Hứa Thức uống say thì sẽ nói nhiều, thích ngủ, và còn thích hôn Úc Linh San nữa.

Sau khi Úc Linh San không cho cô động, được một lát liền mệt, híp mắt ngồi, cả người đều lắc lư, Úc Linh San nói cũng nghe không hiểu, trả lời cũng lung tung rối loạn.

Úc Linh San đành thôi không làm khó cô nữa, sờ sờ mặt cô, nói với cô: "Ngủ đi."

Câu này thành công ấn xuống công tắc của Hứa Thức, ngay cả ừ cũng không còn sức mà đáp, đổ luôn vào lòng Úc Linh San, nhắm mắt lại.

Úc Linh San ôm không nổi người này, lần trước cũng đã định ôm cô lên sô pha, nhưng thất bại.

Cho nên lần này Úc Linh San chẳng thử nữa, cô đem người mà đặt ngay ngắn ở trên thảm, lấy gối và chăn cho Hứa Thức, tay chân đều phủ kín, điều hòa cũng chỉnh đến chế độ ngủ, đem người hầu hạ thoải mái mới thu xếp đi tắm.

Từ trong phòng tắm đi ra, Hứa Thức vẫn ở tư thế kia, Úc Linh San ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.

Sau đó cô nhớ lại những lời vị tiểu bằng hữu này khóc lóc nói với mình, chậm rãi mỉm cười.

"Mỗi ngày đều nghĩ cái gì?"

Úc Linh San khẽ búng vào trán Hứa Thức, lại nắm lấy mũi cô.

"Nghĩ nhiều như vậy cũng không tới hỏi chị một chút."

Úc Linh San nhéo vài giây liền buông ra, lại cầm lấy tay Hứa Thức.

Nhưng nghịch bàn tay này được một lát, Úc Linh San liền cảm thấy nhàm chán, cô tìm đại một bộ phim, dựa vào sô pha, cũng gác chân lên người Hứa Thức, không cần biết có đánh thức Hứa Thức hay không, cứ thế bắt đầu xem phim.

Đương nhiên, đầu heo này vẫn không nhúc nhích, ngủ như chết, không hề cảm nhận được gì cả.

Được gần nửa phim, tiếng chuông điện thoại của Hứa Thức vang lên.

Hứa Thức vẫn không nhúc nhích, Úc Linh San lần ra được điện thoại từ bên đùi cô, thấy hiện lên là cuộc gọi của mẹ cô.

Úc Linh San nghĩ nghĩ, vẫn là tạm dừng phim, nghe máy.

"Tiểu Thức a." Mẹ ở đầu kia hỏi: "Mấy giờ về thế?"

Úc Linh San hơi thẳng người lên: "Chào dì."

Mẹ hơi sửng sốt: "Hứa Thức đâu?"

Úc Linh San giải thích: "Lúc tối, em ấy và con đi gặp mấy vị lão sư, có uống chút rượu nên đã ngủ rồi."

Mẹ ồ một tiếng, lại a một tiếng: "Con là Úc Linh San sao?"

Úc Linh San cười nói: "Vâng."

Mẹ: "Con bé đâu? Ở nhà con à?"

Úc Linh San: "Vâng, vừa mới ngủ ạ."

"Ra vậy, vậy là tốt rồi," mẹ thở dài: "Không biết uống còn bắt chước người ta uống rượu."

Úc Linh San cười cười: "Vui quá nên mới uống nhiều một chút ạ."

Mẹ cũng cười: "Vậy, phiền con quan tâm nó," mẹ tựa hồ cân nhắc một lát mới lại nói: "Gần đây tôi có nghe con bé nhắc đến con, nói con đã giúp nó một việc rất quan trọng."

Úc Linh San trộm cười, lại cầm lấy tay Hứa Thức, áp vào lòng bàn tay cô.

Nhưng miệng nói: "Không có, không có gì."

Mẹ: "Ở chỗ con, tôi cũng yên tâm, thế buổi tối nó có về nhà ngủ không?"

Úc Linh San cúi đầu liếc nhìn Hứa Thức: "Cũng không biết lúc nào mới tỉnh ạ."

"Nếu tỉnh quá muộn thì đừng về nhà, bây giờ cũng muộn lắm rồi," mẹ thở dài: "Đứa nhỏ này, uống rượu xong còn làm phiền con."

Úc Linh San: "Không có gì, không phiền ạ."

Mẹ: "Vậy được, tôi không quấy rầy nữa, con nghỉ sớm một chút."

Úc Linh San: "Vâng dì, dì cũng nghỉ sớm ạ."

Mẹ: "Ừ."

Cúp máy rồi, Hứa tiểu trư vẫn ngủ ngon lành, tựa như không hề bị quấy rầy.

Úc Linh San nhéo nhéo mặt cô: "Nói em làm phiền tôi, có phải em đang làm phiền tôi không?"

Hứa Thức căn bản không nghe thấy, nhưng Úc Linh San vẫn chưa thấy đủ: "Còn dám uống nhiều rượu như vậy."

Có lẽ là cảm thấy đau, Hứa Thức hơi nhíu mày, còn gạt tay Úc Linh San ra, trong miệng lầm bầm mấy câu.

Nhưng chẳng mấy chốc lại tiếp tục ngủ rồi.

*

Lần này Hứa Thức tỉnh lại, vẫn là nửa đêm.

Không biết là tư thế ngủ có vấn đề, hay là cô có vấn đề, tỉnh lại đầu và cổ đều rất đau, hai mắt còn hơi nhức.

Mở mắt ra, phản ứng một lúc lâu, cô mới nhận ra được đây là phòng khách nhà Úc Linh San.

Trên tivi đang chiếu một bộ phim cô chưa xem bao giờ, Úc Linh San cũng ngồi trên thảm, nhắm mắt nghiêng nghiêng dựa vào sô pha, đầu kê trên gối, một nửa người được che lại bằng chăn của Hứa Thức, chân gác trên đùi Hứa Thức.

Hứa Thức xoa xoa đầu, thật cẩn thận mà đứng dậy.

Nhưng vừa mới đứng dậy, Úc Linh San đột nhiên mở mắt ra.

Hứa Thức lập tức không dám động nữa, chộp chăn cùng Úc Linh San bốn mắt nhìn nhau.

"Tỉnh rồi." Úc Linh San nói.

Hứa Thức: "Ừm"

Dường như Úc Linh San biết giây tiếp theo Hứa Thức sẽ hỏi mấy giờ, cô nói: "Ba rưỡi."

Hứa Thức cả người đều sảng khoái, cô nghĩ nghĩ, nói: "Oa ồ, muộn như vậy rồi."

Thật ra, ấn tượng cuối cùng của Hứa Thức dừng ở đoạn cô bảo với tài xế taxi đi đến nhà Úc Linh San.

Cho nên cô lại không thể hiểu được mà đến đây như vậy.

Không biết vì sao, Hứa Thức cứ có cảm giác Úc Linh San đang giận, dù sao thì theo quán tính, mỗi lần cô uống quá nhiều và ở cùng Úc Linh San, Úc Linh San nhất định sẽ giận.

Cho nên, nói chuyện cẩn thận nhất định là phương pháp tốt nhất.

Có thể mỉm cười thì càng tốt hơn.

Vì thế Hứa Thức cười với Úc Linh San.

Úc Linh San bị Hứa Thức chọc cười: "Em còn cười được."

Hứa Thức thấp giọng hỏi: "Có phải em lại làm gì rồi không?"

Úc Linh San càng cười: "Từ "lại" này em dùng rất khá."

Hứa Thức mím môi.

Úc Linh San chỉ chỉ vào phòng ngủ: "Tự đi chọn lấy một bộ đồ ngủ, tắm rửa sạch sẽ trước đi."

Hứa Thức: "Ồ."

Úc Linh San: "Ra rồi lại nói."

Hứa Thức rất ngoan ngoãn gật đầu, đáp ừ rồi lập tức xốc lên chăn, đi dép lê vào, đi vào phòng ngủ của Úc Linh San.

Chờ đến khi cô mở nước trong phòng tắm mới hậu tri hậu giác cảm thấy căng thẳng.

Vốn dĩ tám giờ đã phải nói chuyện, lại bị cô kéo tới tận bây giờ.

Hứa Thức càng nghĩ càng căng thẳng, đơn giản trực tiếp đặt mình dưới vòi hoa sen, cũng chỉnh nước lạnh hơn một chút.

Nhưng làm vậy cũng vô ích, cả đầu đều là, chị ấy muốn nói gì với mình, làm ra vẻ nghiêm túc đứng đắn như vậy, nói luôn không được sao?

Sau đó cô lại hối hận là đã uống nhiều, gì cũng quên hết cả, chắc chắn đêm nay đã lại làm ra cái gì rồi.

Tắm rửa xong, lau khô người, cô nhìn chiếc váy hai dây trắng của Úc Linh San mà cô vừa chọn rồi lâm vào trầm tư.

Sau đó cô khẽ cắn môi, vẫn cứ mặc vào, tiếp theo sấy qua tóc một chút, sửa sang lại ở trước gương rồi đi ra ngoài.

Đánh lên tinh thần rồi đi ra ngoài, mở cửa phòng tắm, mấy giây sau lại mở cửa phòng ngủ.

Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Úc Linh San, cô lập tức liền bị dọa cho choáng váng, tạm dừng ở cửa nửa giây, xoay người liền muốn quay về.

"Làm gì?"

Úc Linh San gọi cô lại.

Hứa Thức tiếp tục rúc về phía cửa.

Úc Linh San: "Ra đây."

Hứa Thức bất động.

Nửa người cô đang ở ngoài cửa, tay còn nắm chặt tay nắm cửa, mà người lại đang mang dáng vẻ gì chứ.

Tóc được sấy một nửa, vì quá nhiều lại sấy không kỹ, xù xù ở trên đầu, khiến cho đầu càng nhỏ mắt càng lớn, một bộ váy trắng, đi chân trần.

Hứa Thức nhớ kỹ, Vi Vi bảo cô rất hợp với váy trắng, đặc biệt là khi thả tóc.

Cho nên như bây giờ, hẳn là, có thể, thêm chút, điểm, đi.

"Ra đây." Úc Linh San lại nói.

Hứa Thức ồ một tiếng, sửa sang lại đầu tóc một chút, lập tức đi tới, dẫm lên thảm, rất ngoan ngoãn mà ngồi xuống bên cạnh Úc Linh San.

Úc Linh San nhìn cô cười một tiếng.

Lại cười một tiếng.

Sau đó Úc Linh San hỏi: "Làm trước hay nói chuyện trước?"

Hứa Thức kinh ngạc: "A, a?" cô nói lắp: "Làm làm làm gì?"

Úc Linh San nhả chữ rõ ràng: "Tình."

Hứa Thức lập tức đỏ mặt.

"Cái cái gì?"

Úc Linh San bị chọc cười, cô nghiêng đầu, một tay tựa vào mép sô pha, một tay bỗng với sang, câu lấy dây váy Hứa Thức.

"Thế nào? Uống say biết ấn tôi xuống sàn muốn cùng tôi làm, bây giờ ở đây chơi xấu?"

Mặt Hứa Thức càng đỏ hơn, cũng cao giọng hơn nữa: "Sao? Em em sao?"

Úc Linh San không giải thích rõ ràng câu này, lại vòng lại câu hỏi: "Nói, muốn làm hay muốn nói chuyện."

Hứa Thức biết, nếu Úc Linh San không muốn nói chuyện gì, cạy miệng cũng không được, tốt nhất là nghe theo chị ấy.

Đương nhiên, cô cũng căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài rồi.

Cô lại có thể không rõ Úc Linh San có ý gì sao?

Hứa Thức nuốt nước bọt: "Đều được."

Úc Linh San lại cười.

Úc Linh San hỏi: "Biết làm sao?"

Hứa Thức đầu óc trống rỗng, nhưng miệng lại thật thà: "Chắc chắc biết."

Úc Linh San nhướng mày: "Biết làm 1 hay làm 0?"

Hứa Thức tỏ ra nghi hoặc: "0, thì không cần biết đi?"

"A~" Úc Linh San cười: "Có vẻ hiểu biết."

Hứa Thức gượng cười.

Úc Linh San vẫn câu lấy dây váy kia của Hứa Thức không buông, còn càng tiếp tục, cô dùng ngón trỏ câu lấy, vòng một vòng.

Váy Hứa Thức vì vậy mà bị kéo lên một chút.

Úc Linh San nhìn vào mắt Hứa Thức: "Em không phải thẳng nữ sao? Sao thẳng nữ lại biết mấy món này?"

Hứa Thức hơi cắn môi, cũng liếc nhìn Úc Linh San.

Cái liếc này có hơi lâu, lâu đến nỗi thần kinh Hứa Thức căng thẳng lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại căng ra.

Cũng lâu đến mức Úc Linh San phải hỏi cô: "Hửm?"

Hứa Thức đột nhiên rất xúc động, cô lắc đầu nói: "Không phải."

"Không phải?" Úc Linh San thoạt nhìn rất có hứng thú: "Ý gì đây?"

Hứa Thức có loại cảm giác bất chấp, tim cũng đập loạn xạ, cô nói: "Vì thích chị, nên không phải."

Tay Úc Linh San đang nghịch dây váy bỗng khựng lại.

Cuối cùng, cô chậm rãi mỉm cười, bàn tay đang nghịch ngợm kia đột nhiên phát lực, kéo Hứa Thức lại.

Hứa Thức trọng tâm không vững, lập tức ngã về phía Úc Linh San, chẳng qua khi sắp áp lên, cô chống tay xuống thảm, đỡ được thân mình.

Khoảng cách hai người không gần, nhưng cũng không xa.

Úc Linh San nhìn vào mắt Hứa Thức: "Nói thêm lần nữa."

Tế bào thần kinh toàn thân Hứa Thức đều đang nảy lên, nhưng đầu óc lại tỉnh táo, cô biết Úc Linh San muốn nghe gì.

"Em thích chị." Mỗi chữ đều mang cảm xúc.

Úc Linh San mím môi cười, cô chậm rãi chớp mắt, rốt cuộc cũng buông dây váy kia ra.

Nhưng giây tiếp theo lại dùng sức bóp mặt Hứa Thức.

Hứa Thức hít một hơi, nghe Úc Linh San hỏi: "Đau không?"

Hứa Thức lắc đầu: "Không đau."

Úc Linh San: "Đau cứ nói đau."

Hứa Thức: "Đau."

Úc Linh San cười, cô xoa xoa chỗ bị cô niết kia, sau đó lại ôm mặt Hứa Thức: "Ấm ức cái gì? Thích tôi lại uất ức thế sao?"

Đúng là Hứa Thức rất uất ức, nhưng vừa rồi vì quá căng thẳng, nỗi uất ức này đã bị cảm xúc khác bao phủ mất rồi.

Bây giờ Úc Linh San nói toạc ra, nỗi uất ức trong lòng tựa như đứa nhỏ ở trong đám trẻ bị cô giáo điểm danh, đột nhiên bị chú mục.

Nó giơ tay lên cao, từ trong biển người mênh mang lao vọt tới trước, lớn tiếng kêu to, tôi uất ức, tôi uất ức.

Mũi Hứa Thức liền cay cay.

Thái quá chính là, nước mắt cũng lập tức rơi xuống.

Càng kỳ quái hơn chính là, cô khóc, Úc Linh San lại cười.

"Sao đây," Úc Linh San sờ đầu Hứa Thức: "Sao lại khóc nữa rồi?"

Hứa Thức bắt được trọng điểm trong câu nói của Úc Linh San: "Lại khóc?"

Úc Linh San dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô: "Vừa nãy uống say cũng khóc."

Hứa Thức ồ một tiếng, ngồi ngay ngắn xuống bên cạnh Úc Linh San.

Úc Linh San nghiêng đầu nhìn Hứa Thức: "Để tôi đoán xem vì sao tiểu bằng hữu lại khóc."

Lần này, nước mắt Hứa Thức chảy không nhiều lắm, cô tùy tiện xoa xoa, lắc đầu với Úc Linh San: "Không có gì."

Úc Linh San hất tóc Hứa Thức ra phía sau: "Thổ lộ xong cứ như vậy?"

Hứa Thức thút thít: "Hả?"

Úc Linh San nhìn Hứa Thức: "Sau đó thì sao? Không có gì nữa?"

Vấn đề này tựa như rất khó, Hứa Thức suy nghĩ thật lâu.

Úc Linh San cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ Hứa Thức.

Không biết qua bao lâu, Hứa Thức đột nhiên buông tiếng thở dài, lắc đầu: "Không còn."

Úc Linh San bất đắc dĩ: "Sao không hỏi xem tôi thì thế nào?"

Câu này tựa như lại rất khó, Hứa Thức lâm vào trầm tư.

Nhưng lần này Úc Linh San không kiên nhẫn như trước, ngay sau đó cô tiếp tục: "Hỏi tôi có thích em không."

Hứa Thức lập tức lại căng thẳng, tay nắm chặt váy.

Úc Linh San: "Hỏi đi."

Hứa Thức được động viên, giống như lúc vừa rồi thổ lộ, cô liếc nhìn Úc Linh San: "Chị có thích em không?"

Úc Linh San: "Thích."

Úc Linh San trả lời thật sự nhanh, gần như ngay sau khi Hứa Thức nói xong câu hỏi.

Nước mắt Hứa Thức lại rơi xuống, nhưng thay vì khóc, cô lại mỉm cười.

Có chút thẹn thùng, có chút nhẹ nhõm, có chút kinh ngạc, nhưng cực kỳ vui vẻ.

Úc Linh San bị Hứa Thức chọc cười: "Ngốc muốn chết," cô cong ngón tay, hứng lấy nước mắt Hứa Thức: "Không biết em khóc gì nữa."

Hứa Thức cười một tiếng, sau đó cô cúi đầu, hôn nhẹ lên khoé môi Úc Linh San, miệng còn ô ô ô.

Úc Linh San rất bất đắc dĩ: "Chị thích uyển chuyển lắm sao? Chị vẫn luôn theo đuổi em a Hứa Tiểu Chỉ."

Hứa Thức không trả lời, lại nhìn Úc Linh San, vừa khóc vừa cười.

Úc Linh San xoa đầu Hứa Thức: "Vui?"

Hứa Thức: "Ừm"

Hứa Thức nói xong lại nghiêng qua.

Cô rất muốn Úc Linh San, cho nên cô có thể hôn thật lâu.

Sau đó giữa hô hấp hai người, hỏi Úc Linh San: "Chúng mình đang làm gì?"

Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng vì Hứa Thức hỏi đến quá đáng yêu, lại quá cố ý, lại làm cho người nghe cảm thấy có chút giả ngu cùng khiêu khích.

Vì thế, Úc Linh San hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Được."

Đương nhiên, cô cũng không phải là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

***

Đoán xem chương sau có gì nào 🤣

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play