"Sao ngươi lại ở đây." Sắc mặt Bùi Ngọc Nhi đầy phòng bị.
"Nếu ta nói là đúng lúc đi ngang qua, ngươi tin không?"
"Không tin!" Sau khi ném ra lời này, Bùi Ngọc Nhi liền đi vòng qua người Vưu Lăng Vi.
"Này này này, đừng đi, đừng đi." Vưu Lăng Vi vội vàng tiến lên ngăn trở.
Một tay Vưu Lăng Vi nắm lấy ống tay áo Bùi Ngọc Nhi, Bùi Ngọc Nhi dùng hết sức hất ra, nhưng khí lực của Vưu Lăng Vi lớn đến kinh người, lúc Bùi Ngọc Nhi cảm giác cánh tay sắp gãy ra, bàn tay của Vưu Lăng Vi vẫn vững vàng nắm ở nơi đó không nhúc nhích. Bùi Ngọc Nhi nghiêng đầu, tức giận đạp Vưu Lăng Vi, hiển nhiên là đã rất khẩn cấp. Bên kia Vưu Lăng Vi da mặt dầy cười hắc hắc, nói:
"Ngươi đừng đi, ta sẽ buông tay."
"Ân." Không tình nguyện cất lời, Bùi Ngọc Nhi chán ghét dùng sức phủi phủi tay áo mình, tựa như Vưu Lăng Vi là một người cực kỳ chán ghét. Vưu Lăng Vi đem tất cả những thứ này nhìn vào mắt, có chút lúng túng bĩu môi, nha đầu này cũng quá thẳng thắn rồi?! Lại không chút nào che dấu lộ vẻ chán ghét trước mặt mình? Vưu Lăng Vi cúi đầu nhìn y phục của mình, trong lòng cực kỳ bất bình.
Mình bẩn đến thế sao? Dù gì cũng là một vương gia!
"Chạy mau!!" Trong khoảnh khắc Vưu Lăng Vi cúi đầu này, Bùi Ngọc Nhi chờ đúng thời cơ, kéo lấy tiểu cung nữ vẫn đang chưa hiểu gì đang đứng bên cạnh chạy mất, Bùi Ngọc Nhi vừa chạy vừa nói thầm, bảo ta đừng đi, nói đùa gì thế! Ta cũng không có quen biết ngươi, bây giờ không chạy còn đợi lúc nào?
Một câu này của Bùi Ngọc Nhi tựa như sét đánh, Vưu Lăng Vi có chút ngây người đứng yên tại chỗ, chuyện này hoàn toàn khiến nàng rối bởi không hiểu ra sao, đây là tình huống gì? Chạy mau?
Sau khi đã hiểu ra, Vưu Lăng Vi ở phía sau không khống chế được mà cười lớn, Ngọc Nhi tiểu chủ này cũng không khỏi quá đáng yêu rồi?! Chỉ dựa vào vài bước chân như tôm búng của nàng ấy thì có thể chạy đến nơi nào? Lòng đùa giỡn của Vưu Lăng Vi nổi lên, cũng không dùng toàn lực đuổi theo mà chỉ chậm rãi theo sau, luôn duy trì khoản cách mười mấy thước, không xa cũng không gần.
Trời đang vào lúc nóng nhất, Bùi Ngọc Nhi còn kéo theo một tiểu cung nữ thở hỗn hển, các nàng đang chạy như điên trong hậu cung, mồ hôi tuôn như suối, Bùi Ngọc Nhi cảm thấy nàng rất muốn mắng người! Ngự Hoa viên cùng Dạ Yêu điện sao lại cách xa nhau như vậy! Vừa chạy vừa quay đầu nhìn Vưu Lăng Vi, khoảng cách vẫn xa như vậy, Bùi Ngọc Nhi biết nàng ta đang trêu đùa mình, tuy không có chút vấn đề, nhưng vấn đề là Bùi Ngọc Nhi căn bản không muốn đùa cùng nàng!
"Ngươi xong chưa a!" Rốt cuộc không chạy nổi nữa, Bùi Ngọc Nhi dừng lại thở hổn hển, lớn tiếng phát hỏa với Vưu Lăng Vi. Thời tiết oi bức, người cung oi bức theo, Vưu Lăng Vi còn không biết sống chết hắt nước trên đầu nàng, Bùi Ngọc Nhi không đánh nàng đã là phúc của nàng rồi.
Vưu Lăng Vi ở phía xa, nụ cười sắp đến mang tai, nàng đi đến bên người Bùi Ngọc Nhi, đưa cho nàng một cái khăn tay.
"Lau chút không?"
Bùi Ngọc Nhi đứng lên, đoạt lấy chiếc khăn, trong lúc đó, Bùi Ngọc Nhi vẫn luôn trừng mắt nhìn Vưu Lăng Vi, Vưu Lăng Ví hé miệng cười, dường như rất có hứng thú.
"Ánh mắt ngươi không mỏi sao?"
"Mỏi cũng phải trừng ngươi!"
"Ngươi ghét ta như vậy sao?" Chuyện này khiến Vưu Lăng Vi kinh ngạc, hai người chạm mặt nhau không nhiều a, nàng sao lại ghét mình như vậy?
"Nếu vậy thì chính là ghét đấy!" Bùi Ngọc Nhi nói xong, nghiêng đầu liếc nhìn xung quanh thấy cách đó không xa có một bàn đá, cũng không quan tâm đến Vưu Lăng Vi nữa, nàng kéo tiểu cung nữ đi thẳng đến đó, nàng không định chạy, hơn nữa nhìn bộ dáng của nữ vương gia kia sẽ không để nàng chạy, nếu như vậy, Bùi Ngọc Nhi còn không bằng tìm thêm một chỗ râm mát, nhìn thử xem vị nữ vương gia này rốt cuộc tìm nàng có chuyện gì.
Nâng tay nhận lấy túi nước mà cung nữ đưa đến, Bùi Ngọc Nhi uống từng ngụm lớn. Sau đó nàng thấy Vưu Lăng Vi cũng đi đến chỗ nàng. Bùi Ngọc Nhi nghiêng người đưa lưng về phía Vưu Lăng Vi, tiếp tục uống.
"Sao ngươi lại ghét ta như vậy a." Vưu Lăng Vi vẫn không từ bỏ, tiếp tục đi đến trước mặt Bùi Ngọc Nhi, thái độ tương đối thành khẩn.
"Chẳng lẽ tự ngươi vẫn không ngộ ra sao?"
"Là bởi vì chiến sự giữa Diệu Nghiêm cùng Vu Quốc?" Nàng nghĩ nên là lý do này, bởi vì cả hai không cùng xuất hiện được mấy lần, cộng lại tất cả cũng chỉ có hai lần, trừ chuyện này ra, Vưu Lăng Vi thật sự không biết còn có chuyện gì khiến nàng ghét mình như vậy.
"Không chỉ vậy!"
Cái gì? Còn có chuyện khác sao? Vưu Lăng Vi có chút không thể tiếp nhận sự thật này, nàng tự kiểm điểm bản thân một chút, bản thân tương đối tốt, ở Diệu Nghiêm, mình không phải chính là chủ nhân người gặp người thích sao, thế nào mà đến miệng của nàng lại giống như quả lê thối rửa vậy.
"Còn có gì ư? Ngươi nói xem."
"Sự ích kỷ của ngươi làm người ta chán ghét, Diệu Nghiêm quốc chết mười vạn binh sĩ, ngươi đã sớm quên mất nhỉ, nhưng ta vẫn còn nhớ. Trong mắt ngươi, bọn họ chính là công cụ, là công cụ để diệt Vu Quốc, mà đây chính là chỗ khác biệt của Diệu Nghiêm cùng Vu Quốc chúng ta. Ở Vu Quốc, những binh lính này chính là con dân của Vu vương, là con dân mà nàng ấy phải bảo vệ. Ngươi chắc chắn sẽ không biết, mấy trăm năm qua, chúng ta rõ ràng có thể khiến Diệu Nghiêm diệt quốc, nhưng Vu Quốc lại không, nguyên nhân chủ yếu ư?" Bùi Ngọc Nhi nhẹ xuy một tiếng, sự khinh thường toàn bộ đều viết trong mắt, nàng nhìn Vưu Lăng Vi, nói:
"Đây chính là nguyên nhân ta ghét ngươi, có đủ hay không?"
"Đủ." Vưu Lăng Vi bất đắc dĩ cười cười, tiếp đó đi đến ngồi vào bàn đá bên cạnh nàng, trong lúc này, hai ngươi đều không nói câu nào, đến khi Bùi Ngọc Nhi có chút không thể nhịn được nữa, Vưu Lăng Vi mới khoan thai mở miệng.
"Ngươi ở hoàng cung lâu như vậy, ta vốn còn trưởng rằng ngươi đối với những chuyện này đã thấy đến quen thuộc rồi chứ."
"Có ý gì?"
Vưu Lăng Vi thở dài.
"Hoàng thất người nào không tuyệt tình? Không tuyệt tình làn sao có thể thủ trụ quốc gia này? Ta tin tưởng Vu vương của các ngươi cũng sẽ có lúc như vậy. Diệu Nghiêm trong một đêm chết hơn mười vạn người, ta có thể làm gì đây, tấn công Vu Quốc của các ngươi cũng là sứ mạng mà các triều đại Diệu Nghiêm chúng ta cần phải làm, bởi vì người Diệu Nghiêm là vì chiến mà sinh, bầu nhiệt huyết trong xương của bọn họ không phải chỉ cần nói không thì sẽ biến mất. Những người đã chết, ta đều hậu táng, người nhà bọn họ cũng đã bồi thường thỏa đáng, ta có thể làm cũng chỉ có thể này, dẫu sao tử trận chính là tử trận, có khó chịu hơn nữa bọn họ cũng không thể sống lại. Ta đã vi phạm lệnh của các tổ tiên, vĩnh viễn cùng Vu Quốc ký hiệp ước, nói không chứng người Diệu Nghiêm còn đang phỉ nhổ một vương gia như ta đấy." Vưu Lăng Vi nghiêng mặt nhìn Bùi Ngọc Nhi, nét mặt có chút tịch mịch, đôi mắt màu nâu lộ vẻ không biết làm sao.
"Huống chi, nói lại một chút, Diệu Nghiêm chết nhiều người như vậy, không phải tất cả dêu do các ngươi tự tay giết sao?
"Ta..." Lúc này Bùi Ngọc Nhi cũng có chút lắp bắp, nàng không hiểu chính trị, nhưng sống cùng Vu Lạc Vũ thời gian lâu như vậy, chiến sự này nàng vẫn biết một chút, dùng đúng sai có lẽ không thể nói rõ vấn đề này, Diệu Nghiêm giết người Vu Quốc, nếu Vu Quốc không phản kích, chết càng nhiều chính là người Vu Quốc. Phản kích trong một đêm, Diệu Nghiêm lại chết hơn mười vạn người. Tất cả những thứ này rốt cuộc cũng không phải tất cả trách nhiệm của Diệu Nghiêm quốc? Ai bảo bọn họ khiêu khích trước, nếu bọn họ không cố tấn công Vu Quốc thì hết thảy đều không có chuyện gì sao? Nhưng nói đi nói lại, Diệu Nghiêm mỗi triều đại đều tiến đánh Vu Quốc, trăm năm như vậy sớm đã thành thói quen, đây đã trở thành sứ mạng của bọn họ, di nguyện tổ tiên chính là để Vu Quốc diệt quốc, thân là tử tôn, các nàng có thể không đi làm sao, hơn nữa lại là một đất nước hiếu chiến như vậy.
Cho nên nghĩ nghĩ lại, tâm tình Bùi Ngọc Nhi cũng bắt đầu trở lại bình thường, chuyện đã qua rồi, dù có nói nữa cũng không có ý nghĩa, có điều việc này cũng khiến Bùi Ngọc Nhi hiểu rõ, thì ra mọi việc không chỉ trắng đen đúng sai, giữa chúng còn có màu xám.
"A...." Vưu Lăng Vi đột nhiên vươn tay duỗi người.
"Thật là phức tạp a, ngươi nói có đúng hay không?" Vưu Lăng Vi nhìn Bùi Ngọc Nhi, đôi mắt to chớp chớp nghịch ngợm.
"Ân." Bùi Ngọc Nhi có chút lúng túng gật đầu một cái.
"Ngươi dường như cùng lúc trước....cảm giác không quá giống nhau."
"Cảm giác lúc trước là thế nào?"
"Khốn kiếp."
"...." Vưu Lăng Vi không nói gì nữa, nha đầu này quả thật không nói lời khiến người ta kinh ngạc đến chết sẽ không ngừng a, sao có thể nói chuyện thẳng như vậy chứ?!
"Vậy bây giờ thì sao?" Vưu Lăng Vi nghịch ngợm cười một tiếng, khóe mắt cong cong, lúc này, nàng lại cảm thấy vui vẻ. Nếu nàng đoán không lầm, Bùi Ngọc Nhi đã dỡ xuống không ít phòng bị, cái này có tính là đã trò chuyện được đôi câu không?
"Bây giờ so với khốn kiếp, tốt hơn một chút." Bùi Ngọc Nhi bĩu môi, không mặn không nhạt nói.
"A, tốt hơn một chút cũng là tốt a."
Bùi Ngọc Nhi liếc mắt nhìn nàng.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Nhìn sắc trời một chút, giằng co lâu như vậy đã sớm đến buổi trưa, nếu vẫn tiếp tục kì kèo, ngọ thiện nàng cũng không thể ăn được nữa.
"Chính là muốn cùng ngươi làm bạn a, trong cung này quả thực quá nhàm chán."
"Ngươi cảm thấy hai chúng ta có thể làm bạn?" Bùi Ngọc Nhi hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, không nói nàng ta là người Diệu Nghiêm, chỉ dựa vào việc nàng mặt dày ở đây, lỡ như bị Vu Lạc Vũ biết, nhất định sẽ lại ầm ĩ một trận, đến lúc đó cũng không biết là lột da nữ vương gia kia, hay là lột da mình nữa.
"Sao lại không được, ta lại không làm gì, chỉ mà muốn cùng ngươi tán gẫu một chút. Hơn nữa yêu cầu của ta cũng không nhiều, lúc gặp mặt ngươi đừng đánh ta là được." Vưu Lăng Vi lại cười đùa cợt nhã.
"Quay về rồi hẵn nói, ta phải đi về trước, buổi chiều còn phải luyện múa." Bùi Ngọc Nhi khoát khoát tay, kéo tiểu cung nữ đang đứng phơi nắng đến sắp bất tỉnh kế bên đi mất. Người này không cách nào khai thông, phải cách càng xa càng tốt, có thể kéo dài một ngày thì tốt một ngày.
"Vậy buổi chiều ta sẽ chờ ngươi ở đây!" Vưu Lăng Vi hướng thân ảnh của Bùi Ngọc Nhi vẫy tay, cũng không có ý định đuổi theo nàng. Theo nàng thấy, độ tiến triển là tương đối không tệ. Nữ tử như Bùi Ngọc Nhi, nếu gấp rút tấn công có khi sẽ thảm bại, phải từng bước từng bước, từ từ cảm hóa nàng.
Quả nhiên, thời gian bị trì hoãn quá lâu, Bùi Ngọc Nhi vừa dùng cơm xong, ngay cả ngồi đều không thể ngồi được bao lâu lại vội vàng đi đến Ngự Hoa viên. Giờ phút này nàng thật hận nữ vương gia đó, cái này không liên quan đến chuyện quốc gia đại sự, trăm họ ly tán. Mà là hận nàng lãng phí thời gian của mình, thời gian nghỉ trưa a, Bùi Ngọc Nhi lúc này toàn thân bủn rủn, ánh mắt cũng sắp không mở ra được.
Toàn bộ buổi chiều, Bùi Ngọc Nhi luôn ở trạng thái không tập trung, nàng đã quá mệt mỏi. Hằng ngày, vào giờ ngọ nàng đã có thói quen nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên lại thay đổi, chuyện này căn bản khiến người khác không chịu nổi. Rốt cuộc gần đến lúc mặt trời lặn, Bùi Ngọc Nhi chính là chờ thời khắc này, nàng vội vàng giải tán mấy vị cung nữ luyện múa. Sau đó mang tiểu cung nữ vội vàng muốn trở về Dạ Yêu điện ngủ bù.
Nhưng ai ngờ.... một tiếng 'đợi đã', nghe vào tai Bùi Ngọc Nhi thật giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Lại là...lại là nữ vương gia đó!!! Bùi Ngọc Nhi quả thực là sắp điên rồi, nếu ai đó cho Bùi Ngọc Nhi một cây đao, nàng nhất định sẽ đích thân bổ nàng ta ra!
"Làm gì vậy!"
Bùi Ngọc Nhi tức giận hét lên một tiếng, thanh âm kia lớn đến mức khiên Vưu Lăng Vi hoảng sợ đứng yên tại chỗ, 'Ta' nữa ngày nhưng một câu cũng nói không ra.
Bên này, Bùi Ngọc Nhi hít sâu hai cái, ổn định lại tâm trạng của bản thân, sau đó xoay người nói với Vưu Lăng Vi.
"Vương gia, buổi trưa ngươi đã hại ta không hể nghỉ ngơi, bây giờ nên tha cho ta đi, có chuyện ngày mai chúng ta nói sau!" Nói xong, Bùi Ngọc Nhi xoay người cũng không quay đầu lại, đi mất,
Lúc này, Bùi Ngọc Nhi khí thế mười phần, hoàn toàn chấn nhiếp Vưu Lăng Vi. Đến tận khi Bùi Ngọc Nhi đã đi xa, Vưu Lăng Vi mới xì một tiếng, bật cười:
"Thật là một nha đầu mạnh mẽ a, rất thú vị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT