Đột nhiên tâm tình lại không tốt lắm, ngực hơi hơi khó chịu, rất là khó chịu. Bùi Ngọc Nhi biết chắc vì lại nghĩ đến Lạc đế, mấy tháng nay, tình huống như vậy luôn xuất hiện một cách khó hiểu, khiến người phiền muộn.
Một đường đi tới, bất tri bất giác lại đến một hàng quán ven đường, lần đầu xuất cung mình còn định đến đó chơi, ai ngờ Tiểu Hổ ca ca lại xuất hiện. Nhớ tới Tiểu Hổ ca ca, cũng không biết hắn hiện tại ra sao, còn bị nhốt trong sơn trang hay không. Bùi Ngọc Nhi nghĩ, xem ra sau khi hồi cung tìm một cơ hội hỏi Lạc đế một chút, nếu Tiểu Hổ ca ca vẫn bị nhốt, hy vọng chính mình có thể nói động Lạc đế để nàng thả hắn ra.
Bùi Ngọc Nhi cho lão bản hai quan tiền, lão bản đưa cho Bùi Ngọc Nhi mười cái vòng trúc. Bùi Ngọc Nhi cầm vòng trúc liền bắt đầu ném lên những vật nhỏ dưới đất, mười cái vòng trúc sáu cái chuẩn, lão bản đều sắp khóc. Tiểu cô nương này từ đâu đến vậy, thật lợi hại, lại ném trúng nhiều như vậy, bảo hắn làm sao hoàn vốn đây.
Bên này Bùi Ngọc Nhi cũng là không hài lòng, nàng bĩu môi, lúc trước đều là bách phát bách trúng, chưa từng có sai lầm. Bùi Ngọc Nhi liền đứng nguyên tại chỗ, nhìn lão bản khóc không ra nước mắt cầm vật nàng ném trúng đi đến trước mặt đưa cho nàng. Bùi Ngọc Nhi nhìn chúng nó, thế nhưng cũng không khơi nổi chút hứng thú của nàng, cũng liền từ bỏ, mang chúng theo chỉ là gánh nặng. Nàng hướng lão bản nói tiếng cảm ơn, xoay người đi. Nhưng lão bản lại cảm thấy khó hiểu, đoán không ra vị cô nương trước mắt này đang nghĩ cái gì, có điều cô nương này không cần cũng tốt, thật ra không ảnh hưởng đến sinh ý.
Người đến người đi trên phố xá, Bùi Ngọc Nhi đột nhiên cảm giác bản thân thật cô độc. Tại sao lại nghĩ như vậy? Bùi Ngọc Nhi bối rối với sự thay đổi tâm tư của chính mình. Lòng nàng rất rõ ràng, sự thay đổi này là do ai.
Chỉ là cảm tình này không thể tiếp tục, không thể quên được nỗi hận lúc trước, cũng không thể quên được thân phận Vu vương. Cho dù vứt bỏ hết thảy, đối với người bên ngoài mà nói, mình chính là bí mật mà Vu vương không thể cho ai biết, chẳng lẽ thật sự phải làm rối gỗ giấu riêng của nàng? Sống cùng nàng một chỗ mà phải trốn trốn tránh tránh, sau đó đợi cho sự việc bại lộ, lại bị vứt bỏ sao? Lòng Bùi Ngọc Nhi rõ ràng, một khi quan hệ nàng cùng Vu Lạc Vũ trồi lên trên mặt nước, chờ đợi nàng sẽ là một màn mà cả đời khó quên. Cực hình gì nàng cũng không sợ, Bùi Ngọc Nhi không kiêng kỵ, đó không đáng e ngại. Bùi Ngọc Nhi chỉ sợ, nếu chính mình từ bỏ hết thảy chấp nhận nàng, rồi khi ngày ấy đến, người bị vứt bỏ sẽ chỉ là mình. Nàng ấy biết yêu là như thế nào sao, giang sơn mới là thứ mà loại người lãnh huyết như nàng cần.
Bùi Ngọc Nhi đang nghĩ đến nhập thần, đột nhiên va phải thứ gì đó, Bùi Ngọc Nhi không kịp phòng bị, lảo đảo lui về phía sau hai bước. Nàng xoa xoa bên vai bị đụng đau, có chút tức giận, vừa định để người kia giải thích, lại đột nhiên cảm giác được nơi cổ tay áo nhẹ rất nhiều. Bùi Ngọc Nhi sờ sờ, không xong, tiền túi bị trộm!
"Mau bắt lấy người mặc áo đen kia!" Bùi Ngọc Nhi kịp phản ứng, vội vàng hướng tới tiểu Lý hô, mà tiểu Lý cũng giật mình nga nga hai tiếng, liền vội vàng xoay người chạy theo người mặc áo đen kia.
Bên này, Bùi Ngọc Nhi cũng nhấc chân đuổi theo, thật sự rất tức giận, ban ngày ban mặt mà muốn trộm, lại còn ở trong Vu thành. Nhìn nam tử kia thân thể cũng cường tráng, tại sao cái tốt không học, lại làm những chuyện xấu xa này. Bùi Ngọc Nhi giận đến không kiềm được, có tay có chân sao không chính mình động thủ, cơm no áo ấm. Đáng đánh!
Nam tử kia rất nhanh, hận không thể mọc cánh dưới chân. Tiểu Lý ở phía sau đuổi theo, bị rơi lại phía sau một chút, nhưng vẫn chưa mất dấu kẻ kia. Mà Bùi Ngọc Nhi chạy phía sau liền càng không được, không có công phu, trên người tầng tầng vết thương cũ, chỉ chạy vài bước Bùi Ngọc Nhi đã thở hổn hển, thân thể này thật sự đang càng ngày càng chuyển xấu.
Bùi Ngọc Nhi cố hết sức đuổi theo sau, nàng mở to miệng thở phì phò, trái tim vì chạy nhanh mà chỉ cần hô hấp một chút đều kịch liệt đau. Tiểu Lý quả nhiên là công công, chạy cũng không có dáng dấp nam nhân, Bùi Ngọc Nhi nhịn không được oán thầm. Hiện giờ nàng hận không thể mọc cánh trực tiếp bay đến, sau đó đá vào tên nam tử xấu xa một cước, sau đó hung hăng giáo huấn một phen.
Đang nghĩ, Bùi Ngọc Nhi đột nhiên liền thấy cách hơn chục thước phía trước. Tiểu Lý vừa xoay người đã không thấy bóng dáng. Bùi Ngọc Nhi sợ có chuyện không may, lại cắn răng tăng tốc, chịu đựng đau đớn nơi trái tim, đả khởi tinh thần đuổi theo.
Đến khi đã đuổi đến nơi, Bùi Ngọc Nhi mới phát hiện, thì ra đúng là cái ngõ cụt, mà Tiểu Lý công công cùng tên trộm tiền túi tiểu tặc, rõ ràng đang đánh vật nhau ở phía xa xa kia, Bùi Ngọc Nhi mắt to đảo qua, phát hiện Tiểu Lý đang sống chết ôm thắt lưng tiểu tặc kia, mà tiểu tặc kia đang dùng khuỷu tay dùng sức đấm vào lưng Tiểu Lý, Tiểu Lý sắc mặt xanh mét, xem ra bị đánh rất đau.
Bùi Ngọc Nhi thầm than, thật sự là ngốc, đánh không lại thì chạy a, nào có như ngươi xông đến chịu đánh. Không quan tâm nhiều như vậy nữa, Bùi Ngọc Nhi nhấc chân muốn chạy đến giúp đỡ, nàng không biết sự khác nhau giữa đê tiện và cao quý, nàng chỉ biết người là nàng mang từ trong cung ra, lúc ra ngoài vẫn là một công công kiện toàn, khi hồi cung không thể thành một công công tàn phế.
Chỉ tiếc... Bùi Ngọc Nhi vừa nhấc chân chạy chưa được hai bước, đột nhiên đã bị một cái gì đó chế trụ, ngay sau đó, trước mắt Bùi Ngọc Nhi xuất hiện một bàn tay, bàn tay kia cầm một chiếc khăn... Bùi Ngọc Nhi thầm nghĩ không ổn. Nhưng còn chưa kịp hành động, bàn tay cầm khăn kia đã bịt ngay chỗ miệng mũi Bùi Ngọc Nhi. Ngay sau đó Bùi Ngọc Nhi liền cảm thấy choáng váng, tứ chi vô lực, trước mắt tối sầm, thân thể mềm xuống.
Mà cách đó không xa Tiểu Lý cũng thấy một màn này.
"Tiểu chủ!" Tiểu Lý hô to một tiếng, cũng không quan tâm tiểu tặc kia nữa, nhanh chóng chạy đến bên người Bùi Ngọc Nhi, cùng mấy kẻ kia liều mạng.
Kẻ lạ phía sau vừa thấy cái tên ẻo lả dính như tương hồ này đã buông tay xoay người định chạy đi, hắn tức giận nâng tay, một chưởng đánh vào cổ tiểu Lý công công. Tiểu Lý không hề phòng bị, bị một kích này, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Kia kẻ lạ nhìn Tiểu Lý đang hôn mê, hắn khinh bỉ phun nước bọt một cái, con mẹ nó tên thái giám chết tiệt này, thật sự là so với hồ dán còn dính hơn!
Không bận tâm đến Tiểu Lý nữa, kẻ lạ bước ngang hắn, đi chỗ Bùi Ngọc Nhi.
Mà bên kia, tên đại hán thô kệch đang trói tay chân nàng, hắn thở hổn hển, hành động lanh lẹ.
Kẻ lạ mặt chạy tới bên người Bùi Ngọc Nhi, nhìn nàng đang hôn mê, cười hắc hắc, nói:
"Ca! theo dõi ở ngoài cung gần nửa năm, rốt cục có thể chờ xú nha đầu này đi ra. Nàng ta hiện tại đã rơi vào tay thiếu gia, xem thử thiếu gia sẽ dạy dỗ nàng như thế nào!".
"Ít nói lời vô nghĩa đi, còn không lại đây giúp một tay!" Đại hán thô kệch kia hô lên, sau đó chờ kẻ lạ mặt đó giúp đỡ hắn sau, hắn mới lại thở hổn hển nói:
"Nhất định là đủ để nàng ăn no. Nha đầu này cũng thật là khiến người khác chờ đến cực khổ, nửa năm mới xuất cung một chuyến". Kẻ lạ kia hắc hắc cười
"Phủ ta tài nhiều lợi đại, đừng nói là nửa năm, mười năm đều có thể chờ!".
Kẻ lạ kia sau khi nói xong, cả hai bọn họ đều im lặng, cho đến khi đem Bùi Ngọc Nhi bỏ vào một cái bao to chuẩn bị chạy, kẻ lạ nhìn nhìn vị trí Tiểu Lý phía sau, lại hỏi:
"Tên ẻo lả kia làm sao bây giờ?".
"Tên thái giám kia không phải người liên quan, không cần lo, thiếu gia vẫn đang chờ cô nương này đây, đi mau." Đại hán nói xong, đem bao tải vác lên vai, đi ra khỏi ngỏ hẻm.
Trời dần dần có chút tối, trong hoàng cung, Vĩnh Cát điện đã sáng choang một mảnh, đại điện đèn đuốc huy hoàng. Mà ở trong thư phòng, Vu Lạc Vũ nhìn thư báo trong tay, Khôn Bát đứng ở một bên, vô luận là ai, biểu tình trên mặt đều rất không tốt.
"Tại sao có thể như vậy" Xem xong thư báo Vu Lạc Vũ thì thào tự nói, theo như những lời trong thư có chút không thể tin. Hách Liên tướng quân hiện nay lại bị vây ở trong Lư Hoàn thành của Diệu Nghiêm, trước mắt sinh tử không biết.
Giả đạo phạt quắc*? Người Diệu Nghiêm thế nhưng sẽ dùng kế này? Vu Lạc Vũ thật sự là có chút kinh ngạc, từ trước đến giờ người Diệu Nghiêm đánh trận không dùng mưu, quen dùng binh lực thể chất đánh chính diện, vậy mà giờ cũng sẽ dùng mưu kế? Dựa vào thế trận song phương, người Diệu Nghiêm không địch lại, cố ý đem một vạn tinh binh lưu lại trong thành, để Hách Liên tướng quân dẫn binh vào thành bao vây tiễu trừ, chờ Hách Liên tướng quân sắp đem địch tiêu diệt, lại dùng 'bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau', bọn họ thế nhưng lại đột nhiên xuất ra mấy vạn binh mã đem nhân mã Hách Liên tướng quân vây khốn ở tại trong Lư Hoàn thành. Hiện nay Hách Liên tướng quân sinh tử chưa biết, binh sĩ Vu Quốc quân tâm đại loạn, bắt tặc bắt vương, thật sự là chiêu hay.
(*Mượn đường diệt Quắc. Kế thứ hai mươi bốn trong "36 kế")
Vu Lạc Vũ trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Đột nhiên thay đổi chiến pháp, hay là phía sau màn có quân sư tọa trấn? Mà bồ câu đưa tin một ngày đường, phát đến chiến báo dĩ nhiên là việc hôm qua. Hiện nay Vương Khuê đang suất lĩnh số binh mã còn lại đóng quân bên ngoài thành mười dặm.
Nhìn chiến báo trong tay thật lâu sau, Vu Lạc Vũ mới đặt xuống, sau đó lại lấy ra một phần thẻ tre trống, loạt xoạt viết. Hiện giờ, việc cấp bách dĩ nhiên không phải lại truy cứu Diệu Nghiêm bên kia như thế nào, quân sư sau lưng khống chế hết thảy hay không. Trước mắt lòng quân Vu quốc đại loạn, những đại tướng quân có dũng có mưu đã bị bắt, tình trạng thật là không tốt, nếu không tức tốc tốc trấn an lòng quân, trận này cũng coi như xong, không cần đánh.
Vu Lạc Vũ ít ỏi vài nét bút, thư báo cho Vương Khuê, đừng bận tâm quá đến lương thảo quân nhu, quân dụng của quân ta, để miễn cho quân địch nổi lên kế rút củi dưới đáy nồi. Mà Vu Lạc Vũ, muốn tốc tốc khởi hành, đi trước đến trấn an lòng quân. Mà trước khi nàng chưa đến, cứ ở yên chớ gấp, đóng quân tại chỗ, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Gác xuống bút lông, Vu Lạc Vũ đem thẻ tre giao cho Khôn Bát. Khôn Bát gật đầu, xoay người, bước ra khỏi thư phòng.
Khôn Bát đi rồi, Vu Lạc Vũ lại lần nữa cầm lấy thẻ tre, lật xem lần nữa. Càng xem càng cảm thấy bất an, chiến sự hai nước lần trước còn sờ sờ ở trước mắt, lúc ấy cũng là Vu Lạc Vũ tự mình đi tiền tuyến chỉ huy chúng quân, cùng Hách Liên tướng quân liên thủ đem địch nhân đánh lui, đuổi ra Vu quốc.
Vu - Diệu hai nước chiến sự đã lâu, Vu Lạc Vũ cũng có chút hiểu biết con người Diệu Nghiêm, huống hồ trong bản chép tay của phụ hoàng nàng, cũng ghi lại rất nhiều việc trước đó của hắn lúc sinh tiền đã chống lại giặc Diệu Nghiêm. Người Diệu Nghiêm đánh trận, khinh thường việc dùng mưu kế, thuần túy chỉ là dựa vào binh số tấn công, mấy trăm năm đến đều là như vậy, đột nhiên thay đổi chiến lược, cũng khó trách Vu Lạc Vũ không nghĩ đến hướng khác. Chỉ là quân sư phía sau màn này sẽ là ai? Hắn nhất định không phải là người Diệu Nghiêm, mà người Vu Quốc... Vu Quốc khi nào có một vị quân sư tốt như vậy? Hắn giúp người Diệu Nghiêm đánh người trong nhà là vì sao? Về điểm này, thật sự làm cho Vu Lạc Vũ không thể tìm hiểu rõ.
Vu Lạc Vũ đang trầm tư suy nghĩ, lúc này cửa điện bị đẩy ra, Vu Lạc Vũ theo thanh âm nhìn lại, người đến là Niệm Tuyết.
"Bệ hạ" Niệm Tuyết thỉnh an, sau đó lại nói:
"Ngoài điện có Lý công công ở Dạ Yêu điện cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng!".
Lý công công?
Vu Lạc Vũ nhíu mi, không phải là Lý công công mà lúc chiều Bùi Ngọc Nhi đã nói đến sao?
"Để hắn vào." Vu Lạc Vũ lạnh nhạt mở miệng, trong lòng đã là có chút cảm giác không thích hợp, thế nào sẽ là Lý công công yêu cầu yết kiến?
Bất quá trong chốc lát, cửa điện bị đẩy ra, mà Tiểu Lý công công dường như bò đến trước bàn Vu Lạc Vũ, mặt mũi bầm dập. Hắn quỳ trên mặt đất, quên thỉnh an, toàn thân, thanh âm cũng đều run rẩy.
"Bệ hạ... Tiểu chủ... Tiểu chủ không thấy nữa!".
Một câu chuyện thời xưa và cũng trở thành mưu kế bên TQ. Nói tóm gọn: Tấn Hiến công là vị vua thứ 19 của nước Tấn-một chư hầu của nhà Chu, cai trị nước Tấn từ năm 676 TCN đến năm 651 TCN. Tấn Hiến công là con trai của Tấn Vũ công. Ngoài Tấn Hiến công Vũ công còn có rất nhiều con trai. Đại phu nước Tấn là Sĩ Vĩ khuyên Tấn Hiến công giết hết anh em trai của mình để trừ hậu họa. Anh em trai của Tấn Hiến công sợ bị giết bèn bỏ chạy sang nương nhờ nước Quắc. Vì vậy mà nước Quắc trở thành nước thù địch với nhà Tấn, một cái gai cần phải nhổ bỏ. Tấn Hiến công nóng lòng muốn đánh nước Quắc lắm nhưng Sĩ Vĩ can rằng nên chờ nước Quắc loạn rồi hẳn đánh. Chờ dài cổ mà chẳng thấy nước Quắc loạn, các mưu sĩ bèn dâng kế Giả đạo phạt Quắc nghĩa làmượn đường đi qua nước Ngu để đánh nước Quắc. Bèn đem ngựa tốt xe đẹp tặng vua nước Ngu, nói rằng nước Tấn và nước Ngu là đôi bạn vàng. Vua nước Ngu nghe bùi tai bèn cho nước Tấn mượn đường diệt Quắc. Mà cho mượn đến những hai lần, lần thứ nhất vào năm 658 TCN, lần thứ hai vào năm 654 TCN. Sau khi tiêu diệt nước Quắc quân nước Tấn thôn tính luôn nước Ngu, bắt sống Ngu công.
Bọ ngựa bắt ve sầu, Hoàng tước ở ngay sau, này là tích xưa bên Trung Quốc, ý nói bọ ngựa mãi theo dõi con mồi của mình mà quên mình cũng trở thành con mồi của con khác. Nếu chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào thế nguy hiểm. Nguồn: Google.
Rút củi dưới đáy nồi: đánh tiêu hao hậu cần để làm quân địch dần phải thua
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT