Hứa Thức đã phát hiện ra rằng, Úc Linh San sẽ mặc các set đồ khác nhau cho từng dịp nào đó.

Không biết cô tìm được tiệm tôm hùm đất này từ đâu, đặc biệt hẻo lánh, cũng đặc biệt ngóc ngách, cũng ngập tràn mùi khói lửa, mà lúc này Úc Linh San, trên mặc một chiếc áo phông trắng rộng, dưới là quần sooc và dép lê, rất tùy ý, tóc cũng dùng một chiếc kẹp lớn mà kẹp rối ra sau đầu.

Mặc đồ như vậy, Hứa Thức cảm thấy nếu cô có gác chân lên ghế liếm xiên cũng không hề khó coi.

Đương nhiên, Úc Linh San sẽ không gác chân lên ghế, cô sẽ chỉ gác một chân lên đùi Hứa Thức.

Hai người vừa mới ngồi xuống, Úc Linh San liền ngoắc ngoắc tay gọi Hứa Thức qua, nhấc nhấc chân lên, thật tựa như, thế mới phải đạo.

Có lẽ Úc Linh San thường xuyên tới đây, chủ quán cầm một tấm thực đơn tới, Úc Linh San cũng không xem, một phần tôm hùm đất, mấy xâu nướng, bia, và cả đồ uống.

Gọi xong cô hỏi Hứa Thức: "Em muốn ăn gì?"

Hứa Thức còn chưa trả lời đâu, cô lại nói: "Tôi ăn cái gì em ăn cái đấy."

Hứa Thức mỉm cười, cô nào dám nói gì: "Được."

Úc Linh San hất hàm: "Sao? Cảm thấy tôi quá cường thế?"

Hứa Thức lại cười: "Đâu có."

Úc Linh San: "Có cũng vô dụng, tôi cứ cường thế như vậy, không được sao?"

Hứa Thức gật gật: "Được, siêu được."

Trên bàn có bộ đồ ăn dùng một lần, nghĩ không có việc gì làm, Hứa Thức liền lấy bộ đồ ăn, bày ra cho Úc Linh San trước, rồi lại mở phần của mình.

Lúc cô làm những việc này, Úc Linh San đang rảnh cũng không đỡ đần chút nào, chỉ chống đầu nhìn cô.

Hứa Thức bị nhìn chăm chăm đến phải xấu hổ, cô mím môi, hỏi: "Sao chị lại phát hiện ra được cửa hàng này?"

Úc Linh San cười: "Thế là, tôi nhìn em thật lâu, em liền sẽ chủ động nói chuyện với tôi?"

Hứa Thức: "Không phải."

Đi?

Úc Linh San: "Cửa hàng này mở lâu rồi, hồi cao trung tôi thường đến đây."

Hứa Thức: "Cao trung?"

Úc Linh San: "Tôi học trường trung học phụ thuộc, lúc ấy không trọ ở trường, cùng một người bạn học thuê chung ở con ngõ nhỏ này," tay cô khoát nửa vòng: "Khi đó thường hay đi qua cửa hàng này, thỉnh thoảng cũng cùng bạn đến đây ăn đồ nướng."

Hứa Thức ồ một tiếng thật dài.

Giống như đột nhiên đi đến thời cao trung của Úc Linh San, Hứa Thức cảm thấy có chút thần kỳ.

Úc Linh San đưa tay vén vài sợi tóc trên trán Hứa Thức lên, để vào sau vành tai: "Sao thế? Cảm thấy tôi đến nơi như vậy thì lạ lắm à?"

Hứa Thức cười một tiếng: "Có chút."

Úc Linh San hơi nghiêng đầu: "Hứa Tiểu Chỉ, trong mắt em tôi là loại người nào chứ?"

Hứa Thức không cần suy nghĩ: "Tiên nữ."

"A?" Úc Linh San cười: "Giỏi thật, bây giờ cũng biết nói loại thoại này?"

Hứa Thức cũng cười chính mình.

Lúc này, bà chủ đã đặt đồ uống hai người vừa gọi lên mặt bàn.

Sau khi buông đồ xuống, bà chủ thoáng nhìn Úc Linh San một cái: "Ồ là cháu à, đã lâu không đến."

Úc Linh San cười với bà chủ: "Gần đây cháu hơi bận, rảnh rỗi sẽ tới đây liền."

Bà chủ cười vui vẻ: "Ai da kia thật là, cảm ơn đã ủng hộ," bà cũng cười với Hứa Thức cười: "Bạn mới ha."

Úc Linh San nói: "Bạn gái."

Hứa Thức tức khắc sặc nước bọt.

Bà chủ không biết chuyện gì xảy ra, nói hai tiếng "tốt tốt": "Vậy các cháu nói chuyện đi, tôi đang bận, lát nữa tôi cho mấy đứa thêm hai xiên thịt."

Úc Linh San: "Cảm ơn bà chủ."

Bà chủ: "Không có gì."

Úc Linh San rời mắt khỏi bà chủ, quay đầu nhìn Hứa Thức, thấy trạng thái của người này đã thay đổi.

Hứa Thức người này, một khi hoảng lên liền thích cúi đầu, sau đó sờ này sờ kia.

Mặt đỏ đến tận cổ, chẳng ai không nhìn ra.

Úc Linh San mỉm cười, hỏi Hứa Thức: "Có thể là bạn gái không?"

Hứa Thức nắm chặt đũa, không nhìn Úc Linh San: "A? Sao cơ?"

Úc Linh San: "Các em, bình thường không phải đều gọi bạn cùng giới là bạn gái à?"

Hứa Thức chậm chạp chớp mắt, chậm chạp ồ một tiếng: "Đúng đúng vậy, nhưng không không phải tất cả."

Úc Linh San gật gật đầu, vẻ mặt "thì ra là thế": "Thế thế thế em là bạn gái tôi sao?"

Hứa Thức bị Úc Linh San chọc cười, cô nghĩ một câu trả lời có vẻ thỏa đáng: "Bạn bình thường."

Úc Linh San nhướng mày: "Được."

Úc Linh San nói xong lại hỏi: "Rồi sao, em còn chưa trả lời đâu, trong lòng em, tôi là cái dạng gì?"

Hứa Thức hơi ngẩng đầu.

Úc Linh San: "Tưởng chủ đề này đã qua?"

Hứa Thức buông đũa của mình xuống, đôi tay đặt ở đầu gối nghiêm túc nói: "Vừa rồi nói chị là tiên nữ cũng không phải nói quá, em thật sự cảm thấy chị đặc biệt tiên, chị rất tài giỏi, em cũng đã từng xem những tác phẩm trước kia của chị, rất xuất sắc, chị có nhiều giải thưởng như vậy, nhiều fans như vậy, nhưng bản nhân chị lại ở trên cả những tác phẩm đó, chị còn tốt hơn tất cả những thứ đó," Hứa Thức mỉm cười với Úc Linh San: "Đôi khi em cảm thấy, sao em lại quen được chị, thật thần kỳ, thậm chí cảm thấy là chị hạ phàm đến bên em lịch kiếp, chị là nữ thần danh xứng với thực."

(** Oẹ =)) xin lỗi =)) **)

Hàm dưới Úc Linh San hơi động, cũng không còn vẻ đùa cợt. (suýt rớt hàm)

"Sao em lại vậy chứ."

Trong giọng nói Úc Linh San mang chút oán giận.

Hứa Thức không rõ: "Em làm sao cơ?"

"Tôi tưởng em sẽ nói tôi......" Úc Linh San bật cười: "Tôi tốt như vậy sao?"

Hứa Thức rất nghiêm túc gật đầu: "Chị đặc biệt tốt."

Úc Linh San lại mỉm cười: "Khi đó em cũng vẫn luôn khen tôi như vậy."

Hứa Thức: "Sao cơ?"

Úc Linh San vươn tay búng nhẹ lên trán Hứa Thức: "Vì sao cảm thấy tôi là hạ phàm đến bên em, em thì sao? Chẳng lẽ em không nghĩ, mình cũng là thần sao?"

Hứa Thức cười: "Sao có thể."

Úc Linh San: "Lịch kiếp chính là em, không phải tôi Hứa Tiểu Chỉ, một ngày nào đó em sẽ toả sáng, đứng trên đài lãnh thưởng vạn chúng chú mục, nhận sự tán thưởng của mọi người, em có thể."

Úc Linh San thao thao bất tuyệt, cô còn giơ tay lên, lấy động tác phối hợp với ngôn từ, em có thể.

Nhưng rất nhanh, cô liền thu tay lại, đỡ trán bất đắc dĩ nói: "...... Thật ấu trĩ, sao lại thế này."

Hứa Thức ha ha ha mà cười rộ lên.

Úc Linh San liếc Hứa Thức một cái: "Đều tại em."

Hứa Thức gật đầu: "Đúng vậy, trách em."

Úc Linh San đỡ trán: "Còn cảm thấy tôi là nữ thần không?"

Hứa Thức cười đến đôi mắt cong cong: "Còn, vẫn luôn là," Hứa Thức nghĩ nghĩ, bổ sung: "Nữ thần ấu trĩ."

Úc Linh San quăng ra một đạo ánh mắt.

Hứa Thức lập tức: "Em sai rồi sai rồi sai rồi."

Hứa Thức không biết vì sao bản thân sẽ ở bối cảnh ồn ào âm như vậy mà cùng Úc Linh San nói nhiều đến thế, thật ra cô hoàn toàn có thể trả lời hai ba câu cho qua chuyện, đây vốn dĩ chính là một chủ đề nửa đùa nửa thật.

Nhưng......

Úc Linh San thật đáng yêu.

Ha ha ha ha.

Tôm hùm đất và xiên nướng đã lần lượt lên bàn, Úc Linh San uống rượu Hứa Thức uống nước ngọt.

Ăn ăn, Hứa Thức không hiểu sao lại nhớ lại cảnh Úc Linh San giơ tay nói câu kia.

Không thể nhịn nổi nữa, Hứa Thức lập tức cười phá lên.

Úc Linh San đang bóc tôm hùm đất, thấy Hứa Thức như vậy một tay đem tôm ném về mâm.

"Hứa Tiểu Chỉ."

"A xin lỗi xin lỗi."

Hứa Thức vội đem con tôm hùm đất kia bỏ vào đĩa của Úc Linh San.

Úc Linh San vẫn không nhúc nhích.

Vì thế Hứa Thức lột chú tôm hùm đất trên tay, lại chấm một chút vào trong chén tương, lại đặt lên đĩa của Úc Linh San.

"Đút cho tôi."

Hứa Thức lại cầm lên, đưa vào trong miệng Úc Linh San.

Úc Linh San: "Lại cười?"

Hứa Thức nghẹn: "Không cười."

Úc Linh San: "Tôi nói thế là vì ai?"

Hứa Thức: "Em."

Úc Linh San: "Lương tâm bị ai ăn?"

Hứa Thức: "Chó ăn, em ăn, em là chó."

Úc Linh San xuỳ một tiếng cười rộ lên, cô nghiêng đầu nhìn Hứa Thức: "Bây giờ giỏi lắm rồi."

Hứa Thức: "Hết thảy vì Úc lão sư vui vẻ phục vụ."

Úc lão sư không hề giận, cô hơi hé miệng, nhưng muốn nói lại thôi.

Thật ra Hứa Thức cũng phát hiện, bản thân tựa như đột nhiên trở nên dẻo miệng.

Không biết kỹ năng này thế nào tới, chẳng qua cũng khá tốt, cô xác thật thầm nghĩ, Úc Linh San vui là được.

Sau đó cô bao thầu lột cả đĩa tôm hùm đất, tận tình phục vụ nữ vương đại nhân.

Có lẽ vì đây là quán ăn đêm, càng về khuya lại có càng nhiều người tới.

Hứa Thức cũng phát hiện ra, Úc Linh San thật sự rất có thể ăn, rất nhiều lần Hứa Thức đều cảm thấy Úc Linh San sẽ dừng nhưng cô lại có thể và từng xiên xiên mà tiếp tục ăn, hết cái này sang cái khác mà đưa vào miệng.

Hôm sau là chủ nhật, Hứa Thức không cưỡng ép bản thân, cảm thấy có thể làm càn một chút.

Nhưng thật ra mẹ cô, ở WeChat hỏi cô rất nhiều, hỏi sao còn chưa về nhà, ở bên ngoài với ai.

Hứa Thức không nói dối, giải thích là ra ngoài ăn khuya với người bạn lúc chiều kia.

Mẹ có vẻ rất tò mò về Úc Linh San, hỏi rất nhiều về Úc Linh San, hỏi xong lại tự giải thích, bảo là lâu lắm rồi Hứa Thức không kết bạn mới, hỏi hơi quá mức.

Lúc đầu Hứa Thức còn nghi hoặc, nghe mẹ nói như vậy cũng liền buông xuống, sau đó mẹ nói muốn ngủ, bảo cô về sớm một chút.

"Nói chuyện với ai thế?"

Hứa Thức cất di động đi, Úc Linh San hỏi cô, còn nói: "Nói lâu thế."

Hứa Thức: "Mẹ em."

Úc Linh San ồ một tiếng: "Quan hệ với mẹ tốt như vậy."

"Đúng vậy," Hứa Thức nghĩ nghĩ, hẳn là Úc Linh San không chỉ có ý này: "Về quá muộn, hỏi vài câu, bình thường không như vậy."

Úc Linh San nhướng mày: "Chẳng lẽ hỏi tôi à?"

Hứa Thức kinh ngạc, Úc Linh San lại đoán trúng rồi: "Ừm"

Úc Linh San cười cười: "Khen tôi nhiều vào."

Hứa Thức: "Có khen."

Gần 12 giờ các cô mới ăn xong bữa khuya này.

Úc Linh San uống rượu xong không lái xe được, cô cũng không muốn tìm người lái thay, đúng lúc khoảng cách từ đây đến nhà Hứa Thức có thể đi bộ tiêu thực, hai người đơn giản vừa đi vừa trò chuyện.

Chủ yếu nói về Hứa Thức, nói vì sao lại làm thiết kế, và cả chuyện trước kia của cô và Ứng Tiệp, Ứng Tiệp lừa cô bảo giúp cô đăng ký dự thi ra sao, sau đó lại chôm hết tác phẩm của cô như thế nào.

Lúc Hứa Thức kể, Úc Linh San chỉ nghe, chuyện xưa kết thúc cũng không phát biểu cảm nghĩ gì.

Sau đó cô lại hỏi Hứa Thức về ý tưởng cho cuộc thi lần này, bởi vì bản thân cũng từng tham gia, chia sẻ vài kinh nghiệm nhỏ với Hứa Thức.

Nói không nhiều lắm, nhưng đều chi tiết, rất tinh tường, Hứa Thức đều nghiêm túc ghi nhớ.

Hứa Thức rất thích buổi tối như vậy, trên đường vắng vẻ, có gió nhưng không lạnh.

Cô cũng phát hiện ra, lần đầu tiên cô nhắc tới Ứng Tiệp mà không đặt vào quá nhiều cảm xúc, tựa như đang kể chuyện người khác, cảm xúc duy nhất cô có chỉ là thấy khi trước thật không đáng.

"Tới nhà em rồi."

Con đường nào cũng có điểm cuối, Hứa Thức đứng ở cửa chung cư nói với Úc Linh San.

Úc Linh San cũng ngừng lại, nói với Hứa Thức: "Đi ngủ sớm một chút."

"Được," cô hỏi Úc Linh San: "Chị làm sao trở về được?"

Úc Linh San: "Đã gọi xe."

Trong lòng Hứa Thức tựa như có chút thất vọng: "Đợi chị lên xe rồi em vào."

Úc Linh San không từ chối, hai người cứ thế đứng ở ven đường chờ xe.

Có lẽ là đã âm thầm gọi ở trên di động từ rất sớm, Hứa Thức cảm giác mình đứng còn chưa đến một phút, xe của Úc Linh San đã đến rồi.

Hứa Thức theo cô đi qua.

"Về đến nhà thì...... ưm."

Hứa Thức còn chưa nói hết câu, Úc Linh San bất ngờ ghé lại, hôn một cái lên khoé miệng cô.

Úc Linh San bổ sung lời cô muốn nói: "Về đến nhà nhắn tin cho em."

Nói xong cô liền ngồi vào trong, đóng cửa xe lại.

Hứa Thức lúng ta lúng túng, trả lời không khí: "Ừm"

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play