Buổi tối có tiệc rượu, chẳng qua cũng không bắt buộc phải đi, có lão sư không tiện sau khi kết thúc lễ trao giải liền rời đi luôn.

Công việc của Hứa Thức thật ra đến đây cũng đã xong rồi, buổi tối nghỉ ngơi một đêm, sáng mai bay về.

Nhưng Đình Đình đã công đạo như vậy như vậy, Hứa Thức chỉ có thể không dám ho he mà theo đuôi Úc Linh San.

Sau khi ra khỏi hội trường khung cảnh có chút hỗn loạn, rất nhiều người tới bắt tay xã giao với Úc Linh San, cũng có rất nhiều lão sư tới chụp ảnh chung.

Toàn bộ quá trình Úc Linh San vẫn luôn bận rộn duy trì mỉm cười, Hứa Thức không có việc gì làm liền đứng ở một bên nhìn cô, lúc đầu cô còn nghĩ nếu là Đình Đình ở đây, Đình Đình sẽ làm gì.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ, cô cũng không phải trợ lý của Úc Linh San, hơn nữa lúc này Úc Linh San thoạt nhìn vô cùng thành thục, chắc cô không cần phải làm gì nữa đâu.

Rất nhanh người bên cạnh Úc Linh San liền đẩy Hứa Thức ra, cách vài người, Hứa Thức nhìn gương mặt tươi cười doanh doanh của Úc Linh San bị bao vây ở bên trong, không hiểu sao có chút buồn cười.

Lúc này, cô thế mà lại có loại cảm giác rất muốn chạy trốn Úc Linh San.

Quả nhiên không đến mười phút, Úc Linh San quay đầu nhìn Hứa Thức, hỏi cô: "Hứa Thức, còn kịp không?"

Nói xong cô chớp mắt nhìn Hứa Thức.

Kêu tên đầy đủ, còn chớp mắt.

Hứa Thức lập tức cúi đầu nhìn tay, phát hiện mình không đeo đồng hồ xong lập tức xem di động, cũng nói tiếp: "Hiện hiện tại liền, liền phải đi Úc lão sư."

Úc Linh San quay đầu liền cười với bên cạnh người: "Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước."

Nói xong cô hướng về phía Hứa Thức vẫy vẫy, ba người lập tức nhường đường cho Hứa Thức.

Hứa Thức vừa đi qua, Úc Linh San liền khoác lấy tay Hứa Thức, Hứa Thức vội nâng tay lên giữ ở ngang bụng.

Úc Linh San lại nói vài câu tạm biệt rồi liền cùng Hứa Thức đi ra ngoài.

Lên xe, cửa vừa mở, Úc Linh San xích một tiếng liền bật cười.

Hứa Thức quay đầu nhìn cô.

Úc Linh San: "Sẽ không nói dối nha?"

Hứa Thức: "Sao cơ?"

Úc Linh San: "Hiện hiện tại liền, liền phải đi Úc lão sư."

Hứa Thức: "......"

Úc Linh San cười cong cả mắt: "Căng thẳng như vậy?"

Hứa Thức không phủ nhận: "Có chút."

Úc Linh San: "Không tệ, tôi còn lo em nghe không hiểu được ý tôi."

Hứa Thức: "Có thể hiểu được."

Úc Linh San: "Nếu em không hiểu làm sao bây giờ?"

Hứa Thức: "Vậy thì em cũng chịu."

Úc Linh San than một tiếng: "Nói chuyện với em thật không thú vị."

Hứa Thức vô thức liền xin lỗi: "Xin lỗi."

Úc Linh San: "Không phải đã nói không sai không được xin lỗi rồi sao."

Hứa Thức: "Ừm"

Úc Linh San bất đắc dĩ: "Tôi sẽ ăn em sao Hứa Thức?"

Hứa Thức: "Sẽ không."

Úc Linh San nhẹ nhàng khép mắt lại: "Vai."

Vậy nên, Hứa Thức nhích qua, người cũng ngồi thẳng dậy.

Lập tức, Úc Linh San liền dựa vào, cũng không hề nói chuyện với Hứa Thức nữa.

Xe đi khách sạn mất chưa đến năm phút, bên ngoài gió hơi mạnh, Hứa Thức ở dưới chờ Úc Linh San xuống xe rồi lập tức phủ áo khoác lên người cô.

Hai người cùng đi vào khách sạn, nhưng Hứa Thức không nghĩ tới chính là, đến đại sảnh, cô liền nhìn thấy người cô không muốn thấy, lần thứ hai trong ngày, thật xui xẻo.

Bốn người ở phía trước cách đó không xa đang cười nói chuyện phiếm, mà trong đó hai người đàn ông trung niên đang bắt tay.

Thật buồn cười, rất trùng hợp, Hứa Thức biết ba người trong đó.

Một là Ứng Tiệp, một là ba của Ứng Tiệp, một là Ngô Lập Dương lão sư.

Hứa Thức không thể không thả bước chậm lại, cũng nghĩ xem nên làm sao bây giờ, vòng qua bọn họ mau mau rời đi.

"Hứa Thức."

Đột nhiên Úc Linh San thấp giọng gọi cô.

Hứa Thức đáp lại một tiếng, nghe Úc Linh San nói: "Nắm tay tôi."

Hứa Thức còn chưa động, tay Úc Linh San đang nắm ở cổ tay cô liền trượt xuống, đan vào ngón tay cô.

Úc Linh San nói: "Nhập hội."

Úc Linh San nói xong liền kéo Hứa Thức đi về phía bốn người kia.

Nội tâm Hứa Thức là kháng cự, cho nên sự kháng cự này khiến cho cô cực kì lớn mật mà làm ra động tác cự tuyệt Úc Linh San.

Cô giữ chặt tay Úc Linh San, còn nói: "Em không muốn đi."

Úc Linh San dừng chân, tay dùng sức nắm chặt hơn một chút, nhìn vào mắt Hứa Thức: "Thẳng lưng cho tôi, có tôi ở đây."

Hứa Thức liền cứ như vậy mà bị Úc Linh San mang đi, khi sắp đến gần đám người, họ cũng đã chú ý tới hai cô ở bên này.

Vì thế ngắn ngủi vài bước này, Hứa Thức thấy được đủ loại biểu cảm phong phú trên mặt họ.

"Linh San tới rồi." Ngô Lập Dương cười rộ lên trước, sau đó rất lịch sự cười với Hứa Thức: "Xin chào."

Hứa Thức thụ sủng nhược kinh, cũng vội vàng cười với Ngô Lập Dương, nói: "Xin chào Ngô lão sư."

Ngô Lập Dương hướng Ứng Thế Đức giới thiệu: "Đây là học trò của Hà Lão, Úc Linh San." Ông cười cười: "Lần này tới đây cầm không ít giải đâu."

Ứng Thế Đức nhìn Úc Linh San, lại liếc nhìn nắm tay của cô và Hứa Thức, sau đó trong không khí truyền đến hai tiếng cười giả lả của ông ta: "Đã nghe qua, học trò cưng của Hà Lão sao, chào em."

Tay phải Úc Linh San nắm lấy quần áo, căn bản không có ý muốn đưa tay ra: "Xin chào."

Lúc này, Ứng Tiệp ở phía sau Ứng Thế Đức đột nhiên đi lên phía trước một bước, nhìn Úc Linh San: "Úc lão sư, nghe đại danh của chị đã lâu, xin chào."

Úc Linh San nhàn nhạt phát một tiếng cười có lệ: "Xin lỗi, cô là?"

Ứng Thế Đức: "Con gái tôi."

Úc Linh San a một tiếng, nhìn Ứng Thế Đức: "Xin lỗi, ngài là?"

Ứng Thế Đức hít sâu một hơi, Ngô Lập Dương vội tiến lên một bước nói: "Ứng lão sư, tính ra là cùng ngành với tôi đó."

Úc Linh San ngượng ngùng mà cười cười: "Xin lỗi," sau đó cô hỏi Ngô Lập Dương: "Ứng lão sư nào nhỉ?"

Ngô Lập Dương trách nói: "Cô nương này."

Ứng Thế Đức xấu hổ mỉm cười: "Không sao, là tôi già rồi, bây giờ người trẻ tuổi nào biết đến tôi chứ."

Bầu không khí nháy mắt trở nên an tĩnh, qua vài giây, Ứng Tiệp đứng bên cạnh liếc nhìn Hứa Thức và tay hai người, hỏi: "Tiểu Thức, công tác của cậu kết thúc rồi sao?"

Hứa Thức đang mặc trang phục công tác còn đeo thẻ công tác màu lam, cô làm công tác gì, người ở đây liếc một cái là có thể nhìn ra.

"Các em quen nhau?" Úc Linh San hỏi Hứa Thức.

Hứa Thức lắc đầu: "Chắc trước học cùng trường, không quen."

Úc Linh San lại hỏi Hứa Thức: "Em làm công tác gì?"

Ứng Tiệp lập tức giúp Hứa Thức giải thích: "Cậu ấy là nhân viên công tác của sự kiện lần này, làm chân chạy việc cho các lão sư."

Úc Linh San cầm lấy thẻ công tác Hứa Thức: "Ồ ~ là ý này sao," cô cười cười với Ngô Lập Dương: "Muốn để cho em ấy tới bồi em, liền tìm người mượn đại một bộ quần áo cho em ấy."

Cô lại quay đầu nhìn Ứng Tiệp: "Đồng học này của em cũng được mời làm khách quý lần này sao? Mặc đẹp như vậy."

Bên cạnh, sắc mặt Ứng Thế Đức và Ứng Tiệp đã không tốt lắm, Ngô Lập Dương đi lên nói một câu: "Nhân gia là tới chơi, em mặc ít như vậy cẩn thận bị cảm, các em đi lên trước đi."

Úc Linh San tươi cười tự nhiên muốn chết: "Được, vậy mọi người nói chuyện trước, chúng em đi lên trước đây."

Vì thế Úc Linh San giẫm giày cao gót, nắm tay Hứa Thức cùng vào thang máy.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Hứa Thức thở ra một hơi thật dài, trước tiên cô nói: "Cảm ơn," sau đó mới nói: "Chị không cần như thế, cha con cô ta rất tàn độc."

"Tàn độc." Úc Linh San lặp lại lời Hứa Thức, nhấn từng chữ, mỉm cười.

Hứa Thức căn bản không hiểu được cô đang cười cái gì.

Úc Linh San: "Tôi có chừng mực."

Hứa Thức lại hỏi: "Chị và Ngô lão sư rất thân sao?"

Úc Linh San: "Ông ấy là bạn của sư phó tôi."

Hứa Thức mím môi: "Ông ấy cứ như biết em."

Úc Linh San: "Ngô lão sư danh dương tứ hải, ông ấy biết em thì sao?"

Hứa Thức thấp giọng: "Úc Linh San."

Úc Linh San quay đầu nhìn Hứa Thức: "Tâm tình lại không tốt?"

Hứa Thức nhỏ giọng: "Không có."

Úc Linh San: "Tủ lạnh trong phòng có kem, lát nữa tự đi lấy."

Hứa Thức sửng sốt một hồi.

Về đến phòng, chuyện đầu tiên Úc Linh San làm chính là đi đến tủ lạnh lấy kem cho Hứa Thức, sau đó lại đi vào lấy một chiếc váy từ trong ngăn tủ đưa cho cô: "Ăn xong thì thay đồ, tôi đi gọi điện thoại."

Hứa Thức căn bản không kịp khách sáo, cảm ơn cũng không kịp nói, Úc Linh San đã cầm điện thoại đi ra ban công rồi.

Hứa Thức nhìn kem mím môi cười, không biết nói với ai mà ồ một tiếng, lại nói câu cảm ơn, liền đi vào phòng tắm.

Sau đó cô đứng trước gương, ngơ ngác mà xé mở giấy đóng gói, bắt đầu ăn.

Mỗi lần nhắc đến Ứng Tiệp cô đều sẽ không vui trong một thời gian dài, càng đừng nói hôm nay còn nhìn thấy người.

Ứng Tiệp đã từng là một người bạn rất tốt của cô, các cô vẫn luôn như hình với bóng từ năm nhất đến năm ba, tận đến khi cha mẹ Hứa Thức gặp tai nạn xe hơi, cô xin nghỉ về nhà chăm sóc mấy tháng rồi trở về trường học, sau đó cô phát hiện Ứng Tiệp mang tác phẩm của cô đi dự thi, còn được giải.

Không chỉ có thế, các tác phẩm trong máy tính của cô, tác giả đều biến thành Ứng Tiệp.

Lúc ấy, Hứa Thức đã làm tất cả những gì có thể, cô đi tìm lão sư, cũng từng làm ầm lên, đi tìm bất cứ ai có thể, không nghĩ tới đem chuyện này làm cho bung bét xong, kết quả, cô bị người ta treo ở trên mạng, nói cô sao chép tác phẩm của Ứng Tiệp.

Đó là nửa năm u ám nhất trong nhân sinh của cô, bạn học của cô ở trường, tất cả đều bởi vì ba Ứng Tiệp mà rời xa cô, bệnh của mẹ cô còn thường xuyên tái phát cần được chăm sóc, đau khổ chỉ có thể tự mình nuốt xuống, sau đó ban đêm không ngủ khóc suốt đêm.

"Tiểu Chỉ?"

Bên ngoài Úc Linh San gõ cửa, Hứa Thức mới nhận ra mình đã phát ngốc thật lâu.

"Sắp xong rồi."

Hứa Thức lên tiếng.

Cơ hồ là ngay sau khi ăn kem xong, cảm xúc của Hứa Thức đã được xoa dịu, lúc thay váy còn có tâm tình hừ hừ hát.

Sau khi ra ngoài, Úc Linh San vẫn đang gọi điện thoại, cô ngồi ở trên sô pha, nói với điện thoại: "Thầy nói đó, em ước gì em ấy biết."

Bên kia không biết nói gì đó, cô cười cười lại nói: "Em tự mang em ấy qua đi."

Hứa Thức an tĩnh đứng ở một bên, mà ánh mắt Úc Linh San đã chuyển đến trên người cô, sau đó cô cầm lấy một quả dâu tây trên bàn, liên tiếp gật đầu với Hứa Thức, rất có dáng vẻ chờ em gái từ phòng thay đồ ra.

"Vâng, cảm ơn thầy." Úc Linh San nói xong câu này liền cúp máy.

Cô nhìn Hứa Thức: "Đẹp," cô nghiêng đầu khen: "Tiểu Chỉ của chúng ta thật là đẹp mắt."

Hứa Thức hỏi: "Mặc chiếc váy này để đi đâu?"

Úc Linh San cười rộ lên: "Mặc làm gì cũng không biết, em liền mặc?"

Hứa Thức: "Ừm"

Úc Linh San: "Ngoan quá, mặc chiếc váy này, tối cùng tôi đi ăn cơm, mang em chính thức đi gặp Ngô lão sư."

Hứa Thức kinh hỉ: "Thật sao?"

Úc Linh San: "Tôi từng gạt em sao?" Nói xong cô lại phải tự trả lời ngay lập tức: "Từng."

Hứa Thức hoàn toàn bị Úc Linh San chọc cười: "Cảm ơn chị."

Úc Linh San: "Cảm ơn là đủ rồi?"

Hứa Thức lập tức nói: "Mời cơm chị nữa, em nhớ rồi."

Úc Linh San cắn nửa quả dâu tây: "Đột nhiên không muốn ăn cơm nữa, chúng ta đổi cái khác đi."

Hứa Thức gật đầu: "Được."

Úc Linh San nhướng mày: "Đều đáp ứng?"

Hứa Thức: "Đều đáp ứng."

Úc Linh San cười: "Tự tin tôi sẽ không đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy?"

Hứa Thức nghĩ nghĩ: "Bởi vì thật sự rất cảm kích chị giúp em gặp Ngô lão sư."

Úc Linh San nhẹ nhàng bập môi, rút giấy bên cạnh ra lau tay: "Được lắm, em nói đấy nhé."

Úc Linh San tỉ mỉ lau từng ngón tay, cũng giương mắt nhìn Hứa Thức: "Lại đây, hôn tôi một cái."

***

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không có gì để nói

// Trước khi hôn nhớ phải lau tay thật kỹ 🙂

// Mình đang đọc Giúp Ta Vỗ Vỗ nè, ai đọc cùng đi

Vãn Vãn của ta 😭 A Tịch của ta 😭

-> Nhiệt liệt đề cử 🎖 bộ này bao hề (Thất Tiểu Hoàng Thúc)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play