ra đã bắt đầu nuốt rồi, không biết sau này lớn rồi nuốt tới cỡ nào nữa."
Thật ra Giang Tự cũng không cảm thấy gì, anh lật xem tài liệu Thẩm Phương Dục đưa cho anh, sau đó chợt ngừng lại: "Vì sao còn có hiệp nghị bảo mật nữa vậy?"
"Anh đưa ra yêu cầu giữ bí mật toàn bộ quá trình phẫu thuật. Vấn đề riêng tư của người bệnh cũng phải được bảo đảm mới được."
Thẩm Phương Dục giải thích: "Viện trưởng Tào nói bên trên cũng có ý như này. Nếu phẫu thuật thành công thì cả nước vui mừng, nhưng chẳng may xảy ra vấn đề thì không tốt. Đã có tiền lệ của Albert và nước S, còn có cả Kenn gây hấn, quốc gia càng hy vọng ca phẫu thuật sẽ thành công để vượt qua chuyện này hơn chúng ta nữa. Nếu chẳng may làm lộ ra khiến mọi người trên thế giới đều chú ý thì nhỡ cuối cùng thất bại hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm. Không gánh nỗi."
Giang Tự nghe xong cũng đùa một câu: "Hơi giống chuyện chế tạo bom nguyên tử lúc trước nhỉ?"
Thẩm Phương Dục bật cười: "Cũng không đến mức. Chẳng qua độ khó của chúng ta thấp hơn nhiều so với việc chế tạo bom nguyên tử mà."
Hắn vuốt ve bụng Giang Tự: "Lúc trước quốc gia của chúng ta có thể chế tạo bom nguyên tử thành công thì bây giờ em cũng có thể bình an mà sinh Tiếu Tiếu ra thôi."
Có lẽ con bé biết mình được nhắc tới hơi nhúc nhích một chút, đội lên một cái gò nhỏ ngoài bụng Giang Tự. Thẩm Phương Dục thấy vậy vươn tay chạm vào con bé: "Bom nguyên tử nhỏ này, lớn lên ngoan nhé con."
Giang Tự đặt tay lên tay hắn, Thẩm Phương Dục vòng tay ra sau lưng ôm lấy anh, đặt cằm trên cổ anh: "Viện trưởng Tào nói trong khoảng thời gian này có thể sẽ có người bên trên liên lạc với chúng ta. Anh nói trước với em một tiếng để em chuẩn bị tâm lý nhé."
"Em biết rồi."
"Còn nữa, viện trưởng Tào đã dùng quan hệ xin cho chúng ta một phòng phẫu thuật bảo mật cấp cao ở ngoại ô thành phố A. Dụng cụ thiết bị cần thiết đều có đủ, chờ đội ngũ phẫu thuật chuẩn bị xong thì chúng ta cùng đi xem thử nhé?"
"Ông ấy nói rằng chúng ta có thể tự đề cử nhân viên y tế và đội cứu hộ tham gia cuộc phẫu thuật này. Anh có soạn sơ một danh sách, phần lớn đều là những người quen mà anh hiểu khá rõ về y thuật của họ, cũng đa phần là người không quen biết em. Đến lúc đó có thể yêu cầu họ ký thêm hiệp nghị bảo mật thì chắc là có thể tin được rồi."
"Tới lúc đó em phải đeo mặt nạ oxy và ống thở oxy linh tinh nên chắc bọn họ cũng không nhớ được mặt em đâu. Nếu em lo lắng thì chúng ta kéo thêm cái rèm nữa."
"Việc thông tin riêng tư của ngài Baker bị tiết lộ đang rất ồn ào ở nước S. Nghe nói viên chức chính phủ tiết lộ việc này đã bị xử phạt rất nặng nề. Đến lúc đó đội ngũ tham gia phẫu thuật chắc cũng không dám đi chứng thực thân phận của em đâu. Chỉ là khi công bố luận văn phẫu thuật thì phải có video ghi hình nữa..."
"Em đã chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi."
Thẩm Phương Dục "ừ" một tiếng, an ủi anh: "Nghĩ đến mặt tốt thì sau này Tiếu Tiếu lớn rồi cũng có thể lấy video này ra cho con bé xem. Nói cho con bé nó được sinh ra như vậy đấy."
Giang Tự gật đầu: "Hẳn nên bảo con bé học tập những kiến thức liên quan một chút. Đến lúc đó cũng có thể đưa luận văn cho con bé tự đọc."
Thẩm Phương Dục: "......"
Thế thì không cần đâu em.
Thẩm Phương Dục dành một giây thương xót cho bạn nhỏ Tiếu Tiếu chưa được sinh ra. Rồi bỗng nhiên hắn nhớ ra gì đó: "Nói đến thì... em có nhìn thấy phỏng vấn của ngài Baker không?"
"Có thấy."
Cái tít "Tổng tài bá đạo muốn có con" rất bắt mắt cho dù ở bất cứ đâu, thế nên ngài Baker bị lộ thông tin riêng tư đã rất nhiều lần bị phóng viên đuổi theo chặn đường. Thậm chí không ít truyền thông nước S trực tiếp chạy tới công ty anh ta, chọc cho ngài Baker tức giận đến mức khởi tố viên chức chính phủ và công ty truyền thông đã công khai thân phận của anh ta ra ngoài.
Trong cuộc phỏng vấn cuối cùng mà anh ta miễn cưỡng nhận trước khi kháng án, ngài Baker đã nói với cánh truyền thông rằng: "Đàn ông sinh con rất nguy hiểm nhưng rất nhiều phụ nữ sinh con cũng nguy hiểm y như vậy. Tuổi tác, bệnh tật, áp lực cuộc sống hay công việc mệt mỏi,... tất cả đều sẽ mang đến nguy hiểm trong quá trình sinh sản."
"Trước khi vợ tôi cắt bỏ tử cung thì tình trạng cơ thể của cô ấy đã không tốt rồi. Nhưng cho dù là thế thì em ấy cũng giống như tôi, tình nguyện mạo hiểm mang thai đứa con của chúng tôi."
"Thật ra tôi chỉ làm một chuyện mà rất nhiều phụ nữ trên đời tình nguyện làm mà thôi. Hơn nữa tôi cũng không thấy chuyện này có gì đáng giá để mọi người giành giật đưa tin đến như vậy."
Ngài Baker đen mặt mỉa mai: "Nếu mọi người cảm thấy chuyện này đáng đưa tin tới vậy thì không bằng quay về phỏng vấn mẹ mình đi."
Đám phóng viên bị mỉa mai xanh mặt, sau khi lúng túng xấu hổ một lúc lâu thì lại hỏi một câu vô nghĩa: "Nếu có thể chọn lại một lần nữa, ngài vẫn sẽ muốn một bộ phận đã mang đến sự sỉ nhục cho ngài à?"
Ngài Baker đã bước qua lằn ranh sống chết lúc sinh con, nghe vậy thì không một giây chần chừ tức giận nói: "Tôi thật sự rất may mắn khi có được cơ hội mang thai và sinh ra kết tinh tình yêu của chúng tôi. Tôi không hề cảm thấy đây là sự sỉ nhục!"
Bởi vì phóng viên của công ty truyền thông này đã hỏi một câu quá tệ nên sau khi trả lời xong, gã cũng bị ngài Baker đuổi thẳng ra ngoài. Sau đó ngài Baker cũng cấm tiệt không cho bất cứ công ty truyền thông nào tiến hành phỏng vấn nữa. Những công ty truyền thông đuổi theo chặn đường đều bị anh ta khởi tố hết.
Nhưng thật ra tờ báo lá cải này của nước S lại giành được rất nhiều sự chú ý nhờ câu trả lời sắc bén này của ngài Baker. Thậm chí khi đoạn phỏng vấn này truyền vào trong nước cũng gây nên một trận thảo luận nho nhỏ trong khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa. Sau đó ngài Baker cũng trở thành người đàn ông số 1 trong mắt vô số bác sĩ y tá và người bệnh.
Thấy chồng nhà người ta tốt như vậy không tránh khỏi phải so sánh một chút.
Ngay cả người vợ đang mang thai của Ngô Thuỵ cũng đuổi theo anh ta hỏi nếu anh ta có thể sinh con thì có tình nguyện mang thai con thay cô ấy hay không?
Ngô Thuỵ sứt đầu mẻ trán nhắc đến chuyện này với mọi người trong phòng làm việc. Chung Lam nghe vậy thì nhanh mồm hỏi một câu: "Vậy rốt cuộc anh có tình nguyện hay không thế?"
Bác sĩ Ngô im lặng một lúc rồi thẳng thắn nói: "Anh không có tử cung, em ấy cũng không muốn anh sinh con thật. Anh biết nếu anh dỗ dành em ấy nói anh tình nguyện thì chắc chắn em ấy sẽ rất vui. Nhưng... anh cũng không muốn lừa em ấy."
Ngô Thuỵ không phải tình thánh. Nhưng thật ra anh ta cũng đủ thẳng thắn chân thành.
"Anh là một người đàn ông. Cho dù anh có tử cung thật thì anh cũng không thể sinh con được. Đâu chỉ riêng anh, em hỏi thử bạn trai mình thì đáp án cũng giống vậy thôi."
Ngô Thuỵ không biết xu hướng tính dục của Chung Lam. Nhưng sau khi Chung Lam nghe xong thì im lặng nửa ngày, sau đó mới sâu xa phun ra mấy chữ: "Đàn ông các anh ha..."
...
"Nếu có thể tự do chọn lại một lần, với tư cách là một người đàn ông thì anh sẽ muốn bộ phận này sao?"
Vấn đề này đã gây ra một trận bàn tán sôi nổi ở Trung Quốc cùng với sự kiện của ngài Baker.
Thẩm Phương Dục dém chăn giúp Giang Tự, một tay chống đầu cúi đầu nhìn anh, cảm thán: "Thật ra tư tưởng của đàn anh Ngô mới là thái độ bình thường của đa số đàn ông. Còn tư tưởng của ngài Baker đúng là thuộc cảnh giới cao hơn thật."
Hắn nói: "Chẳng qua... nếu có thể có cơ hội lựa chọn thì anh hy vọng em sẽ không có cơ quan này."
Giang Tự giương mắt nhìn hắn, người sau mân mê bờ môi anh, nói: "So với con cái thì anh càng mong em khoẻ mạnh bình an hơn. Không cần phải chịu đựng những đau đớn và áp lực đó."
Giang Tự im lặng trong chốc lát, sau đó cụp mắt nhẹ nhàng đặt tay lên bụng.
"Nếu em có thể sống sót thì em nghĩ câu trả lời của em với vấn đề này cũng sẽ là..."
"Em muốn!" Giang Tự khẽ nói.
Đối mặt với sự bất ngờ rõ ràng trên khuôn mặt Thẩm Phương Dục, Giang Tự thở dài một hơi: "Có lẽ là em bị hormone ảnh hưởng rồi."
Anh nghịch nghịch gối đầu, đáy mắt cũng có chút bất đắc dĩ giống như anh cũng không thể tự hiểu được chính mình: "Có đôi khi... em cũng sẽ có một vài suy nghĩ không đủ lý trí cho lắm."
"Có thể là qua mấy năm sau em lại thấy, quyết định và lời nói hiện tại cũng không phải là sáng suốt."
Mà nếu anh xuyên về mười mấy năm trước, nói cho Giang Tự lúc đó rằng 10 năm sau anh sẽ kết hôn với Thẩm Phương Dục, còn mang thai con của hai người thì phỏng chừng anh của quá khứ sẽ thẳng tay cho anh một đấm rồi lập tức bỏ đi ngay. Thậm chí còn cho rằng anh là người điên nữa.
"Nhưng ít ra hiện tại em đã có tình yêu bảo vệ mình." Giang Tự nói.
Ngón tay anh chậm rãi miêu tả thân hình Tiếu Tiếu cách một lớp áo: "Em rất yêu con bé. Mà con bé chính là điểm bắt đầu duyên phận của chúng ta."
Vì sự sống còn của chính mình, nhân loại "quỷ quyệt" sẽ thúc đẩy người mang thai điên cuồng phân bố các loại hormone. Mà những hormone đó sẽ thay đổi kết cấu đại não của người mang thai, gây ảnh hưởng đến nhận thức của họ.
Đây chính là bản chất tình thương của mẹ. Cũng chính là nguyên nhân chân chính sau câu nói "Một lần mang thai ngốc ba năm" kia.
Giang Tự là một người rất tình tĩnh nhưng Giang Tự cũng không phải thánh nhân.
Anh sẽ mềm lòng, sẽ có người yêu thích, sẽ xúc động vì tình cảm, sẽ ỷ lại người yêu anh. Cũng sẽ vì tình yêu mà lộ ra một mặt khác đến chính anh cũng không biết.
Bác sĩ Giang lúc chưa yêu đương sẽ cảm thấy, tình yêu gây ảnh hưởng đến phán đoán gì đó là một điều rất vô lý.
Thậm chí trong mắt anh, những người tươi cười nói về hai chữ "tình yêu" này hình như cũng chỉ là những cô gái trẻ tuổi mà thôi
Nhưng khi thật sự chìm đắm vào trong tình yêu rồi, Giang Tự mới phát hiện thỉnh thoảng điên vì yêu một lần cũng chưa chắc không có ngọt ngào.
Nói theo góc độ khoa học chính là, con người chung quy cũng sẽ chịu thua dưới hormone mà thôi.
Mà nói theo góc độ nhân văn chính là câu nói "Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*" trong vở <Mẫu Đơn đình> kia.
Thẩm Phương Dục nhìn anh một lúc lâu cũng không biết nói gì. Cuối cùng hắn chỉ ôm Giang Tự nói: "Nếu có thể lựa chọn thì anh hy vọng người mang thai là anh. Không phải dỗ em đâu... là lời nói thật."
Thẩm Phương Dục nói: "Anh hứa với em, tình yêu sẽ bảo vệ em cả đời này!"
———
*Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình không biết bắt đầu tự bao giờ, mới thoáng chốc đã đậm sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT