Cũng như nhiều lần trước, Úc Linh San dùng tư thế ưa thích ôm Hứa Thức, lại vùi đầu vào hõm vai Hứa Thức.

Tấm chăn Úc Linh San đang đắp màu xám nhạt làm cho da Úc Linh San tựa như càng trắng hơn, lúc này trông Úc Linh San có vẻ rất mệt, từ lúc xong việc đến giờ hoàn toàn bất động, cuộn tròn trong lòng Hứa Thức.

Tóc tai cũng mặc kệ, toán loạn khắp nơi, chăn cũng là Hứa Thức đắp cho cô.

Nếu không phải vừa nãy Hứa Thức vô ý động đậy bị cô mắng, có lẽ Hứa Thức còn tưởng cô đã ngủ rồi.

Hứa Thức chính là gối ôm hình người của Úc Linh San, một tay phải làm gối đầu cho cô, một tay phải sờ ót cô, eo phải cho cô để tay, chân phải cho cô gác.

Ai......

Hứa Thức cứ nghĩ Úc Linh San sẽ ở tư thế đó mà thiếp đi, đầu vai lại ẩn ẩn truyền đến một cơn đau nhói.

Cơn đau này đột ngột bùng phát trong mười giây, Hứa Thức hít vào mười lần, thấy Úc Linh San vừa cười vừa nhéo cô, để lại trên đầu vai cô mười vết hồng sậm.

Sau đó Úc Linh San chống vai mình, phơi ra mười vệt cùng màu với trên vai của Hứa Thức.

Úc Linh San: "Em cũng có."

Hứa Thức bật cười: "Cảm ơn chị."

Úc Linh San: "Không có gì."

Úc Linh San khẽ ấn vào mười vết đỏ kia: "Phải mấy ngày không mặc được áo hai dây."

Hứa Thức trộm cười: "Vậy không mặc."

Úc Linh San chậm rãi phóng tầm mắt tới trên mặt Hứa Thức: "Em có vẻ rất vui?"

Hứa Thức nghẹn cười: "Có sao? Không có mà."

Úc Linh San nhướng mày, Hứa Thức cũng nhướng lại, Úc Linh San bị chọc cho cười rộ lên, sờ sờ cằm Hứa Thức: "Chị đi tắm."

Hứa Thức ừ một tiếng, rút tay ra khỏi tay Úc Linh San.

Nhưng Úc Linh San lại không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn Hứa Thức.

Hứa Thức lại ôm trở về: "Thế lại nằm thêm lúc nữa."

Úc Linh San cười: "Em như vậy chứng trì hoãn của chị sẽ càng nghiêm trọng mất."

Hứa Thức cười: "Ồ."

Úc Linh San: "Em có chứng trì hoãn không?"

Hứa Thức: "Chắc không đâu."

Úc Linh San: "Thế thì, không có cũng phải có, chị có cái gì em có cái đó."

Hứa Thức cười: "Cái này làm sao có?"

Úc Linh San: "Chị mặc kệ."

Hứa Thức: "Được, được, thế em cũng có."

Úc Linh San không biết bị ai chọc cười, đột nhiên cười rất vui, cô dùng tay nhéo mặt Hứa Thức mấy cái thật mạnh.

Sau đó cô hỏi: "Muốn tắm với chị không?"

Hứa Thức trở nên hào hứng ngay tức thì.

Chỉ là, cô còn chưa kịp trả lời, Úc Linh San đã nói tiếp: "Thôi, để sau đi."

Hứa Thức: "Ồ."

Úc Linh San cười rộ lên: "Sao hả? Thất vọng quá nhỉ?"

Hứa Thức: "Đâu có."

Úc Linh San: "Đâu có? Không muốn tắm với chị?"

Hứa Thức bất đắc dĩ: "Không phải, ai nha," Hứa Thức cười: "chị tha cho em đi."

Úc Linh San cũng cười, cô giải thích: "Chị không muốn tắm lâu quá, mệt lắm rồi," cô vươn hai tay ra khỏi chăn: "Đi tắm thật đây."

Hứa Thức rất muốn nói cô có thể tắm cho chị ấy, nhưng hiển nhiên có chút gấp gáp, cô đành phải: "Được."

Úc Linh San: "Chờ chị, không được lén ngủ trước."

Hứa Thức: "Được."

Lúc Úc Linh San ở trong lòng Hứa Thức yếu ớt như mèo con, muốn được ôm muốn được hôn, lúc này đứng dậy lại khác hẳn, tựa như có thể hung hăng đạp bất cứ ai dưới chân bất kể lúc nào, chưa kể cô còn hất mái tóc lộn xộn của mình mấy lần.

Sự tương phản này làm Hứa Thức đột nhiên có chút hưng phấn, hưng phấn khó tránh khỏi liền sẽ nhớ lại chút chuyện vừa phát sinh.

Sau đó cô liền một mình ở trong phòng khách, yên lặng nhấm nháp dư vị, sau đó mặt đỏ tim đập như đồ ngốc, lại chui thẳng vào trong chăn.

Hơn mười phút sau, Úc Linh San mặc áo ngủ, cả người nóng hôi hổi từ phòng tắm đi ra, thoạt nhìn cũng có sức sống hơn nhiều.

Vì không gội đầu nên cô búi mớ tóc đen ra phía sau.

Từ cửa phòng ngủ đến thảm chỉ có vài bước, nhưng Hứa Thức tựa như lại có thể nhìn thật lâu, nhìn Úc Linh San mỉm cười với mình, nhìn cô dùng ánh mắt đánh giá tấm thảm bên cạnh, sau đó tháo dép, nhìn cô chân trần đẩy chăn ra, rồi nghiêng người ngồi xuống.

Này ai không mê đâu.

"Sao lại nhìn chị như vậy?" Úc Linh San nhìn Hứa Thức, cũng gỡ đồ ở trên tóc xuống.

Ánh mắt Hứa Thức bị hấp dẫn: "Chị dùng trâm à."

Úc Linh San thả cây trâm xuống bàn trà: "Sao?"

Hứa Thức đột nhiên cười ngây ngốc.

Úc Linh San bị cô bỏ qua, không hiểu sao cũng cười rộ lên: "Em cười cái gì?"

Hứa Thức lắc đầu: "Không có gì."

Úc Linh San: "Nói."

Hứa Thức: "Rất có ý vị a."

Úc Linh San chớp mắt: "Vị gì?"

Hứa Thức vốn không có ý này, nhưng bị Úc Linh San như vậy, cô lập tức lại nghĩ này nghĩ kia.

Cô còn chưa kịp bình ổn lại, hơn nữa vẫn luôn thẹn thùng từ trong xương cốt.

"Vị ngọt."

Hứa Thức nói xong bật dậy, làm như đằng sau có người đuổi giết, đầu cũng không quay lại, lao về phòng ngủ, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Để Úc Linh San một mình ở phòng khách cười đến không biết phải nói gì.

Cô nhìn cánh cửa phòng ngủ đã bị đóng lại, vuốt mái tóc còn đang lộn xộn của mình.

Có tiến bộ.

Trong phòng tắm, người đang tắm thoạt nhìn tâm bình khí hòa, nhưng thực tế cả người đều đang hưng phấn bừng bừng.

Vừa tắm vừa phát ra tiếng cười kỳ quái, giống như đồ ngốc, hết thuốc chữa.

"Chị thích em không?"

"Thích."

"Chị thích uyển chuyển lắm sao?"

"Chị vẫn luôn theo đuổi em a Hứa Tiểu Chỉ."

"Hứa Tiểu Chỉ, mau hôn chị."

"Đừng nhúc nhích, chị không được."

......

Ha ha ha ha hắc hắc hắc hì hì hì.

Hứa Thức ào ào tắm qua, khi ra ngoài có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy Úc Linh San, cô vẫn không nhịn được trộm cười.

Bình tĩnh bình tĩnh.

Úc Linh San đang nghịch điện thoại, khi Hứa Thức xuất hiện thì thưởng cho cô một cái liếc, tiếp tục nghịch, đến khi Hứa Thức đi đến bên cạnh cô mới bỏ điện thoại xuống rồi vén chăn lên để Hứa Thức tiến vào.

Hứa Thức ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Sao chị không ngồi ở dưới?"

Úc Linh San hất hàm: "Em tự nhìn xem."

Hứa Thức cúi đầu nhìn thảm, Úc Linh San chiếu đèn cho cô.

"Úi," Hứa Thức nhướng mày: "Làm sao bây giờ?"

Úc Linh San: "Giặt thôi, làm sao được, chị thích chiếc thảm này lắm."

Hứa Thức: "Em cũng thích chiếc thảm này."

Úc Linh San a một tiếng: "Vì sao thích?"

Hứa Thức: "Màu đẹp."

Úc Linh San: "Chỉ có màu đẹp thôi sao?"

Hứa Thức nghĩ nghĩ, mơ hồ ngộ ra mà nói tiếp: "Vì, chị cũng thích?"

Úc Linh San cười: "Hứa Tiểu Chỉ, biết hoàng khang không?"

Hứa Thức: "Không rõ lắm."

"Hiểu rồi," Úc Linh San nói: "Học đi."

Hứa Thức cười: "Sao em có thể học cái này."

Úc Linh San: "Có học không?"

Hứa Thức đương nhiên: "Học."

Úc Linh San rất hài lòng với câu trả lời này của Hứa Thức, tựa như khen thưởng mà sờ sờ cằm Hứa Thức: "Thỉnh thoảng bầu không khí phù hợp, nói chút sắc tình sẽ thú vị hơn."

Hứa Thức nói gì nghe nấy: "Được"

Úc Linh San: "Nhưng chỉ có thể nói với chị, nếu dám cùng người khác này kia, đánh gãy chân em."

Hứa Thức: "Nào dám chứ tỷ tỷ."

Úc Linh San lập tức: "Gọi gì?"

Hứa Thức cong mắt: "Không dám vợ."

Úc Linh San nhìn Hứa Thức mặt đỏ dần đều, cười: "Thế mà cũng đỏ mặt, vừa rồi lúc áp người ta sao không đỏ mặt? Lúc bảo chị mở chân chẳng phải thành thạo lắm sao."

Hay lắm, bị Úc Linh San đùa giỡn như vậy, mặt Hứa Thức càng đỏ hơn, đỏ đến nỗi cô không thể không lấy tay che lại.

Úc Linh San: "Ha ha, sao lại đáng yêu thế này."

Hứa Thức không biết lúc nãy Úc Linh San đã ngủ chưa, nếu chưa ngủ, chị gái này thức đêm cũng giỏi quá đi.

Giờ này vẫn còn rất tỉnh táo, tivi cũng chưa tắt.

Úc Linh San không ngủ, đương nhiên Hứa Thức cũng không ngủ theo, cô muốn nhìn xem tiên nữ sẽ xem gì cả đêm.

Nhưng Úc tiên nữ chọn đi chọn lại hồi lâu, hẳn là không chọn được gì hay, ấn luôn nút đỏ, tắt tivi đi rồi.

"Em thật sự không tò mò chuyện Thính Kiến à." Úc Linh San đột nhiên nói như vậy.

Đề tài bỗng bị kéo đến đây, Hứa Thức hơi sửng sốt.

Úc Linh San thay đổi vị trí ngồi, đối mặt với Hứa Thức: "Hửm? Không hỏi?"

Hứa Thức mím môi: "Tò mò, nhưng, có lẽ trong lòng đã giúp chị giải thích xong rồi."

Úc Linh San liền hiểu ngay được câu này, cô cười: "Không muốn mắng chị sao?"

Hứa Thức lắc đầu: "Không mắng."

Úc Linh San: "Không cảm thấy chị lừa em, chị chơi em, chị có bệnh sao?"

Hứa Thức cười: "Thế thì, không có," thực ra tâm trạng cô còn khá tốt: "Cũng không biết vì sao chị lại như vậy." cô cười cười:" Hơn nữa Thính Kiến, chị, cũng không làm gì quá đáng, ngược lại còn giúp em rất nhiều, chị rất tốt với em."

Úc Linh San gật gật đầu, hỏi: "Buồn ngủ à?"

Hứa Thức: "Nếu chị muốn, em sẽ không buồn ngủ."

Dứt lời, hai người cùng mỉm cười.

Hứa Thức biết Úc Linh San cười cái gì, tuy rằng cô muốn biểu đạt chính là ý trên mặt chữ, nhưng cô biết, những lời này thường xuất hiện trong tình huống nào.

Úc Linh San nói: "Chuyện này, phải nói là từ bốn năm trước."

Hứa Thức liền kinh ngạc: "Cái gì? Bốn năm trước?"

Úc Linh San gật đầu: "Không ngờ đúng không." cô nói rồi cười cười: "Không xong, những lúc như thế này không có rượu không được."

Hứa Thức: "Muốn sao? Em lấy cho chị."

Úc Linh San: "Thôi, em lại không uống được."

Hứa Thức không biết chuyện này làm sao vậy, Úc Linh San nói xong câu này, không thể hiểu được liền ghé lại, hung hăng cắn lên tay Hứa Thức.

"Đau đau đau." Hứa Thức rút tay về.

Úc Linh San hừ một tiếng: "Chuyện này sau lại tính."

Hứa Thức thật oan uổng: "Chuyện nào chứ."

Úc Linh San liếc Hứa Thức một cái, lại không nói là chuyện nào, chỉ hỏi: "Ngôn Chi Hữu Lý, chắc là Weibo thời đại học của em."

Hứa Thức sửng sốt: "Đúng vậy, đây là Weibo trước kia của em," cô nghi hoặc: "Sao chị biết?"

Úc Linh San: "Chị là một trong số 632 người em theo dõi*." (follow)

Hứa Thức kinh ngạc: "A?"

Úc Linh San chậm rãi nói tới: "Lúc em ở năm hai đại học, chị tham gia một cuộc thi nhỏ, chị không biết em có được tin tức từ đâu, khi đó em kéo rất nhiều người tới bỏ phiếu cho chị, em cũng viết cho một chị bình luận rất dài, khen chị, động viên chị, thổi phồng đến tận trời."

Mặt Hứa Thức đầy hoang mang: "A?"

Úc Linh San nhắm mắt lại rồi buông tiếng thở dài: "Biết ngay là em sẽ quên mà."

Chưa tới mười giây, Hứa Thức đã nhớ ra video mà Tiểu Vũ cho cô xem, nói Úc Linh San xuất quỹ, tiểu nữ hài nào đó, động viên thời kỳ mê mang, gì gì đó.

Hứa Thức sửng sốt lúc lâu, nổi da gà cũng dần nổi lên: "Chị, là em?"

Úc Linh San bất đắc dĩ: "Chị xác định là Ngôn Chi Hữu Lý, Ngôn Chi Hữu Lý có phải là em không?"

Hứa Thức: "Là em."

Úc Linh San càng bất đắc dĩ: "Thật ra, sau đó chị cũng biết, khi đó em xem chị thi đấu chỉ là vì bài tập ở trường, em không chỉ khen mình chị," Úc Linh San trợn mắt: "còn khen rất nhiều người."

Ký ức Hứa Thức có chút mơ hồ: "A, hình như là có chuyện này, hồi đó em khá giỏi mấy thứ như vậy, khổ(辛)......"

Khổ.(苦)

Không phải cô không muốn nói tiếp, thật sự là bầu không khí rất không đúng.

Úc Linh San mặt vô biểu tình mà nhìn Hứa Thức.

Hứa Thức cười: "Nhưng chị phải tin em, em viết mỗi chữ đều là thật lòng, em khen chị nhất định là thật sự khen, thật sự."

Úc Linh San: "Chị đây cảm ơn em."

Hứa Thức thuận thế liền hỏi: "Không phải chị, lúc ấy đã, thích em rồi chứ?"

Úc Linh San đột nhiên hất cằm lên, vẻ mặt như trở lại mười đời: "Em đang mơ thứ giấc mộng gì thế?"

Hứa Thức ngượng ngùng cắn đầu lưỡi: "Vậy à, hắc."

Úc Linh San giống như còn đang giận, giận đến nỗi lại giơ tay nhéo mặt Hứa Thức: "Nói gì với chị?"

Khát vọng cầu sinh của Hứa Thức vô cùng mạnh mẽ, chẳng kịp tự hỏi, thốt lên: "Em sai rồi, xin lỗi," nói xong cô bỗng đại ngộ, lại bỏ ngay thêm câu: "Khắp thiên hạ vợ là tốt nhất."

Úc Linh San nháy mắt liền cười.

Chết tiệt.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play