"Canh giờ không còn sớm, hôm nay đến đây thôi, Vương gia vẫn nên sớm đi ngủ cho tốt." Vu Lạc Vũ nhìn nhìn sắc trời, sau đó nói với Vưu Lăng Vi.
"Cũng tốt, tiểu vương cũng có chút mệt mỏi.".
Vu Lạc Vũ gật đầu, đứng dậy theo hướng Hà Trì đi ra. Vưu Lăng Vi đi theo ở phía sau Vu Lạc Vũ, không đến thời gian nửa chung trà, hai người đã ra khỏi Hà Trì. Cung nhân hầu hạ bên ngoài vội vàng cầm đèn tiến lên.
"Mang vương gia về Cảnh Duyệt Trai đi." Vu Lạc Vũ nói xong, lại xoay người nói với Vưu Lăng Vi.
"Vương gia nghỉ ngơi cho tốt.".
Vưu Lăng Vi cười gật đầu, đợi đến khi nhìn tùy tùng ba người Vu Lạc Vũ xoay người rời đi.
"Chờ đã..." Vưu Lăng Vi vội vàng mở miệng gọi Vu Lạc Vũ..
"Còn có việc sao?".
"Cái này..." Vưu Lăng Vi lông mày nhíu chặt, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu.
"Không có việc gì".
Vưu Lăng Vi vốn là muốn hỏi, bạch y nữ tử ngày đó đi cùng nàng có thân phận gì, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút không ổn. Ngày đó, nhìn thấy biểu hiện của Vu Lạc Vũ, Vưu Lăng Vi cảm thấy thân phận người đó không thấp, tối thiểu ở trong lòng Vu Lạc Vũ cũng có chút phân lượng. Nhưng hôm nay, cái bí mật đó của Vu Lạc Vũ, thật sự khiến Vưu Lăng Vi khó có thể mở miệng hỏi thân phận của bạch y nữ tử đó. Vu Vương khốn khổ vì tình, mà đối tượng còn là một nữ tử, nếu muốn cho nàng biết, mình cũng có hảo cảm với bạch y nữ tử kia, sợ là sẽ phải trở mặt a.
Huống hồ, mình vẫn là người Diệu Nghiêm, mà hiện nay lại là thời kì trọng yếu ký lập nghị hòa, cho nên vô luận nghĩ như thế nào, Vưu Lăng Vi cuối cùng vẫn là không đem chuyện tình trong lòng hỏi ra. Vưu Lăng Vi thầm thở dài, quên đi quên đi, hậu cung này nói lớn cũng không lớn, đợi đến ngày mai, mình lén lút đi tìm hiểu một phen, tự mình sẽ đi tìm nữ tử kia.
Mà bên này, Vu Lạc Vũ thấy Vưu Lăng Vi quả thực là không có việc gì, mới khoát tay áo ý bảo bãi giá hồi cung.
- ---
Về đến tẩm cung, Vu Lạc Vũ mới vừa vào điện liền bị Tiếu công công ngăn đón trước mặt
"Bệ hạ bệ hạ!" Tiếu công công lớn giọng hô, có chút điếng tai.
Vu Lạc Vũ nhíu mày.
"Làm sao vậy." Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì.
"Sao ngài bây giờ mới trở về, tiểu chủ đi tìm ngài cũng không gặp, nói sau, ngài còn chỉ mang hai người đi như vậy, làm ta lo lắng a." Phất trần nơi tay Tiếu công công liên tục vung vẩy.
"Ngọc Nhi đi Hà Trì? Cô vương không gặp a!" Vu Lạc Vũ vừa nghe lời này liền giật mình không nhỏ, nàng lại chạy đi đâu? Nói với Tiếu công công là đến Hà Trì tìm mình, nhưng mình căn bản không phát hiện nàng a!
Bên kia Tiếu công công cũng có chút kinh hoảng.
"Cái gì, tiểu chủ không đi tìm ngài? Không phải là lại lạc đường trong cung chứ."
Tiếu công công nói tới đây lại lắc đầu, bắt đầu lẩm bẩm.
"Cũng sẽ không a, bên người tiểu chủ nhưng là có mang theo cung nữ a, tiểu chủ không biết đường, nhưng tiểu cung nữ dù sao cũng sẽ không lạc đường theo chứ".
"Được rồi, đừng đoán mò." Vu Lạc Vũ đánh gãy lời hắn, lại nói tiếp:
"Ngươi phái người đi theo đường đến Hà Trì tìm xem, cô vương đến Dạ Yêu Điện." Vu Lạc Vũ phân phó xong, Tiếu công công vội vàng đáp lời gật đầu, vung phất trần chậm rãi chạy ra điện.
Bên này Vu Lạc Vũ cũng không trì hoãn, nàng ngăn tay áo, lại xoay người chạy đến Dạ Yêu Điện. Suốt đường đi, Vu Lạc Vũ chạy như bay, sắc mặt càng ngưng trọng, trong lòng càng không yên. Thái hoàng thái hậu bị giam lỏng, Khôn Bát cũng đã diệt trừ ám vệ ở trong cung, nhưng này cũng không thể nói là bản thân có thể yên tâm. Cái người tên Vô Danh còn chưa bị bắt, hắn như thế lợi hại, lỡ như trong cung cũng có thế lực hắn che dấu? Lại lỡ như hắn cùng thái hoàng thái hậu đứng chung một trận chiến tuyến? Này tất cả cũng không phải là chuyện không có khả năng xảy ra, hiện tại thân phận Tiểu Ngọc Nhi còn chưa trồi lên mặt nước, đúng là thời kì rất khẩn trương, mặc kệ thế nào một phương thế lực, chỉ cần hắn nghĩ ban đổ chính mình, Bùi Ngọc Nhi nhất định là chỗ đột phá, chỉ cần đem Bùi Ngọc Nhi bắt lấy, hắn mới có lợi thế không phải sao.
Dọc theo đường đi bất an nghĩ thầm, Vu Lạc Vũ đã tới Dạ Yêu Điện. Vu Lạc Vũ đi vào đại viện, bên trong đăng hỏa sáng choang.
Nhưng ngoài điện tại sao ngay cả nữa bóng người cũng không có? Cho dù hiện tại sắc trời đã tối muộn, cũng nên có công công gác đêm mới đúng a. Vu Lạc Vũ cảm thấy trong lòng run lên, nhanh chóng tiến đến, sau đó đẩy ra cánh cửa nặng nề kia.
Cửa vừa bị đẩy ra, lúc này bóng người liền hiển lộ. Vu Lạc Vũ nhíu chặt lông mày, khó trách không người gác đêm, thì ra là đều vào trong điện ngủ rồi. Khoát tay, Vu Lạc Vũ ý bảo cung nhân phía sau đi gọi tỉnh hai công công đang ngủ kia.
Hai vị tiểu công công tựa hồ ngủ rất say, các cung nhân trái đẩy phải đẩy, hai người mới xem như khẽ chuyển tỉnh, hai mắt đầy sương mù nửa híp, nhưng sau khi nhìn thấy người trước mặt là ai, hai người tựa hồ như bị một chậu nước lạnh dội xuống, lúc này toàn thân trở nên kinh hoảng. Bọn họ hoang mang rối loạn từ trên ghế tử đàn đứng lên lại quỳ xuống, hai người run rẩy, lắp bắp hô:
"Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội!".
"Tiểu chủ đâu." Ngữ khí của Vu Lạc Vũ đột nhiên bén nhọn.
"Tiểu chủ.. tiểu chủ ở bên trong điện, đã.. đã ngủ rồi." Một tiểu công công nhanh chóng cúi đầu đáp:
Nghe lời ấy, nỗi lo trong lòng Vu Lạc Vũ mới xem như được trấn an, nàng tường an vô sự là tốt. Rồi sau đó Vu Lạc Vũ lại nhìn hai người đang quỳ dưới đất một cái:
"Bỏ rơi nhiệm vụ, ngày mai tự các ngươi đi lĩnh tội đi.".
Từng bước đi đến nội điện, Vu Lạc Vũ nhẹ nhàng đẩy ra cửa điện. Canh giờ đã trễ, ánh nến trong nội điện có chút ám, trong điện lại tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi. Vu Lạc Vũ không tự giác thả nhẹ động tác, chậm rãi hướng tới giường, từng bước một, một điểm thanh âm cũng không phát ra.
Đi tới trước giường, Vu Lạc Vũ nghiêng đầu, cũng nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm chính mình, Vu Lạc Vũ bị dọa đến hoảng thần.
"Nàng không phải đã ngủ rồi sao? Trợn mắt giả quỷ a." Vu Lạc Vũ nâng tay phải không ngừng vuốt ngực, vừa nãy thật sự làm nàng sợ hãi, cộng thêm tình cảnh này, Vu Lạc Vũ đúng thật đã nghĩ đến bản thân gặp phải quỷ.
"Làm việc trái với lương tâm hay sao mà sợ quỷ." Thản nhiên nói, Bùi Ngọc Nhi ngồi dậy, tựa lưng vào trên gối phía sau, nhìn Vu Lạc Vũ chằm chằm không chớp mắt.
"Sao vậy, sao lại nói chuyện khó chịu như thế."
"Không có gì, chính là ngủ không được." Sau khi từ Hà Trì trở về, trằn trọc như thế nào ngủ cũng ngủ không được. Hai cái canh giờ qua Bùi Ngọc Nhi nằm ở trên giường đổi tới đổi lui, trong đầu đều hiện lên hình ảnh vị vương gia kia đứng dậy, sau đó lại cúi người, mà Vu Lạc Vũ lại ngồi ở phía trước, động tác đó là sao?
Trong lòng Bùi Ngọc Nhi rất rõ ràng, lấy thân phận của hai người bọn họ, là không có khả năng phát sinh chút gì, nhưng... Rõ ràng thì rõ ràng, Bùi Ngọc Nhi chính mắt thấy được khung cảnh các nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, sự khó chịu đó không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Bùi Ngọc nhi chính là như vậy, ở trên giường lăn qua lăn lại gần hai canh giờ.
"Ngủ không được? Vậy cô vương bồi tiểu Ngọc Nhi ngủ." Vu Lạc Vũ nói xong bắt đầu cởi áo, nàng không nghĩ gì, chỉ cho là do Bùi Ngọc Nhi nhớ mình, cho nên mới đến bây giờ còn chưa ngủ.
Bùi Ngọc Nhi vẫn chưa trả lời, mà là khoanh tay ngồi ở trên giường, nhìn Vu Lạc Vũ đem ngoại sam thoát hết, đợi cho Vu Lạc Vũ chỉ còn nội sam, chuẩn bị lên giường, Bùi Ngọc Nhi xem xét đúng lúc, chân phải nhanh như điện chớp tung ra. Sau đó chỉ nghe 'Oành!' một tiếng, mông Vu Lạc Vũ đã ngã ngồi trên mặt đất. Vu Lạc Vũ cả người tựa như trượng nhị hòa thượng*.
(*Không hiểu gì cả.)
"Nàng làm gì vậy a, nàng!" Vu Lạc Vũ hướng tới Bùi Ngọc Nhi rống to, nàng lại đánh mình! Còn là dùng chân đạp! Nàng tạo phản a!
Bên này Bùi Ngọc Nhi còn ngồi ngay ngắn ở trên giường, hé miệng có chút vô tội nói
"Ta cũng không phải cố ý, chính là quản không được chân chính mình".
"Nàng..." Vu Lạc Vũ ngón tay chỉ Bùi Ngọc Nhi, chỉ hô được một tiếng như vậy, cuối cùng lại không nói gì tiếp. Mãi đến tận lúc này Vu Lạc Vũ mới thoáng cảm giác được Bùi Ngọc Nhi khác thường, nếu ấn bình thường nàng căn bản không làm như vậy, hôm nay là...
"Nàng làm sao vậy, Ngọc Nhi?".
"Không làm sao."
"..." Vu Lạc Vũ bị đạp đinh, có chút lúng túng, nàng đứng lên, vỗ vỗ tro bụi phía sau mông, sau đó lại nói:
"Nghe Tiếu công công nói nàng đi tìm cô vương? Tại sao không gặp nàng, là lạc đường sao?".
"Ngươi chơi vui vẻ như thế, lại như thế nào thấy ta?".
Chơi vui vẻ? Vừa nghe lời này, lúc này trong lòng Vu Lạc Vũ chấn động.
"Nàng tới Hà Trì? Làm sao lại không vào?".
"Đi qua quấy rầy các ngươi mắt đi mày lại?" Bùi Ngọc Nhi liếc nhìn Vu Lạc Vũ, thản nhiên nói.
"Mắt đi mày lại? Với ai?" Nói đến đây, Vu Lạc Vũ đột nhiên nhớ tới Vưu Lăng Vi, nàng lúc này nhíu mày.
"Dùng từ này cũng quá nghiêm trọng rồi." Mắt đi mày lại? Cùng Vưu Lăng Vi? Nói đùa gì vậy! Vu Lạc Vũ đương nhiên không thừa nhận nàng có như vậy, Bùi Ngọc Nhi ăn dấm chua quá khó hiểu rồi!
"Không nghiêm trọng, ta nhìn thấy chính là như vậy".
"Nàng nhìn thấy cái gì?".
"Các người mắt đi mày lại a!".
"..." Vu Lạc Vũ cảm giác một trận thất bại, nói đến nói đi lại quay lại đây rồi. Hít sâu một hơi, Vu Lạc Vũ hít sâu một hơi, mới lại kiên nhẫn giải thích."Nàng thấy cô vương cùng nàng ta làm gì? Động tác gì khiến cho nàng cảm giác chúng ta mắt đi mày lại?" Dừng một chút, Vu Lạc Vũ lại nói:
"Huống hồ nàng cũng không phải không biết cô vương cùng nàng quan hệ gì? Nàng nói những chuyện đó căn bản chính là chuyện không có khả năng. Huống chi... Lại huống chi.." Vu Lạc Vũ tiến lên hai bước, ngồi ở bên cạnh giường, đỡ lấy thân thể Bùi Ngọc Nhi, để nàng nhìn mình, rồi sau đó mới nói:
"Nói lại, nàng thấy cô vương sau khi có nàng còn có thể mắt đi mày lại với người khác sao?!"
"Thấy!" Bùi Ngọc Nhi còn thật sự gật đầu, không cần nghĩ ngợi nói.
"Nàng!!!" Vu Lạc Vũ vươn ngón tay chỉ Bùi Ngọc Nhi, trên mặt dần dần nổi lên hàn sương.
"Nếu nàng còn tiếp tục hồ nháo như vậy, cô vương sẽ lập tức đi ngay!".
Bị chỉ vào, Bùi Ngọc Nhi nhìn Vu Lạc Vũ cũng không nói nói, sau đó nàng nằm xuống, lần nữa tiến vào bên trong đệm chăn, đưa lưng về phía Vu Lạc Vũ, sau một chốc mới thở dài, nói:
"Ta cũng biết ta cố tình gây sự, nhưng ta cứ sẽ đoán mò, sẽ khống chế không được muốn ầm ĩ với người, ai bảo bởi vì người, ta đã nằm hai cái canh giờ thế nhưng cũng chưa ngủ được.".
"Nàng rốt cuộc đã thấy cái gì?" Vu Lạc Vũ cởi giày, cũng xoay người chui vào trong đệm chăn, tìm được thân thể mềm mại thơm ngát của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ từ phía sau ôm nàng, ngửi lấy hương thơm từ tóc nàng, Vu Lạc Vũ lại hỏi:
"Thấy cái gì?".
"Ta thấy nữ vương gia kia cúi người xuống ngươi, mà người cứ ngồi ở trước mặt nàng, tùy ý nàng làm như vậy, cũng không tỏ vẻ gì".
"Cô vương có tỏ vẻ a." Vu Lạc Vũ nghiêm trang nói.
"Cái gì?" Bùi Ngọc Nhi phút chốc xoay người một chút, cùng Vu Lạc Vũ mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, nàng trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ. Ở Hà Trì lúc ấy, nàng căn bản không phát hiện Vu Lạc Vũ né tránh, Vưu Lăng Vi cúi người đi hôn nàng, nàng có tỏ vẻ, không né tránh chẳng lẽ là đón nhận đi?! Vừa nghĩ đến nơi đây, nháy mắt lửa giận của Bùi Ngọc Nhi vùn vụt kéo lên, nàng như thế nào có thể như vậy!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT