Ngay tại kia, đột nhiên trong nháy mắt, tám mươi mốt cái bình gốm sứ đồng thời vỡ ra, những mảnh vỡ nhỏ văng ra mọi phía, ngay sau đó, Bùi Ngọc Nhi liền thấy những nơi vốn có bình gốm sứ đã bị một màu đen gì đó thay thế, một mảnh giống như biển đen tỏa sáng, thậm chí so với đêm tối còn muốn đen hơn rất nhiều, một tầng một tầng, nhìn vô cùng ghê tởm.

Chúng nó đứng ở tại chỗ, một mảnh đen lúc nhúc như chuột, nhưng không có di chuyển về trước, mà Hoắc gia cùng Ngô gia phía sau cũng không ngừng lẩm bẩm chú thuật, Bùi Ngọc Nhi nhìn nhìn hai gia chủ này, sau đó đem ánh mắt quay lại nơi có phiến đen đặc kia, lúc này nàng nhìn rất cẩn thận, không ngờ phát hiện, những cái bình vỡ tan cũng không phải tám mươi mốt cái, thì ra phía sau đàn sinh vật không rõ kia, thế nhưng còn có một bình vẫn chưa rạn nứt, nó vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở nơi đó, nhưng chính bản thân nó cũng đang lay động lợi hại, Bùi Ngọc Nhi xem rất cẩn thận, nàng biết lập tức có cái gì đó trong bình kia sắp sửa phá xác mà ra!

Bình sứ bị đồ vật bên trong xô trái ngã phải, sau đó đúng lúc này, Hoắc gia gia chủ đột nhiên quát lớn, lập tức bình sứ 'Phanh' một tiếng vỡ tan, đi ra là...

Bùi Ngọc Nhi không cách nào hình dung, thứ nàng thấy rốt cuộc là cái gì, nàng thậm chí chưa từng biết, thế gian này lại có thứ sinh vật như vậy tồn tại, Bùi Ngọc Nhi nhìn đến quên hô hấp, sởn cả tóc gáy. Thứ trong chiếc bình kia không giống với những cái trước đó, không phải một mảnh đen đặc mà chỉ là một con, hình thể nó rất to lớn, lớn hơn rất nhiều so với những đám trước đó...

Toàn thân nó đen đặc, nhưng phía sau lại phát sáng, tựa hồ phía sau lưng nó mang khôi giáp, mà xung quanh thân thể nó toàn là chân, móng vuốt nhọn hoắc đếm không hết, nó dường như đang rất nôn nóng, luôn phát ra tiếng vang chói tai 'chít chít chi'...khiến người nghe dựng thẳng tóc gáy! Những con hắc trùng to lớn vây xung quanh, nhưng chúng cùng một mảnh hắc trùng trước mặt đã không còn kích động như lúc trước. Chúng nó đang chờ cái gì?

Đột nhiên, Bùi Ngọc Nhi thấy gia chủ Hoắc gia cùng Ngô gia đột nhiên đứng lên, đồng thời ngẩng đầu, đồng thời từ trong miệng lớn tiếng kêu một tiếng. Kia tựa hồ vẫn là chú thuật, Bùi Ngọc Nhi nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng phát âm lại là 'Cống'!

Ý là 'tấn công' sao? Còn chưa chờ Bùi Ngọc Nhi nghĩ lại, trong tai đã nghe được tiếng ma sát, theo phương hướng thanh âm nhìn lại, Bùi Ngọc Nhi thấy đám hắc trùng vốn đang đứng yên kia, chỉnh tề tiến đến Lư Hoàn thành! Bởi vì số lượng nhiều, cho nên đám hắc trùng kia giống như nước biển đen vậy, từng tầng, từng làn sóng... Giống như nước thủy triều, thế không thể đỡ!

Bùi Ngọc Nhi hoàn toàn bị hoảng sợ đứng nguyên tại chỗ không biết làm sao, sự chán ghét cùng buồn nôn trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, nhưng Bùi Ngọc Nhi vẫn nhìn chằm chằm không chuyển mắt đám độc trùng kia, Bùi Ngọc Nhi tựa hồ đều có thể tưởng tượng đến tất cả những chuyển phát sinh ở trong Lư Hoàn thành, nơi nào bị đám độc trùng kia cắn qua, sợ là tàn tạ một mảnh, lại không có người có thể theo...

Tốc độ của độc trùng cực nhanh, tựa hồ trong vài cái chớp mắt, liền từ một mảnh hắc biến thành một điểm nhỏ. Bùi Ngọc Nhi nghiêng đầu ngước nhìn Vu Lạc Vũ, phát hiện nàng tựa hồ đang khiếp sợ, lông mày trên dung nhan tuyệt mỹ nhíu lại, chỉ sợ cũng không thoải mái.

"Người trong Lư Hoàn thành sẽ thế nào?" Bùi Ngọc Nhi thì thào hỏi.

"Chết." Lời nói ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, nói cho Bùi Ngọc Nhi tất cả những việc sẽ phát sinh.

"Dân chúng nơi đó cũng sẽ chết sao?" Có chút không đành lòng, dân chúng nói đến đều là vô tội a, bọn họ cái gì cũng không biết, vậy mà lại khó hiểu chết đi, có phải rất tàn nhẫn hay không...

Vu Lạc Vũ tựa hồ biết Bùi Ngọc Nhi suy nghĩ cái gì, nàng dùng tay phải khẽ vuốt ve gò má Bùi Ngọc Nhi, an ủi:

"Yên tâm đi, ta nghĩ bách tính đã không còn bên trong thành nữa, mười vạn đại quân, nếu không đem bách tính đuổi khỏi nơi đó, căn bản sẽ chứa không hết. Hiện tại trong thành, hẳn là tất cả binh lính Diệu Nghiêm".

Bùi Ngọc Nhi nhìn vào đôi mắt như vì tinh tú trong màn đêm của Vu Lạc Vũ, yên tâm gật gật đầu, không liên lụy người vô tội thì tốt.

Ngay trong lúc cả hai đang nói chuyện, giữa màn đêm yên tĩnh đột nhiên ồn ào, Bùi Ngọc Nhi nhìn sang phương hướng Lư Hoàn thành, mới phát hiện rõ ràng, trong màn đêm hắc ám hiện tại đã xuất hiện ánh lửa, còn có từng đợt tiếng la hét kéo tới. Nơi đại quân của Vu Lạc Vũ đóng trại, là 10 dăm ngoài Lư Hoàn thành, khoảng cách xa như vậy nhưng có thể nghe dược rõ ràng các loại tiếng gào bên trong thành, còn có từng trận tiếng kèn lệnh. Tất cả những thứ này, đủ để chứng minh nơi đó, hiện tại sợ đã biến thành địa ngục giữa trần gian.....

Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy, đột nhiên nhận thấy cảm giác hoa mắt buồn nôn vừa nãy tăng lên không biết bao nhiêu lần, thân thể đứng không vững, Bùi Ngọc Nhi cắn răng nhưng chỉ chống đỡ được trong phút chốc, trước mắt liền tối sầm, lảo đảo ngã xuống.

"Ngọc Nhi!" Vu Lạc Vũ đứng bên cạnh bị một màn này làm cho hoảng sợ, nàng nhanh tay, vội vàng đỡ lấy Bùi Ngọc Nhi, không cho nàng ngã xuống.

"Ngọc Nhi, nàng làm sao vậy? Ngọc Nhi!!" Vu Lạc Vũ ngồi xổm tại chỗ lo lắng hô to, sao lại thế này?! Mới vừa rồi còn khỏe mạnh đứng ở bên cạnh, sao đột nhiên lại té xỉu?

Đang lúc Vu Lạc Vũ không biết làm sao, gia chủ Hoắc gia đứng bên cạnh đã tháo mặt nạ đi tới, hắn ngồi xuống bên cạnh Bùi Ngọc Nhi, nâng tay mở ra mí mắt nàng, sau đó nói:

"Không ngại, cấm thuật âm khí quá nặng, mà tiểu cô nương này thân thể yếu, không chịu nổi nên ngất đi. Trở về uống chút thuốc, điều dưỡng hai ngày là được.".

Một câu của Hoắc gia gia chủ, giống như viên thuốc an thần, không có việc gì thì tốt.

"Vậy nơi này giao cho tiên sinh, cô vương trở về trước".

"Vâng, cung tiễn bệ hạ".

Vu Lạc Vũ gật đầu, gọi Khôn Bát, Khôn Bát đứng hầu cách đó không xa nghe tiếng chạy tới, ôm lấy Bùi Ngọc Nhi, đi theo Vu Lạc Vũ bước nhanh trở về bên trong doanh trại.

Chờ đến khi Bùi Ngọc Nhi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, Bùi Ngọc Nhi vẫn choáng váng, nhưng nàng vừa mở mắt đã thấy Vu Lạc Vũ đang canh giữ bên cạnh, tâm đột nhiên liền yên ổn, yếu cười hướng Vu Lạc Vũ cười cười, Bùi Ngọc Nhi nói:

"Ta đây là làm sao vậy, sao lại ngất đi?".

"Thân thể nàng quá yếu, bị âm khí kích động." Vu Lạc Vũ có chút oán trách trừng mắt nhìn Bùi Ngọc Nhi, không có chuyện gì mà lại hay ngất như vậy, làm cho người ta lo lắng đề phòng.

Bùi Ngọc Nhi thấy biểu tình Vu Lạc Vũ, lúc này cũng đáp một câu.

"Thân thể ta lúc trước rất khỏe mạnh a. Như bây giờ, còn không phải là sau khi vào cung sau."

"Cái này..." Chỉ một câu đã khiến Vu Lạc Vũ á khẩu, nhưng nàng vẫn vội vàng phản bác.

"Vậy cũng là do thân thể nàng yếu, sau khi hồi cung vẫn nên bồi bổ thật nhiều.".

"Kỳ thật...chuyện trước kia cũng không trách ngươi, âm kém dương sai mà thôi, ta biết ngươi thật lòng yêu thương ta, lúc ấy trừng phạt ta cũng vì giận dữ công tâm thôi." Bùi Ngọc Nhi nhỏ giọng mở miệng nói, kỳ thật sau việc này Bùi Ngọc Nhi ngẫm lại, cũng không thể toàn bộ trách Vu Lạc Vũ, một cây làm chẳng nên non, nếu không phải lúc ấy chính mình chạy trốn, không biết lớn nhỏ, lớn tiếng chống đối thì cũng sẽ không ăn đau khổ như vậy. Nhưng sự thật là, tính cách của mình đã như vậy, nếu có thể quay ngược lại khi đó, mình vẫn sẽ làm thế.

"Biết là tốt rồi, nàng có trách ta hay không, ta cũng không để ý, dù sao kiếp này nàng đã định là người của ta, nếu nàng còn muốn làm chuyện ngỗ nghịch ta, ta vẫn sẽ trừng phạt nàng."

"Nữ nhân bá đạo!" Bùi Ngọc Nhi nhỏ giọng nói thầm, nàng đúng là chưa thấy qua người nào bá đạo như Vu Lạc Vũ, quả thực cố tình gây sự, nào có ai lại dùng vũ lực đem người ta giữ ở bên người, trong thiên hạ, sợ cũng chỉ có mình nàng ấy.

Không nghĩ tới, Bùi Ngọc Nhi nho nhỏ thì thầm nhưng Vu Lạc Vũ cũng có thể nghe rõ ràng, Vu Lạc Vũ hé miệng, lơ đễnh nói:

"Ta chính là bá đạo, thứ thuộc về ta, có chết cũng sẽ không để đào tẩu!".

"Vậy ta thì sao?".

"Quên rồi sao? Ta đã nói tiểu Ngọc Nhi là người phải bồi cùng ta ở Hoàng Lăng a." Vu Lạc Vũ nói xong liền ha ha cười không ngừng, Bùi Ngọc Nhi nàng, cả đời này a, muốn chạy trốn là sự tình không có khả năng!

Bùi Ngọc Nhi bất mãn nhẹ xuy một tiếng, đang muốn mở miệng phản kích, cũng là bị người vào cửa cản trở. Bước vào là Niệm Tuyết, nàng ở bên ngoài gọi Vu Lạc Vũ nửa ngày nhưng không có người đáp lại, sự tình khẩn gấp lại không thể chờ đợi, bất đắc dĩ Niệm Tuyết chỉ có thể bơm to lá gan nhấc rèm đi vào, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi liếc mắt đưa tình, thật sự lùng túng đến nóng người.

Vu Lạc Vũ thanh thanh cổ họng, hơi có chút không được tự nhiên nói:

"Làm sao thế, cũng không thông báo, từ khi nào lại không quy củ như vậy".

Niệm Tuyết biết rõ chính mình mười phần sai, nàng cúi đầu, uể oải nói:

"Nữ vương gia Diệu Nghiêm quốc đến đây, cho nên nô tỳ mới...".

"Nga?" Vu Lạc Vũ thật ra đã dự kiến được.

"Để cho nàng ở phòng nghị sự chờ, cô vương sẽ đến sau.".

Chờ khi Niệm Tuyết đã lui xuống, Bùi Ngọc Nhi mới nghiêm mặt nói:

"Nàng tới nghị hòa sao?".

"Ân." Vu Lạc Vũ gật đầu, nữ vương gia có hành động này, trong lòng Vu Lạc Vũ cũng biết rõ ràng, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.

"Ta đây cũng đi!".

"Nàng đi làm cái gì?".

"Nhìn xem nữ vương gia kia đến tột cùng có bộ dáng gì." Bùi Ngọc Nhi mở miệng, trong mắt cũng là khinh thường, nàng chán ghét nữ vương gia gì đó, tự dưng lại tấn công Vu Quốc, khiến dân chúng trôi giạt khấp nơi. Nàng chính là muốn đi xem, nữ vương gia kia có phải lớn lên cũng một bộ dáng hung thần ác sát hay không.

"Vậy thân thể nàng có thể chịu đựng được sao?" Vu Lạc Vũ có chút lo lắng hỏi.

"Không có việc gì!".

Thoáng chuẩn bị một chút, Vu Lạc Vũ mang theo Bùi Ngọc Nhi, hai người cùng nhau bước đến phòng nghị sự, nhấc lên rèm cửa, Vưu Lăng Vi một thân phi sắc cẩm y đến đốt mi mắt người, sắc đỏ kia thật sự chói mắt, tựa như máu. Bùi Ngọc Nhi đi theo phía sau Vu Lạc Vũ, theo nàng đi tới thượng vị, Vu Lạc Vũ ngồi xuống, mà Bùi Ngọc Nhi đứng ở bên cạnh nàng.

Liếc mắt về phía đối diện, Bùi Ngọc Nhi mới nhìn rõ Vưu Lăng Vi đến tột cùng có bộ dạng gì, thì ra nàng không phải hung thần ác sát, cũng không giống cao lớn thô kệch như khi Vu Lạc Vũ nói về người Diệu Nghiêm. Da thịt nõn nà, mắt cong mày liễu, khuôn mặt như phấn, ý cười quyến rũ đúng là câu dẫn khiến lòng người không yên..

Nhưng nụ cười này lại không làm cho Bùi Ngọc Nhi có chút rung cảm nào, nàng tâm cơ quá sâu, hay là vô tâm vô phế, qua một đêm đã chết mười vạn đại quân, hôm nay nàng vẫn có thể cười được? Người chết không phải người nhà nàng, nên nàng không quá khó khăn phải không. Bùi Ngọc Nhi nhìn Vưu Lăng Vi liền cảm thấy giận không chỗ phát tiết, nàng vốn cảm thấy, theo góc độ khách quan mà nói, Vu Lạc Vũ cũng đã đủ lãnh khốc vô tình, xem mạng người như cỏ. Lại không nghĩ đến hôm nay vừa thấy Vưu Lăng Vi, nàng ta càng hơn một bậc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play