Sáng sớm hôm sau, Niệm Tuyết quả nhiên mang đến tám vị cung nữ, Bùi Ngọc Nhi đứng kiểm tra các nàng một phen.
Ngô...Tư sắc có thể cho qua, chỉ là không biết các nàng có chút căn cơ múa nào không.
Để mỗi người múa một đoạn, Bùi Ngọc Nhi vẫn tương đối hài lòng.
Năng lực làm việc của Niệm Tuyết thật sự rất mạnh, Bùi Ngọc Nhi hướng Niệm Tuyết gật đầu, những cung nữ này hoàn toàn có thể.
"Nếu tiểu chủ hài lòng, vậy Niệm Tuyết về Vĩnh Cát điện trước, có chút chuyện Niệm Tuyết vẫn chưa làm xong."
"Được, ngươi về trước đi."
Sau khi Niệm Tuyết rời đi, toàn bộ Dạ Yêu điện đều xuất động, Bùi Ngọc Nhi mang theo tám vị cung nữ mới đến đi Ngự Hoa viên. Lúc này đã vào giữa hè, hoa cỏ nơi đây quả nhiên nở rất tươi tốt, vài tòa giả sơn tinh xảo, bên cạnh còn có một hàng liễu xanh rì vươn bóng mát, từng con gió nhè nhẹ thôi qua, cành liễu dung đưa, bầu không khí tràn đầy hương hoa cỏ thanh đạm. Bùi Ngọc Nhi cực kỳ hài lòng với nơi này, giữa hè nóng bức nhưng nơi này lại rất mát mẻ, thật là một nơi cực thích hợp để luyện múa.
Bùi Ngọc Nhi vỗ vỗ tay.
"Được rồi được rồi, mọi người đứng ngay ngắn, nghe ta nói, nhiệm vụ của chúng ta chính là vào nửa tháng sau, ngày bệ hạ thiết yến chiêu đại sứ giả Diệu Nghiêm cùng văn võ bá quan, chúng ta sẽ biễu diễn một vũ khúc. Động tác trong từ khúc ta đã sắp xếp xong, lát nữa ta sẽ múa thử một lần, sau đó sẽ dạy từng động tác một." Bùi Ngọc Nhi cất bước đi tới đi lui, tiếp lời.
"Về phần từ khúc, Niệm Tuyết đã đi làm rồi, có lẽ không đến vài ngày sẽ có người phối nhạc cho chúng ta. Cho nên, mấy ngày sắp tới, nhiệm vụ chính của chúng ta là phải luyện những động tác này thật thuần thục, sau đó chờ đội tấu nhạc đến sẽ kết hợp cùng nhau. Có ai thắc mắc gì không?"
"Không có ~~" Các cung nữ vội vàng phụ họa.
"Ân, vậy ta sẽ múa trước cho các ngươi xem, nhưng động tác của ta khác với các ngươi, chúng ta sẽ phối hợp cùng nhau." Bùi Ngọc Nhi nói xong, thấy bọn họ không có bất kỳ dị nghị gì. Nàng đứng yên, chuẩn bị xong tư thế, sau đó hai tay chuyển động, bất đầu múa.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Bùi Ngọc Nhi, hai tay của nàng tựa như có thể biến ảo thải điệp*, đôi chân lại như đang đạp mây. Bùi Ngọc Nhi nhắm hai mắt lại, đem bản thân phong bế trong thế giới của mình, trong thế giới đó không có bất kỳ tạp niệm nào, có chăng chỉ là vũ điệu kia, giữa những động tác. Bùi Ngọc Nhi xúc động mà múa, múa rất nghiêm túc, khóe miệng không tự chủ được mà câu ra một nụ cười, cũng chứng minh nàng đang vui vẻ thế nào. Tựa như trở về lúc còn bé, mà nơi đây chính là giữa núi rừng hoa cỏ ngập tràn, còn bản thân chính là tiên tử tự do tự tại.
Vũ khúc rất dài, Bùi Ngọc Nhi nhảy múa suốt khoảng thời gian gần một chung trà. Khi nàng nhảy xong, mồ hôi đã đầm đìa. Điệu múa vừa hết, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, tuy không có nhiều người nhưng thanh âm lại rất lớn, mấy vị cung nữ trước mặt cơ hồ đều nhìn đến ngây dại, các nàng là cung nữ mà Niệm Tuyết tạm thời tìm đến, trước đó không ai biết Bùi Ngọc Nhi rốt cuộc là người thế nào, chẳng qua nghe Niệm Tuyết nói Ngọc Nhi tiểu chủ là là một cao thủ vũ đạo, lúc khiêu vũ tựa như tiên nữ hạ phàm vậy. Mấy vị cung nữ căn bản không tin, ồn ào nói Niệm Tuyết tỷ tỷ người cũng đừng thổi phồng quá như thế. Tiểu cung nữ các nàng không phải là chưa từng nhảy múc, khi sư phụ các nàng khiêu vũ cũng không có loại cảm giác thần thoại như Niệm Tuyết nói.
Niệm Tuyết cũng không tranh cãi, bĩu môi nói, nếu không tin ngày mai các ngươi cứ xem thì sẽ biết. Quả nhiên Niệm Tuyết nói đúng, không có chút thổi phồng, các nàng dường như đã nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, cái loại cảm giác này, ai cũng không thể nói rõ tại sao lại xuất hiện, cũng có thể là vì Bùi Ngọc Nhi thật sự xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm? Có lẽ là cảm giác khi Bùi Ngọc Nhi múa đã đặt cả bản thân vào đó? Hoặc cũng là cả hai....
Bùi Ngọc Nhi câu khóe miệng mỉm cười, tuy tiếng vỗ tay của họ làm nàng vui vẻ nhưng nhìn đến biểu tình của họ cũng cảm thấy lúng túng, mình chẳng qua chỉ là múa như bình thường, nét mặt của họ có phải quá phóng đại hay không? Bùi Ngọc Nhi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau chùi trên trán, lúc này nàng mới cảm giác được mùa hè nóng bức đang thiêu đốt mình, mồ hôi trào ra như suối, phần lưng đã bắt đầu có cảm giác dinh dính, nhìn mặt trời chói chang trên đầu, Bùi Ngọc Nhi cười cười, hiện giờ chỉ mới là buổi sáng, chỉ mới bắt đầu thôi a.
"Khúc vừa nãy ta múa chính là vũ khúc mà hôm đó chúng ta sẽ trình diễn, bây giờ các ngươi hãy đứng thành một hàng, ta sẽ dạy những động tác này cho các ngươi, cố gắng nhớ a." Bùi Ngọc Nhi lớn tiếng chỉ huy.
Các cung nữ gật đầu nói vâng, sau đó tám người đứng thành một hàng. Bùi Ngọc Nhi thấy các nàng đã đứng ngay ngắn, liền bắt đầu dạy các nàng động tác thứ nhất... Bùi Ngọc Nhi dạy nghiêm túc, các cung nữ cũng học rất nghiêm túc.
Hậu cung của Vu Quốc rất ít người, Ngự Hoa viên này ngày thường ngay cả một bóng người cũng không, hôm nay Bùi Ngọc Nhi lại mang đến một nhóm mỹ nữ ở đây luyện múa, cảnh đẹp thế này quả thật trêu chọc ánh mắt người khác. Chính là, Vưu Lăng Vi đứng đằng xa cũng đang âm thầm thưởng thức hết thảy những thứ này!
Hiện tại Vu Lăng Vi thật hận không thể bay đến tận trời, nàng thật không ngờ vận khí của mình lại tốt như vậy, sáng sớm không ngủ được đi tản bộ vài bước cũng có thể gặp nàng, bạch y nữ tử khiến Vưu Lăng Vi tìm thật cực khổ đó. Sáng nay Vưu Lăng Vi mới vừa đến nơi này, lại gặp được Bùi Ngọc Nhi, nàng tinh mắt vừa nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi liền vội vàng xoay người nấp vào một nơi khác, âm thầm nhìn chăm chú nhất cử nhất cử đằng xa.
Vưu Lăng Vi từ xa nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi nói gì đó với các cung nữ, sau đó nàng bắt đầu múa, sau đó khóe môi nàng nhàn nhạt câu ra một nụ cười, động tác lau mồ hôi của nàng, Vưu Lăng Vi càng nhìn càng si mê, nàng ấy cũng có một mặt như vậy? Vưu Lăng Vi nhớ, lúc nàng nhìn thấy bạch y nữ tử đó, nét mặt nàng tràn đầy hung tường, có chút đáng yêu a, mà hôm nay, nụ cười khẽ kia lại tựa như gió xuân, từng cơn từng cơn quét nhẹ vào lòng Vưu Lăng Vi. Đây quả nhiên cũng là một nữ tử khiến người say mê, Vưu Lăng Vi thầm nói.
Vốn Vưu Lăng Vi còn tưởng rằng hi vọng có thể tìm được bạch y nữ tử kia rất mong manh, nhưng hôm nay, ông trời đã cho mình được gặp lại nàng, cái này có phải đồng nghĩa với duyên phận không? Vưu Lăng Vi bất giác nở nụ cười, một nụ cười tà mị.
Xem ra phải tạo thời cơ đến gần nữ tử ghét mình đây rồi.
Vưu Lăng Vi nhìn trái phải, thấy bên cạnh đúng lúc có một cây đại thụ cành lá sum xuê, nàng vận khí, khinh công nhảy lên trên đại thụ đó. Đẩy ra vài cành lá cản trở tầm mắt, Vưu Lăng Vi nằm trên cành cây nhàn nhã nhìn Bùi Ngọc Nhi đứng cách đó không xa.
Bùi Ngọc Nhi tấ nhiên không biết những chuyện đang xảy ra đằng xa, nàng vẫn nghiêm túc dạy các cung nữ, không ngại phiền nhiễu mà nhiều lần làm cùng một động tác, đến khi các cung nữ đã ghi nhớ, nàng mới chuyển sang động tác kế tiếp, vẫn tiếp tục kiên nhẫn dạy. Cứ thế, luyện từ sáng đến gần trưa.
Bùi Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn trời một chút, sau đó vỗ tay thu hút sự chú ý của các cung nữ.
"Sáng nay luyện đến đây thôi,mọi người nhanh về dùng bữa, giờ mùi chúng ta vẫn sẽ tụ hợp ở đây. Buổi chiều có lẽ sẽ nóng hơn cho nên mọi người nhớ mang theo túi nước."
Các cung nữ đã nóng đến không chịu nổi, nghe được Bùi Ngọc Nhi nói vậy, trên mặt mọi người đều không giấu được sự mừng rỡ. Tám vị cung nữ sau khi thỉnh an Bùi Ngọc Nhi liền rối rít trở về cung, các nàng chỉ muốn về tẩy rửa, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một hồi. Mà Bùi Ngọc Nhi, nàng dĩ nhiên là mang theo những người ở Dạ Yêu điện, đi về phương hướng ngược lại trở về điện của nàng.
Vưu Lăng Vi đã sớm chờ thời khắc này, nàng tuy nằm trên cây, được cành lá che khuất không ít ánh mặt trời nhưng vẫn cảm thấy rất nóng. Thấy tám vị cung nữ đang đi đến chỗ nàng, Vưu Lăng Vi lập tức đứng dậy, nhảy khỏi cành cây. Các cung nữ đang vội vàng trở về, đột nhiên thấy có người xuất hiện liền hoảng sợ giật mình, vài người nhát gan không khống chế được đã kêu lên.
"Xuỵt." Vưu Lăng Vi vội vàng lên tiếng, các nàng cũng quá căng thẳng rồi. Vưu Lăng Vi ngẩng đầu xem xét, thấy Bùi Ngọc Nhi cũng không phát hiện mới yên tâm không ít.
"Đừng la." Vưu Lăng Vi thấp giọng nói.
"Ngươi là ai?" Một cung nữ hỏi. . Đọc tr𝙪yện hay tại ﹎ t r𝙪mtr𝙪y𝖊n﹒Vn ﹎
"Ta là khách quý mà bệ hạ Vu vương của các ngươi mời đến, bây giờ có vài vấn đề muốn hỏi các ngươi, phải thành thật trả lời."
Cung nữ kia hồ nghi nhìn Vưu Lăng Vi một chút, thấy nàng một thân cẩm y hoa lệ, khí độ bất phàm, huống chi hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm nàng lại lui đến tự nhiên như thế, chắc hẳn thật sự là khách quý của bệ hạ? Nghĩ đến đây, cung nữ kia mới nói:
"Vấn đề gì?"
"Bạch y nữ tử lúc nãy dạy các ngươi múa, tên là gì? Ở cung điện nào?"
"Vị kia là Ngọc Nhi tiểu chủ, ở Dạ Yêu điện." Một cung nữ khác chen vào.
Tiểu chủ? Đây là thân phận gì? Vưu Lăng Vi có chút không hiểu, nàng không quá quen những cách gọi này của Vu Quốc, chẳng lẽ công chúa ở Vu Quốc đều được gọi là tiểu chủ sao? Vưu Lăng Vi cũng không suy nghĩ nhiều, lại tiếp lời:
"Trời nóng như vậy, sao các ngươi lại luyện múa ở đây? Sau này cũng sẽ đến ư?"
"Nghe tiểu chủ nói là nửa tháng sau bệ hạ sẽ thiết yến khoản đãi sứ giả của Diệu Nghiêm, mà ngày đó, bọn ta sẽ hiến vũ, cho nên trong nữa tháng này, bọn ta sẽ ở đây luyện múa."
Hắc! Tin tức này đối với Vu Lăng Vi mà nói, thật đúng là thiên đại tin tốt, không chỉ trong nửa tháng tới, ngày nào cũng có thể nhìn thấy vị công chúa tên Ngọc Nhi kia ở đây khiêu vũ, hơn nữa chờ đến khi người của mình vận chuyển công phẩm đến, mình còn có thể nhìn thấy nàng độc vũ trên yến hội. Nghĩ đến đây, Vưu Lăng Vi không liền không nhịn được mà cười lớn.
Cung nữ đứng cạnh đó nhìn nữ tử mỹ mạo trước mắt đột nhiên bật cười, đều có chút không hiểu gì.
"Còn có vấn đề gì muốn hỏi không?" Nếu không có chuyện gì nữa, các nàng muốn nhanh trở về một chút, mệt mỏi cả buổi sáng, giờ các nàng chỉ muốn về nghỉ ngơi.
"Không còn gì nữa." Ý thức được bản thân thất thố, Vưu Lăng Vi vội vàng điều chỉnh tâm tình, bắt đầu trở lại nghiêm túc, Vưu Lăng Vi khoát tay.
"Các ngươi có thể đi xuống."
Chờ sau khi những cung nữ kia rời đi, nét mặt nghiêm túc của Vưu Lăng Vi lại kéo ra ý cười.
Phải làm sao có thế đến gần vị tiểu chủ tên Ngọc Nhi đó chứ? Nhìn dáng vẻ lúc trước của nàng giống như có rất nhiều địch ý với mình, hơn nữa dường như còn rất khó gần a. Lần này Vưu Lăng Vi có chút phạm khó, có thể cùng Vu vương nói chuyện là bởi vì cả hai có chung đề tài, bất luận là quốc sự hay việc riêng. Nhưng mà... nữ tử như Ngọc Nhi, thật đúng là mang cho người khác cảm giác khó gần a.
Vưu Lăng Vi lắc đầu, cũng xoay người đi về Cảnh Duyệt, trước tiên không nghĩ nữa, dù sao vẫn còn nửa tháng. Vưu Lăng Vi chuẩn bị mỗi ngày đều đến nơi này xem các nàng luyện múa, nàng cũng không tin không đợi được cơ hội thích hợp cùng Ngọc Nhi tiểu chủ kia trò chuyện đôi câu.
#Di
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT