"Em cắn chị?" Hứa Thức kinh ngạc đến nỗi vô thức bật thốt lên: "Ở đâu?"
Úc Linh San: "Muốn xem sao?"
Hứa Thức: "Ừm"
Úc Linh San: "Tôi đây phải cởi quần áo ra."
Hứa Thức dừng một chút: "Thế, thế thì không cần."
Úc Linh San đi ra ngoài một chút, cửa phòng tự động đóng lại, cạch một tiếng, Úc Linh San hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Hứa Thức: "Em ăn rồi."
Úc Linh San: "Tôi chưa ăn."
Úc Linh San nói xong đi thẳng về phía thang máy, Hứa Thức lập tức đuổi theo, đi được vài bước, Úc Linh San thả bước chậm lại, chờ Hứa Thức và cô sóng vai rồi mới đi tiếp.
Sau đó Úc Linh San nói: "Em bồi chị ăn mấy chữ này lại có thể khó nói như vậy sao?"
Hứa Thức nghẹn một hồi: "Không phải, em sợ quá đường đột."
Úc Linh San: "Bất cứ lúc nào em bồi tôi ăn cũng không đường đột."
Tâm Hứa Thức vì câu nói này mà run lên: "Ồ," cô nói xong lại bổ một câu: "Em bồi chị ăn."
Hai người lập tức vào thang máy, hôm nay trời nóng, Úc Linh San mặc ít quần áo hơn, cũng không phải phong cách hôm qua, áo ba lỗ rộng cùng với quần dài và giày thể thao, lại đẹp theo một kiểu khác.
Ở trong không gian nhỏ hẹp này, Hứa Thức trốn sau lưng Úc Linh San, bắt đầu nghiêm túc tra soát phần da đang lộ ra bên ngoài của Úc Linh San, nhìn xem có thấy dấu vết bị cô cắn hay không.
Từ cổ đến bả vai, đến xương bướm, lại đến vòng eo như ẩn như hiện, lại đến mắt cá chân.
Chờ đến khi Hứa Thức thu hồi tầm mắt từ ngón chân Úc Linh San, cô cúi đầu lặng lẽ mỉm cười, cô nghĩ bản thân hẳn là không biến thái như vậy a.
Nhưng cô lại nghĩ, hiện giờ cô đang đứng sau người ta rồi lại soi người ta như vậy, không phải biến thái thì gì?
"Nhìn ra được cái gì không?" Úc Linh San chợt nói.
Hứa Thức: "Hả?"
Hứa Thức ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, cửa chiếc thang máy này nhìn giống như một chiếc gương.
Hứa Thức: "......"
Mặt Hứa Thức lập tức nóng lên, sau đó cô thấy Úc Linh San mỉm cười ở trong gương.
Cũng được......
Có thể làm cho nữ vương đại nhân cười là được.
Thang máy đến đại sảnh tầng một, Hứa Thức theo Úc Linh San ra ngoài, đi vài bước hai người lại cùng sóng vai.
"Không phải ban tổ chức đã chuẩn bị bữa trưa cho các chị rồi sao?" Trên đường, Hứa Thức hỏi Úc Linh San.
Úc Linh San: "Khó ăn."
Hứa Thức: "...... Ồ."
Bên ngoài xe đã sớm sẵn sàng, sau khi ra tới nơi liền có người mở cửa xe cho các cô, Úc Linh San để Hứa Thức vào trước, mình đi theo sau.
Đợi hai người ngồi xong, Úc Linh San một tay ném túi xách lên trên đùi Hứa Thức, Hứa Thức mới đỡ túi xong, Úc Linh San lại nhích tới gần, đầu gối lên vai Hứa Thức.
Cùng lúc đó, mùi hương trên người Úc Linh San cũng lập tức bay qua.
Hứa Thức không dám động đậy.
"Hơi mệt chút." Úc Linh San nhỏ giọng nói.
Hứa Thức nghĩ nghĩ, đáp lại cô một câu: "Ăn xong về lại nghỉ ngơi một lúc."
Úc Linh San phát ra thanh âm phủ định: "Ưm ~ trở về sẽ phải vào hội trường điểm danh."
Hứa Thức ước lượng thời gian, cũng sắp đến giờ rồi.
Vì thế cô lại nói: "Buổi tối đi ngủ sớm một chút."
Úc Linh San cười: "Thật không dám tin em là nhân viên của công ty phần mềm hẹn hò."
Hứa Thức nghe ra được, Úc Linh San đang móc cô không biết nói chuyện.
Úc Linh San lại nói: "Em có thể thử quan tâm tôi một chút không?"
Hứa Thức liếm môi, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức."
"Ai ~" Úc Linh San bất đắc dĩ: "Thôi vậy."
Úc Linh San rốt cuộc cũng không nói chuyện với Hứa Thức nữa, Hứa Thức không biết Úc Linh San dựa vào thoải mái như thế nào, dù sao nhìn có vẻ không phải thoải mái lắm, nhưng cô cũng không dám cử động.
Úc Linh San đang xem tin nhắn trên di động, Hứa Thức rảnh rỗi cũng lấy di động ra.
Không làm gì, cô mở ra giao diện tán gấu với Thính Kiến.
Thính Kiến vẫn chưa trả lời cô.
Lúc này Hứa Thức đưa ra một giả thiết, cô muốn thử xem có phải Thính Kiến trả lời cô bằng ý niệm không, vì thế cô lại gửi một tin nhắn mới cho Thính Kiến.
Ngôn Ô Ô: Chị ăn cơm chưa?
Ngôn Ô Ô: Đừng làm việc quá sức, phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi
Gửi hai câu này xong, Hứa Thức không trông cậy đối phương sẽ trả lời mà khóa điện thoại lại.
"Em còn có thể nhịn rất giỏi." Úc Linh San nói.
Hứa Thức: "Sao cơ?"
Úc Linh San: "Đến bây giờ cũng vẫn chưa hỏi tôi vì sao lại điều em đi."
Tim Hứa Thức rơi mất một nhịp, quả nhiên là Úc Linh San điều cô đi.
Hứa Thức suy đoán: "Vì em cắn chị sao?"
Úc Linh San xích một tiếng cười rộ lên, sau đó gật gật đầu: "Em nói thế nào thì là thế ấy," cô lại nói: "Đúng vậy, không sai, bởi vì em cắn tôi."
Hứa Thức cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Cô sợ Úc Linh San không phải là vô lý, nữ nhân này không thể đoán được, âm dương quái khí, âm tình bất định, kì kì quái quái, không thể hiểu được, Hứa Thức luôn không biết cô nghĩ gì, đang nói cái gì.
"Xin lỗi," Hứa Thức nghiêm túc xin lỗi: "Hôm qua uống đến choáng váng."
Úc Linh San bình thản ừ một tiếng.
Hứa Thức tiếp tục hỏi cô: "Cắn có đau không?"
Úc Linh San thất thần: "Đau."
Hứa Thức lại nói: "Xin lỗi."
Từ khi Hứa Thức sinh ra đến giờ say tổng cộng bốn lần, năm nhất chưa biết tửu lượng, năm tư tốt nghiệp không khống chế được uống quá độ, dư lại hai lần đều là ở trước mặt Úc Linh San.
Hứa Thức biết mình uống say sẽ nói nhiều, nhưng cắn người, chuyện này là chưa từng xảy ra, không hiểu sao hôm qua cô lại cắn Úc Linh San như vậy.
Không lâu sau, xe đã đến nơi, hai người đi đến cửa nhà hàng, Hứa Thức mới lại nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
Úc Linh San: "Cho nên em còn thiếu tôi một bữa cơm."
Hứa Thức nghĩ nghĩ: "Hay là, bây giờ, bữa này để em mời đi."
Úc Linh San lập tức dừng bước, cũng nhìn Hứa Thức.
Hứa Thức: "Sao vậy?"
Úc Linh San nói: "Không được."
Úc Linh San gọi món luôn rất nhanh, lần này cũng chưa đến nửa phút đã xong, sau đó để người phục vụ dọn bộ đồ ăn trước mặt Hứa Thức đi, còn nói "Em không ăn, em xem tôi ăn".
Đúng là Hứa Thức không muốn ăn, nhưng cũng đâu cần phải vậy chứ.
Chẳng qua, cô nào dám phát biểu.
Thời gian tiếp theo, Hứa Thức lại không chỉ làm một việc là xem Úc Linh San ăn cơm, khi món tôm được mang lên, Úc Linh San nhẹ nhàng nói với cô "Lột giúp tôi".
Vâng, lột.
Múc canh, ngón trỏ của Úc Linh San đẩy chiếc chén nhỏ đến trước mặt Hứa Thức.
Vâng, múc.
Cuối cùng là trái cây trên bàn, Hứa Thức cũng đã biết chủ động, có vỏ đều biến mất.
Sau khi ăn no, Úc Linh San còn chưa có ý định rời đi, Hứa Thức nhìn thời gian thấy còn rất sớm, không thúc giục cô, ngồi cùng cô thêm một lúc.
Úc Linh San vừa ngáp vừa lướt di động, lướt lướt rồi đột nhiên hỏi Hứa Thức: "Biết Ngô Lập Dương không?"
"Biết," Hứa Thức lại sửa miệng: "Không phải, là em biết ông ấy."
Úc Linh San giải thích: "Buổi chiều ông ấy cũng sẽ tới đây."
Hứa Thức tức khắc trở nên dồi dào năng lượng: "Buổi chiều Ngô lão sư cũng tới?"
Tầm mắt Úc Linh San từ trên di động dời đi, có lẽ là bị ngữ khí của Hứa Thức thu hút: "Em thích ông ấy?"
Hứa Thức gật đầu: "Thích, ông ấy rất tài giỏi."
Hứa Thức đã từng phân tích tất cả các tác phẩm của Ngô Lập Dương, lúc trước viết luận văn cũng là viết về ông.
Úc Linh San a một tiếng: "Nghe nói ông ấy đang thu quan môn đệ tử, em biết không?"
Hứa Thức: "Em không biết."
Úc Linh San lại xem di động: "Có hứng thú không?"
Hứa Thức hơi cao giọng: "Em?"
Úc Linh San: "Ừ"
Hứa Thức không nói lên lời: "Em thì sao, làm sao ông ấy có thể, ông ấy, em nào đủ tư cách."
Ngữ khí của Úc Linh San vẫn bình đạm: "Không tự tin như vậy."
"Không phải không tự tin," Hứa Thức nói xong liền héo: "Không có khả năng."
Cô là ai chứ, cười chết.
Úc Linh San cất điện thoại đi, lấy một miếng dâu tây bỏ vào miệng: "Làm gì có cái gì không có khả năng, Ngô Lập Dương người này ấy à, không xem danh khí chỉ xem thiên phú," cô nhai dâu tây nhìn Hứa Thức: "Cũng xem duyên phận."
Hứa Thức mím môi, thế nhưng có chút động tâm một cách kỳ lạ.
Úc Linh San tiếp tục nói: "Ông ấy vẫn chưa tìm được quan môn đệ tử vừa ý."
Hứa Thức không biết phải nói gì, cũng vô thức nắm lấy vạt áo.
Úc Linh San tựa như vui đùa cười cười, hỏi Hứa Thức: "Em cảm thấy ông ấy sẽ có duyên với em chứ?"
"Em không biết," Hứa Thức lại nói: "Không thể nào."
Úc Linh San không nói gì thêm, chỉ mỉm cười liền đứng lên: "Đi thôi, đi về điểm danh."
Hứa Thức thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."
Úc Linh San đột nhiên lại a lên một tiếng: "Đúng rồi, em muốn gặp ông ấy không?"
Hứa Thức: "Em có thể gặp được sao?"
Úc Linh San nhướng mày: "Đương nhiên được, tôi mang em đi."
Hứa Thức vội gật gật đầu: "Muốn, muốn gặp."
Úc Linh San hơi nghiêng đầu: "Vậy thiếu tôi hai bữa cơm đấy nhé?"
Hứa Thức liên tiếp gật đầu: "Vâng."
Úc Linh San ăn đến hơi quá no rồi, trên đường về dựa vào Hứa Thức vẫn luôn sờ bụng, còn trách móc sao Hứa Thức lại rảnh rỗi mà lột cho cô nhiều tôm như vậy.
Hứa Thức ậm ừ trả lời, tâm tư đã trôi dạt vào hư không.
Cô đang nghĩ, gặp Ngô lão sư rồi phải nói gì đây?
Ký tên khẳng định là phải, nếu có thể cô còn muốn chụp một bức ảnh chung, tác phẩm hai năm trước của Ngô lão sư không tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào, cho nên nếu điều kiện cho phép, Hứa Thức muốn cùng ông ấy bàn luận một chút.
Chỉ là không biết Ngô lão sư có biết sự cố giữa cô và Ứng Tiệp không.
Sau khi về khách sạn, Úc Linh San kéo tay cô, đưa cô lên thẳng tầng 28, vào phòng của Úc Linh San, cô mới hơi hoàn hồn lại một chút.
Úc Linh San để cô ngồi xuống sô pha, sau đó từ tủ quần áo lấy ra hai chiếc váy.
"Em biết buổi chiều tôi có hai giải thưởng chứ?"
Hứa Thức ngẩng đầu nhìn Úc Linh San: "Biết ạ."
Úc Linh San nhấc hai chiếc váy lên: "Em nói xem chiếc nào có thể mỹ chết toàn trường."
Hứa Thức nghe Úc Linh San nói những lời này liền nhoẻn miệng cười, mắt cô cong cong mà nhìn Úc Linh San: "Chị mặc gì cũng đẹp."
Úc Linh San nhìn Hứa Thức: "Quen biết lâu như vậy rồi lần đầu tiên thấy em nói ngọt mà tự nhiên thế này đấy."
Hứa Thức: "Em nói chính là sự thật."
"Đã biết, sự thật," Úc Linh San xoay người trước gương: "thẳng như sắt thép."
Cô lại hỏi: "Lúc nhận giải em sẽ ở phía dưới xem tôi sao?"
Hứa Thức nói: "Ở."
Úc Linh San: "Chụp hình cho tôi."
Hứa Thức: "Được."
Úc Linh San: "Còn phải vỗ tay cho tôi nữa."
Hứa Thức mạc danh cười rộ lên: "Sẽ."
Hứa Thức nhìn thời gian: "Em phải đi rồi, em phải đến chỗ của Trần lão sư bên kia."
Úc Linh San ném chếc váy màu xanh nhạt kia xuống giường: "Không cần đi, tôi điều em về."
Hứa Thức hơi sửng sốt một chút: "A?"
Úc Linh San: "Ừm"
Hứa Thức lập tức cúi đầu cầm lấy di động.
Úc Linh San: "Không cần xem, tôi đã nói với người phụ trách là em đang ở bên cạnh tôi, tôi trực tiếp báo cho em."
Hứa Thức đứng hình nửa giây: "Úc Linh San, chị như vậy......"
Úc Linh San đang tháo hoa tai ở trước gương: "Định nói tôi tùy hứng?"
Hứa Thức dừng một chút.
Úc Linh San là yêu quái phương nào, cái gì cũng có thể đoán ra được.
"Tôi chính là tùy hứng, thế nào?" ngữ khí của Úc Linh San hoàn toàn không kiêng nể gì hết, ngông thật sự.
Hứa Thức nào dám ý kiến ý cò gì: "Đâu thế nào đâu."
Cô còn muốn nói gì, lại đột nhiên bị một màn trước mắt dọa cho choáng váng.
Úc Linh San chị ấy chị ấy chị ấy lại có thể cứ như vậy mà lột đồ.
***
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không nói
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT